Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hy sinh vì ai?

1647 chữ

Hai mắt Đậu béo lóe sáng: “Ta không cần biết tên chiêu đó là gì, ngươi mau dạy ta đi.”

Đậu béo có bộ dáng y hệt tên đáng khinh lúc trước, càng nhìn càng giống, Diêm Ninh thấy tức cười liền trêu: “Muốn luyện cái này trước hết tự cắt chính mình a.”

“Không phải chứ?” Đậu béo thất vọng nhìn xuống hạ thể trong chốc lát, nhưng tức khắc liền cười tà đầy ẩn ý: “Nói như vậy ngươi đã tự cắt chính mình rồi?”

“Lão ba ta sinh ta ra thân thể không phải của người phàm, không cần tự cung cũng có thể luyện được.”

“Ngươi đừng có lừa ta?”Đậu béo mắng.

“Được rồi! Không giỡn nữa!” Diêm Ninh lấy lại bộ dáng nghiêm túc nói: “Ngươi mau tới xem Hình Chính như thế nào, ta đi tới chiếu cố Đằng Nghị.”

Đằng Nghị bị thương rất nặng, Diêm Ninh cũng lấy bình hồ lô màu tím ra rắc chút bột lên miệng vết thương.

Thứ trong hồ lô màu tím này là tuyết liên ngàn năm do đệ tử Ngô Môn thế hệ trước hái được ở núi Côn Luân, sau đó đem về nghiền nát tạo thành linh dược, có công dụng khôi phục vết thương, kì diệu ở chỗ bất luận vết thương nặng như thế nào cũng mau chóng hồi phục, chỉ tiếc là nó không có công hiệu tái tạo cơ thể bị gãy.

Linh dược này chính là bảo bối, dùng một cái liền thiếu đi một ít, Diêm Ninh vừa trị liệu rắc bột thuốc lên vết thương, vừa đau lòng lẩm bẩm: “Hôm nay lỗ lớn, chờ hai ngươi tỉnh, ta phải bắt các ngươi đền bù thật lớn lại mới được.”

Miệng vết thương trên người Đằng Nghị tuy đã phục hồi nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại được, nênDiêm Ninh bèn đặt hắn qua một bên để hắn có thể nghỉ ngơi, vừa lúc đó Đậu béo cũng đã dìu được Hình Chính từ rừng trúc mang về, trông Hình Chính cực kì suy nhược, hắn vừa thấy ngọn lửa đang bốc cháy liền yếu ớt hỏi: “Ngươi đã giải quyết hết bốn con quái vật đó rồi?”

Diêm Ninh gật đầu: “một lát nữa bốn cổ thi thể sẽ bị thiêu sạch đến cọng tóc cũng không tìm thấy.”

Diêm Ninh vừa rồi gọi đến thiên lôi bạch hỏa, có thể thiêu đốt vạn vật, huyết sát huyết thi cũng chỉ là chuyện nhỏ, đùa một chút cũng làm bọn chúng hóa thành tro bụi.

Hình Chính gật đầu: “Việc lần này tất cả đều nhờ ngươi. Cảm ơn.”

“Nhớ trả thù lao là được.” Diêm Ninh cười hắc hắc.

“Nhắc đến thù lao, ta đêm nay cũng ra không ít sức, Hình đội đừng quên ta a.”Đậu béo nhanh chóng chen lời

Hình Chính thở dài: “Các ngươi đều là công thần, không sót được đâu.”

Diêm Ninh nắm Lý Viễn Đông kéo ra, ném tới trước mặt Hình Chính: “Lão ta xử lý như thế nào?’

Lý Viễn Đông còn đang hôn mê bất tỉnh, nằm sõng soài trên mặt đất.

“Mang về, tra khảo thật tốt một chút, làm rõ vấn đề bọn họ ấn núp ở đại học Kiến Châu nhiều năm như vậy có mục đích gì?" Hình Chính nói.

Hắn cùng Lý Lập Quốc là bạn tốt rất lâu rồi, nên hắn rất lo lắng cho an nguy của bạn mình. Lúc trước Lý Lập Quốc bị bệnh nặng, hắn lại đang ở nước ngoài công tác, nên không có đến thăm được.

Chuyện Quách Văn Xương, là hồi chuông cảnh báo về sự an toàn của Lý Lâp Quốc, Hình Chính sẽ không dễ dàng buông tha cho Lý Viễn Đông như vậy nếu chưa tìm được sự thật để bảo vệ bạn mình.

Một lát, xe cứu thương và xe cảnh sát cùng tới, Lý Viễn Đông bị đưa về trại tạm giam, Hình Chính và Đằng Nghị được đem đến bệnh viện để chữa trị vết thương, còn bốn thi thể kia đã hóa thành tro bụi vĩnh viễn lưu lại bên hồ.

Sau khi đám người Hình Chính đi, cảnh vật liền trở lại bình yên, Diêm Ninh Đậu béo sánh vai nhau, khoan thai bước về xe chuẩn bị đến thăm Y Y.

………………

Trên xe, Đậu béo vẫn chưa hồi phục tinh thần, cảm thán: “Quá kích thích, thật sự không nghĩ đến thế gian này thật sự có quỷ!’

“Trên thế giới này có nhiều đồ vật đáng sợ hơn như vậy lắm, sợ tiểu tử ngươi sau này gặp phải, liền bị dọa chết.” Diêm Ninh cười nhẹ

Diêm Ninh ôm chuyện này trong lòng rất lâu rồi, hiện giờ có thể cởi mở tâm sự, trong lòng cảm thấy thật thoải mái.

“Vậy bây giờ ngươi tính toán như thế nào? Sư phụ ngươi phải làm sao mới cứu được?” Đậu béo hỏi

Diêm Ninh thở dài: “Sư phụ đối với ta ân trọng như núi, dù trước mặt ta là núi đao biển lửa ta cũng nhất quyết phải cứu được người, nhưng hiện giờ tu vi của ta vẫn chưa đủ.”

Đậu béo gật đầu, bắt Phương Sỹ Thiên là Hắc Vô Thường trong truyền thuyết tồn tại sánh ngang với thần, nên đâu dễ dàng đối phó như vậy.

“Chuyện sư phụ sau này hãy nói, hiện giờ ta cũng còn rất nhiều việc phải làm.’

“Là chuyện cứu Dương Liễu?” Đậu béo vỗ vỗ ngực, “Dù là chuyện gì, chỉ cần ngươi mở miệng có chết ta cũng không chối từ.”

Diêm Ninh cảm kích, vỗ nhẹ vai hắn: “cảm ơn ngươi, huynh đệ tốt của ta, nhưng dù trả giá như thế nào ta cũng sẽ không để ngươi chết.”

Hai người đến lúc Y Y đã ngủ, cả hai cứ như vậy mà ở cạnh nàng một đêm, sáng sớm hôm sau mới rời đi.

Y Y hiện giờ đã ổn định, chỉ nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa là có thể xuống giường, việc nàng mau hồi phục một phần cũng là nhờ Hình Chính tận lực, Diêm Ninh rất cảm kích về điều đó.

Quá nửa buổi sáng, Diêm Ninh cũng có thể trở lại kí túc xá, Tào Lộc cùng Lữ Thái còn đang say giấc thì bị tiếng đập cửa của Diêm Ninh đánh thức, cả hai không khỏi bực tức, nhưng Diêm Ninh đã quá mệt mỏi để phản ứng lại, bản thân một mạch leo lên giường đi ngủ.

Lúc này Lý Lập Quốc cũng từ cục cảnh sát đi về, chuyện nghiêm trọng như vậy Hình Chính cũng không thể giấu diếm Lý Lập Quốc được nữa, hắn một mạch kể lại câu chuyện và thân phận của Lý Viễn Đông cùng Quách Văn Xương cho Lý Lập Quốc nghe để hắn có thể tự mình đề phòng.

Lý Lập Quốc bị dọa không nhẹ, nhưng cũng mau chóng tiếp nhận sự thật, bất quá hắn chỉ không hiểu mình đã làm chuyện gì đắc tội với ai mà liên tục có người muốn hãm hại bản thân hắn.

“Ba, sao giờ này ngươi mới về?”

Vừa Lý Lập Quốc vừa mở cửa phòng, Lý Phỉ Phỉ thở phào nhẹ nhõm, nàng đã ngồi ở phòng khách suốt đêm chờ lão ba của mình về.

“Trường học có tí chuyện?” Lý Lập Quốc nói

“Chuyện gì mà so với nữ nhi của người còn quan trọng hơn?” Lý Phỉ Phỉ có chút khổ sở. Tin nàng rơi xuống nước không thể giấu được Lý Lập Quốc, nhưng đã qua một ngày mà lão ba chẳng có chút quan tâm, bị bỏ rơi so với việc bị mắng còn khó chịu hơn rất nhiều lần.

Lý Lập Quốc sửng sốt sau đó hiểu ra ý con gái mình, nhanh chóng lại gần bên người Lý Phỉ Phỉ vuốt tóc nàng nói: “Xin lỗi, do ba bận quá.”

Lý Phỉ Phỉ thở dài: “Ba, có bận gì nhưng cũng phải chú ý thân thể mình, ta không muốn ngươi giống như một năm trước lại nằm viện đâu.”

Lý Lập Quốc hồi tưởng chuyện xảy ra một năm trước, hắn nghĩ mình bị bệnh nặng, vẫn không biết rằng mình bị Quách Văn Xương câu hồn, chuyện này do Diêm Ninh đã thỉnh cầu nên Hình Chính cũng không kể rõ ràng cho Lý Lập Quốc nghe.

“Ngươi yên tâm ta sẽ chú ý.” Lý Lập Quốc an ủi vài câu, rồi chớt nhớ: “ yến hội chủ nhật này, ngươi thật sự không đi sao?”

“ Không, con không muốn đi.” Lý Phỉ Phỉ lắc đầu như trống bỏi “Tên Phương Kiệt chẳng phải người tốt gì! yến hội lần trước, hắn lợi dụng động tay chân với ta.”

Lý Lập Quốc khuyên nhủ: “Ta biết Phương gia đều không phải người tốt, nhưng hắn là cổ đông lớn nhất của trường ta, nếu thời điểm quan trọng...ta...ta cũng hy vọng ngươi có thể hiểu một chút.”

Lý Phỉ Phỉ ngơ ngác, nhìn gương mặt phụ thân quen thuộc bao nhiêu năm, bỗng chốc trở nên thật là xa lạ: “ chẳng lẽ ý phụ thân là thời điểm quan trọng đem mình ra làm vật hy sinh?’

“Chỗ càng cao càng lạnh lẽo, nếu có thể lựa chọn, ta sẽ không chọn ngồi ở vị trí này, hiện giờ muốn từ chức cũng là một hy vọng xa vời.” Lý Lập Quốc trầm giọng nói

“Yến hội ta không đi, ta cũng không vì bất luận ai hay chuyện gì mà hy sinh bản thân mình! Nếu có cũng chỉ có mình Diêm Ninh hắn”

Lý Phỉ Phỉ đột ngột đứng dậy trước ánh mắt kinh ngạc của Lý Lập Quốc mà bỏ đi.

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.