Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà quê cùng thành thị

1575 chữ

Diêm Ninh cười hắc hắc thần bí nói: “Các ngươi muốn biết?”

Tào Lộc cùng Lữ Thái gật đầu mạnh mẽ.

“Lại đây…. Gần chút nữa… ta nói cho các ngươi nghe bí quyết.” Diêm Ninh đối với hai người vẫy tay, cả hai không chút nghi ngờ kề sát lỗ tai cạnh miệng Diêm Ninh.

Diêm Ninh thấy hai người thả lỏng cảnh giác, đột nhiên la lớn: “Bởi vì lão tử ta đẹp trai.”

“Đậu má.” Hai người buồn bực che lỗ tai sắp bị Diêm Ninh chấn phá luôm miệng chửi rủa.

“Được rồi không giỡn nữa, muốn cùng ta học tán gái, có một biện pháp, tối ngày mai các ngươi đi cùng ta đến tình nhân hồ một chuyến.” Diêm Ninh nói.

“Đi tình nhân hồ làm gì?” Lữ Thái hỏi.

Tào Lộc bỗng nghĩ đến cái gì, ánh mắt nghi ngờ phòng bị nhìn Diêm Ninh: “ Lão đại, ngươi đừng nói với ta là nam nữ ngươi đều ăn nha? Ta nói cho ngươi biết, lão Lộc chỉ thích nữ nhân, Ngô Ngan Tổ có tới cũng không thể đem ta bẻ cong được đâu.”

Lữ Thái nghe xong, lén lút lui về sau hai bước tránh thật xa Diêm Ninh.

Diêm Ninh vừa tức vừa buồn cười đá mông Tào Lộc một cái: “ Các ngươi ở dơ như vậy. Nếu ta mà là gay cũng không tìm các ngươi.”

Tào Lộc liền lấy tay che mông lại, ủy khuất nói: “Vậy ngươi muốn làm gì? Đừng nói với ta là…..”

Diêm Ninh cười cắt ngang suy nghĩ đen tối của Tào Lộc: “Đêm mai các ngươi sẽ biết? hắc…..hắc….!”

Tào Lộc nhìn thấy khuôn mặt cười cười của Diêm Ninh trong lòng càng thêm lo lắng, nhưng vì lão bà tương lai, hai người vẫn cắn răng đáp ứng.

Diêm Ninh vừa lòng gật đầu, khoanh tay đi vào phòng, nhìn thấy căn phòng sạch sẽ rực rỡ hẳn lên, không khỏi cảm giác thoải mái, hắn tắm rửa giặt giũ một hơi rồi leo lên giường ngủ sớm.

Tào Lộc cùng Lữ Thái tuy mang một bụng nghi hoặc nhưng vẫn chưa dám mở miệng, sợ Diêm Ninh sẽ đem hai người đó bẻ cong nên chỉ nhìn nhau rồi cũng bấm bụng đi ngủ.

…………………………….

Sáng sớm hôm sau, Diêm Ninh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên thì thấy người gọi là Lý Phỉ Phỉ, hắn ai oán than: “Đại tiểu thư, hiện tại mới có 7h sáng, ngươi gọi ta làm cái gì vậy?”

Tào Lộc cùng Lữ Thái nghe giọng Diêm Ninh, cũng không thoải mái trở mình, cố ý ngáy thật to để quấy nhiễu hắn.

“Đương nhiên là đi học. ta xem qua thời khóa biểu của ngươi, sáng hôm nay ngươi có tiết a.” giọng Lý Phỉ Phỉ từ bên kia truyền qua.

“Phải không?” Diêm Ninh ngáp một cái, từ trên giường nhảy xuống bước đến mép giường Tào Lộc, bóp mũi hắn không cho hắn thở. Thực mau Tào Lộc bị ngạt mà tỉnh dậy, thấy Diêm Ninh đang cười xấu xa liền muốn bốc khói: “Lão đại, ngươi làm gì vậy, mới sáng sớm, để cho người ta ngủ.”

“Chúng ta sáng nay có tiết đúng không?” Diêm Ninh hỏi.

“có, môn lịch sử, dạy toàn mấy cái truyền thuyết xa xưa nên chẳng ai nguyện ý đi nghe, tốt nhất chúng ta nên lên giường ngủ tiếp đi.” Tào Lộc nói xong lấy chăn che kín đầu ngủ tiếp.

“Nè ngươi nghe thấy chưa? Không ai đi học hết.” Diêm Ninh nói với Lý Phỉ Phỉ qua điện thoại.

Đại học thật là thoải mái, Diêm Ninh ở ký túc xá mấy ngày, chưa bao giờ thấy Tào Lộc cùng Lữ Thái đi học, so với hồi phổ thông áp lực đè nặng thì đại học có thể coi là thiên đường.

“Ta mặc kệ, ta đã nói với lão ba, từ hôm nay trở đi, ta học cùng khoa với ngươi, ngươi bắt buộc phải đi học cùng với ta.” Lý Phỉ Phỉ ngang ngược nói.

Diêm Ninh hoảng sợ: “Không được! Như vậy quá khoa trương!’

Lý Phỉ Phỉ nếu chuyển đến học chung thì những em gái đại học của Diêm Ninh sẽ không còn, vậy ước mơ thiên đường của Diêm Ninh coi như bị dập tắt.

Lý Phỉ Phỉ cười nhẹ: “Ta chính là thích phô trương như vậy, ngươi mau xuống giường, ta ở dưới kí túc xá chờ ngươi.”

Nói xong Lý Phỉ Phỉ lập tức cúp máy, Diêm Ninh ngáp một cái đi đến ban công cúi người nhìn xuống, thấy Lý Phỉ Phỉ đang đứng dưới lầu, Lam Tiểu Lam đứng bên cạnh, phía sau có mấy thanh niên công tử cầm hoa đứng xung quanh.

Diêm Ninh bất đắc dĩ gãi đầu, quay về phòng đem Tào Lộc cùng Lữ Thái gọi dậy: “Thời điểm thể hiện tới rồi, các ngươi mau lên.”

Cả hai miễn cưỡng ngồi dậy, tuy không vui nhưng cũng không có phản kháng, theo Diêm Ninh rời giường rửa mặt, thực mau cả ba đều ôm sách vở bước xuống.

Do Lý Phỉ Phỉ đến, nam sinh kí túc xá vây quanh dưới lầu không ít, Tào Lộc cùng Lữ Thái thấy cảnh này có chút không được tự nhiên đi bên cạnh Diêm Ninh.

Diêm Ninh chẳng quan tâm xung quanh một mạch đi thẳng đến chỗ Lý Phỉ Phỉ, dùng ánh mắt đe dọa mọi người xung quanh "đây là người của ta các ngươi không có cửa đụng đến", sau đó nhẹ nhàng búng cái trán xinh đẹp trơn bóng của Lý Phỉ Phỉ:

“Hôm nay ngươi mặc rất đẹp nha!”

Lý Phỉ Phỉ đỏ mặt: “Ngươi ăn sáng chưa? Ta mua cho ngươi rồi đó.”

Lam Tiểu Lam chán ghét đem túi bánh mì đưa cho Diêm Ninh, Diêm Ninh cười cười: “Lam đại mỹ nữ, buổi sáng tốt lành.”

“Ngươi còn nhớ rõ ta à?” Lam Tiểu Lam trừng mắt nói, nàng vẫn còn nhớ chuyện lúc trước bị Diêm Ninh chiếm tiện nghi, nay gặp hắn một bụng sinh khí tự nhiên bốc lên.

“Con người ta có tật xấu, chỉ nhớ rõ mỹ nữ.” Diêm Ninh quay đầu lại làm bộ ngạc nhiên hỏi hai người Lữ Thái, Tào Lộc: “Các ngươi tên gì vậy? Sáng sớm giờ tò tò theo ta làm gì?”

Hai người Tào Lộc và Lữ Thái không khỏi cạn lời, nhìn Diêm Ninh vừa hận vừa bội phục khi thấy Lam Tiểu Lam bị Diêm Ninh chọc cười.

Ba nam hai nữ cứ như vậy thong thả bước trên đường nhỏ, hướng phòng học đi đến, một đội ngũ thật dài đi theo sau họ, trong đó hơn phân nữa là người theo đuổi Lý Phỉ Phỉ, còn lại là những người xem náo nhiệt.

Lập tức có một vị khách không mời xuất hiện.

“Phỉ Phỉ, ngươi không giới thiệu vị soái ca bên cạnh ngươi cho chúng ta biết sao?”

Một thanh niên bận chiếc áo sơ mi bông, đầu đội mũ rơm giống như đi vừa đi hawai nghỉ mát về, đứng ra chắn ngang đường đi của Diêm Ninh,

“Đàm Tuấn, chuyện này có liên quan đến ngươi à?” Lam Tiểu Lam không đợi Lý Phỉ Phỉ trả lời mà khó chịu đáp trả.

“sao lại không liên quan?” Đàm Tuấn cười cười, “Lão ba ta dặn dò ở trường học phải chiếu cố Lý Phỉ Phỉ muội muội cho thật tốt, đừng cho những tên gia hỏa không sạch sẽ đứng đắn tiếp cận nàng.”

Diêm Ninh vừa nghe liền hiểu vị công tử này muốn kiếm chuyện với mình, bất quá lấy lý do bảo vệ Lý Phỉ Phỉ ở địa phương của lão ba nàng quản lí thì có chút buồn cười.

Lý Phỉ Phỉ lôi Diêm Ninh vòng qua tránh Đàm Tuấn, nhưng hắn không chịu buông tha giơ tay kêu đồng bọn phía sau tiến tới, Diêm Ninh bị bốn đứa thuộc hạ cao to của Đàm Tuấn vây quanh.

Các vị công tử xung quanh nhanh chóng tiến lại xem kịch vui, tên Đàm Tuấn này là con trai cục trưởng tại thành phố Kiến Châu, nhưng ở đây cũng có những vị công tử gia thế so với hắn còn cao hơn, mặc dù vậy họ vẫn thừa kiên nhẫn hơn Đàm Tuấn, không lựa chọn ra tay trước làm chim đầu đàn.

Bọn họ cũng muốn mượn tay Đàm Tuấn mà dò xem tên thanh niên một đêm xuất hiện bên cạnh Lý Phỉ Phỉ tột cùng là có địa vị như thế nào.

“Sao? Muốn đánh nhau à?” Diêm Ninh lựa chọn đối mặt, uy thế so với bốn tên đầu gấu vẫn không kém tí nào.

Tào Lộc cùng Lữ Thái thấy thế cũng tiến đến bên cạnh Diêm Ninh, cùng bốn tên đầu gấu đối kháng, làm Diêm Ninh không khỏi có một trận cảm động: “Hai tên này với mình quen biết chưa lâu, hiện tại lại đứng ra trợ giúp mình đã chứng mình được rất nhiều thứ.”

Đàm Tuấn cười nói: “Đánh nhau? Ha... ha... chỉ có người nhà quê mới đánh nhau, chúng ta là người thành phố, phải dùng biện pháp văn minh hơn người nhà quê các ngươi.”

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.