Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt quỷ ở văn phòng

1499 chữ

Triệu Vĩnh Hào vừa nghe, mặt lộ ra chút khó xử: “Đại sư, bộ quần áo đó thật rất đáng quý.”

“Ngươi cần phải suy nghĩ rõ ràng, tiền quan trọng hay mạng quan trọng.” Diêm Ninh cười cười, biết Triệu Vĩnh Hào đang cùng mình cò kè mặc cả, hắn tính toán một chút, số tiền đó đối với Triệu Vĩnh Hào cũng không phải là quá đáng nên nhất quyết không nhân nhượng, thấy Triệu Vĩnh Hào còn do dự, hắn liền quay người đi thẳng ra ngoài không nhìn lại.

Triệu Vĩnh Hào thấy vậy liền cuống quýt vội vàng đuổi tới tính vỗ vào vai Diêm Ninh, nhưng vừa bước đến cửa hắn thấy ngoài cửa có một cô gái đang đứng khí chất siêu phàm, chiếc váy trắng trong tủ được nàng mặt trên người, phảng phất như sinh ra dành cho nàng thật hoàn mỹ không có lời để tả.

Mỗi một họa tiết, mỗi một phân vải đều như hòa quyện cùng cơ thể Lý Phỉ Phỉ.

Diêm Ninh cũng xem đến ngây người, Lý Phỉ Phỉ thấy vậy che miệng cười: “Nhìn gì mà nhìn, tỉnh lại mau.”

Diêm Ninh lúc này mới thanh tỉnh, cố ý làm bộ xoa xoa cằm cười nói: “Ta tưởng ai, hóa ra là Lý Phỉ Phỉ đại tiểu thư.”

“Đừng xạo sự.” Lý Phỉ Phỉ cười duyên một tiếng, nắm làn váy xoay một vòng, trong mắt không khỏi che dấu thần thái yêu thích, nhưng sau đó liền do dự nói: “Quần áo này thật quá quý.”

Diêm Ninh nhìn thoáng qua Triệu Vĩnh Hào, Triệu Vĩnh Hào khẽ cắn môi cười nói: “Vị tiểu thư này, Diêm Ninh tiên sinh đã vì người mua cái váy này rồi.”

“Cái gì!” Lý Phỉ Phỉ kinh ngạc nhìn Diêm Ninh, hắn liền làm thái độ miễn ngươi vui vẻ cao hứng ta liền vui lây.

Triệu Vĩnh Hào nói thêm: “Nếu không có vấn đề gì, tiểu thư có thể đưa quần áo cho nhân viên để đóng gói mang về ạ.”

Lý Phỉ Phỉ kéo Diêm Ninh sang một bên do dự hỏi: “Diêm Ninh ngươi từ đâu có nhiều tiền như vậy?”

“Ngươi quên ta tốt xấu gì cũng là một thần y, chút tiền ấy chẳng lẽ ta không có?” Diêm Ninh khoác lác nói

Kỳ thật hắn cũng chẳng để bụng số tiền ấy, với thủ đoạn của hắn, kiếm bao nhiêu mà chẳng được.

“Nhưng mà nó vẫn quá đắt, chúng ta vẫn là từ bỏ đi?” Lý Phỉ Phỉ nói

“Thôi mà, chỉ là một chút tiền lẻ thôi mà, ngươi mua tám bộ, mười bộ vẫn không thành vấn đề.”

Triệu Vĩnh Hào đứng một bên mặt đầy mồ hôi lạnh: “Tiểu tử này sẽ không thật sự muốn mua tám bộ, mười bộ đi? Nếu vậy thà ta chết đi còn hơn.”

Lý Phỉ Phỉ bị Diêm Ninh đẩy mạnh vào phòng thay quần áo, sau đó hắn mới quay về phía Triệu Vĩnh Hào: “Không tồi không tồi, ngươi rất nhanh trí.”

“đại sư, chúng ta khi nào đối phó với Quan Xảo?” Triệu Vĩnh Hào hỏi.

“Bây giờ, yên tâm đi, tiểu quỷ nho nhỏ ta không để vào mắt.”

Diêm Ninh dặn dò nhân viên một lát, nếu Lý Phỉ Phỉ ra tới mọi người cũng nàng tâm sự một lát kéo dài thời gian, sau đó hắn cùng Triệu Vĩnh Hào tiến vào phòng.

Diêm Ninh bước vào phòng tùy ý quan sát một phen, sau đó nói: “Hôm nay ta ra cửa quá vội, không mang cái gì, cho nên việc chiêu quỷ….ngươi chịu khó một chút.”

Triệu Vĩnh Hào nghe xong thần sắc liền trở nên sợ hãi: “Đại sư, ta không cùng chiêu quỷ đâu.”

“Nàng hận ngươi như vậy, ngươi cái gì cũng không cần làm chỉ cần đứng ở đây làm mồi nhử thôi.” Diêm Ninh cười hắc hắc, “Ngươi không đem nàng dẫn dụ tới, làm sao ta giải quyết được?’

Triệu Vĩnh Hào mếu máo: “Cũng được, đại sư, ta nghe ngươi, nhưng ngươi phải đảm bảo an toàn cho ta.’

Diêm Ninh gật đầu: “Ngươi yên tâm, lấy tiền của ngươi ta phải có nhiệm vụ giúp ngươi hóa giải tai họa.”

Diêm Ninh đem Triệu Vĩnh Hào ngồi vào bàn làm việc, cứ như bình thường sinh hoạt không cần để ý gì nhiều còn chính hắn thì nép sau cánh cửa tủ mà trốn.

“Nhớ kỹ, tìm mọi cách kích thích Quan Xảo, nàng không phải ngốc, vừa rồi bị ta đả thương, nếu không động não, nàng cũng sẽ không bị mắc lừa mà vào đây.” Diêm Ninh nói xong liền đóng cửa tủ lại.

Triệu Vĩnh Hào ngồi trên bàn làm việc, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, vừa rồi nhìn thấy khuôn mặt Quan Xảo thật sự làm cho hắn kinh hoàng, hiện giờ lại muốn biến hắn thành mồi nhử, thì hắn làm sao không khỏi cảm giác sợ hãi.

Triệu Vĩnh Hào đợi một lúc lâu, nhưng trong phòng vẫn sóng yên biển lặng càng không thấy bóng dáng Quan Xảo đâu, Triệu Vĩnh Hào lấy điện thoại giả bộ gọi điện về nhà:

“Vợ à! Ta đêm nay có một số công việc quan trọng nên không thể về nhà được.”

“Ai nha, là việc xã giao ta cũng không có biện pháp!”

“ được rồi được rồi ngươi ngủ sớm một chút đi.”

Nói xong, Triệu Vĩnh Hào cắt điện thoại giả vờ gọi cho bằng hữu: “Tiểu Trần à, lần trước chúng ta hưởng thụ nữ nhi kia quả thật không tồi, đêm nay có hay không hứng thú đi thêm lần nữa?”

“Yên tâm đi, bà thím già nhà ta sẽ không biết đâu!”

“Có những lời này của ngươi là ta yên tâm rồi, chờ lát nữa ta xuống dưới lầu đón ngươi.”

Diêm Ninh đang tránh trong ngăn tủ không khỏi cười thầm, kỹ thuật diễn xuất của Triệu Vĩnh Hào thật không tồi.

Quả nhiên Triệu Vĩnh Hào nói xong, trong căn phòng liền trở nên lạnh lẽo, Diêm Ninh không khỏi rùng mình, nghĩ thầm: “Quả nhiên phụ nữ rất đáng sợ, bất kể khi còn sống hay đã chết.”

Triệu Vĩnh Hào cũng cảm giác có chỗ không thích hợp, vội vàng cất điện thoại, nhưng không dám đứng dậy chạy trốn, chỉ phải ngồi ở trước máy tính run rẩy nhìn màn hình.

“Bụp..” đèn trong phòng vụt tắt, Triệu Vĩnh Hào nhảy dựng sợ tới mức xém la lên, nhưng màn hình máy tính vẫn còn sáng đèn, hắn tò mò nhìn qua liền hồn vía lên mây! Trên màn hình máy tính khuôn mặt Quan Xảo đang hiển hiện, đôi mắt sâu hoắm không tròng, nhìn chăm chăm hắn, khóe miệng giơ lên, cười quỷ dị, hắn xem đến mức sởn tóc gáy.

“Đại sự, cứu ta.” Triệu Vĩnh Hào kêu la thảm thiết.

Diêm Ninh tránh trong ngăn tủ nhìn ra, Quan Xảo vẫn chưa hiện chân thân, vì thế nên không lên tiếng mặc cho Triệu Vĩnh Hào bên ngoài gào khóc khản cổ.

Người sợ quỷ, quỷ cũng sợ người, quỷ sợ dương khí trên cơ thể người, nên nếu muốn trả thù trước hết quỷ sẽ hù dọa nạn nhân cho tới mức dương khí tiêu tán lúc này mới tiến hành biện pháp tiếp theo.

Triệu Vĩnh Hào sợ đến mức hai chân nhũn ra, từ ghế ngã xuống, hắn bò về hướng ngăn tủ mà Diêm Ninh đang tránh, nhưng chân tay sớm đổ mồ hôi trơn trượt nên mất đà ụp thẳng mặt xuống đất. một đôi tay quỷ từ máy tính hung hăng chụp lấy chân hắn nắm chặt mắt cá chân không cho hắn chạy thoát.

“Đại sư, đại sư, mau cứu ta!” Triệu Vĩnh Hào thấy sau lưng lạnh buốt, không biết rằng nữ quỷ đã chui ra khỏi máy tính.

Diêm Ninh thấy Quan Xảo hiện ra chân thân, biết thời cơ đã tới, hắn đá mạnh cửa tủ nhảy ra ngoài: “Huyền Vũ đại đế trước mắt, thần về miếu, quỷ về mồ, yêu ma quỷ quái về núi rừng, Huyền Vũ chân quân cấp tốc nghe lệnh.”

Một đạo ánh sáng từ trong tay Diêm Ninh bay ra, hung hăng đánh trên người Quan Xảo, nàng kêu la thảm thiết buông lỏng tay ra ngã xuống đất chuẩn bị chạy trốn, nhưng Diêm Ninh không cho nàng cơ hội này, vội vàng cắm một cây ngân châm lên người nàng, Quan Xảo liền bất động.

Văn phòng trở về bình tĩnh, đèn cũng sáng lên. Triệu Vĩnh Hào vẫn còn đang kinh hồn ngồi bệt ngưới đất, hai mắt nhắm chặt không dám nhìn quỷ hồn Quan Xảo.

“nếu là tự sát, thì không được trách người khác, vẫn là nên sớm đầu thai đi.” Diêm Ninh nhìn Quan Xảo nói.

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.