Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền kì bắt đâu

1598 chữ

Diêm Ninh vừa thấy Phương Sỹ Thiên đang ngồi trong viện tức khắc tỉnh rượu không ít: “ Ta đã trở về”

“Ngươi không tới trễ, không tồi.” Phương Sỹ Thiên vẫy tay gọi Diêm Ninh: “lại đây đi.”

Diêm Ninh liền đi đến bên người Phương Sỹ Thiên, liếc nhìn hai tòa linh vị, thanh âm bỗng có chút trầm thấp: “đây không phải linh vị của ba mẹ ta sao?”

Phương Sỹ Thiên gật đầu: “ ngươi có biết vì sao mười tám năm qua ngươi luôn bị bắt buộc tới tế điện ta không?”

“Lão ba ta trước nay không nói qua cho ta biết à”Diêm Ninh nhìn chằm chằm hai tòa linh vị lắc đầu.

“Ngồi xuống đi ta kể cho ngươi nghe.” Phương Sỹ Thiên đứng lên nhường vị trí cho Diêm Ninh.

Hắn duỗi tay lấy ba cây nhang đốt lên, hướng hai tòa linh vị kia mà bái. Làn khói nhẹ mong manh dưới ánh đèn trong có vẻ thêm yếu ớt, tưởng như gió nhẹ nhẹ cũng có thể làm nó tiêu tán.

Phương Sỹ Thiên lấy quyển Ngô Môn trong cặp sách Diêm Ninh ra nói: “ có lẽ ngươi không nghe nói qua Ngô Môn nhưng ngươi chắc chắn phải biết Mao Sơn.”

Diêm Ninh nói: “phim có hay nhắc đến, Mao Sơn là một môn phái danh tiếng chuyên bắt ma trừ tà.”

“ Về tổ chức của Mao Sơn không đơn giản như trên phim ảnh, thời kỳ cường thịnh của Mao Sơn đạo quán thậm chí trải rộng khắp cả nước, nhưng hiện giờ đã xuống dốc. Đến nỗi nguyên nhân xuống dốc hiện tại không còn ai biết.”

Phương Sỹ Thiên hắng giọng nói: “Toàn bộ Mao Sơn chia làm năm nhánh phân biệt là quỷ y Ngô Môn, thiên đạo Nghĩa Đường, phong thủy Công Lương, tương tâm Linh Tông, bói toán Thượng Điện. Ngô Môn chủ về y thuật, Nghĩa Đường chủ về pháp thuật bùa chú, Công Lương chủ về phong thủy, Linh Tông chủ về xem tướng, người Thượng Điện nổi tiếng về bói toán. Diêm Ninh ngươi đoán xem trong năm nhánh đó, nhánh nào đứng đầu?”

Diêm Ninh không chút do dự nói: “ Ngô Môn”

“ Vì sao ngươi nghĩ vậy mà không cho rằng đó là thiên đạo Nghĩa Đường?” Phương Sỹ Thiên nhìn chằm chằm Diêm Ninh hỏi.

“ Không” Diêm Ninh lắc đầu “ Tuy rằng thiên đạo Nghĩa Đường tinh thông đạo thuật bùa chú, năng lực có thể đứng đầu năm nhánh, nhưng con người luôn có sinh lão bệnh tử, người Nghĩa Đường tuy có cường đại, nhưng cũng phải có quỷ y Ngô Môn làm hậu thuẫn. Cho nên Ngô Môn mới là đứng đầu”

Phương Sỹ Thiên nghe vậy cười lớn: “tiểu tử ngươi cũng có chút thông minh đó, đúng là Ngô Môn ta đứng đầu trong năm nhánh đó.”

“Nhưng tại sao bây giờ lại thành một mạch đơn truyền?” Diêm Ninh khó hiểu hỏi.

“Một mạch đơn truyền là quy củ do ta tạo ra thôi.” Phương Sỹ Thiên bỗng nhiên sắc mặt có chút cô đơn : “ Ta từng có một vị sư đệ hắn gọi là Diệp Niệm Xuân.”

Diêm Ninh chép miệng: “tên lang băm Diệp Niệm Xuân là sư đệ của ngươi? Khi còn nhỏ, lão ba ta thường đem ta cùng đến y quán của hắn gây chuyện…”

Phương Sỹ Thiên bất đắc dĩ cười nói: “ Diệp Niệm Xuân nhìn có chút tầm thường nhưng hắn không phải lang băm. Ta với hắn là cô nhi, được sư phụ nuôi lớn, từ nhỏ ở trong sơn môn học tập y thuật. Nói đến thiên phú, Diệp Niệm Xuân có lẽ còn cao hơn ta một bậc, nhưng tâm cơ hắn quá sâu lại quá mức coi trọng vật chất nên sư phụ nhận định hắn không thể là người kế thừa Ngô Môn Quỷ Thuật.”

Diêm Ninh chen mồm hỏi: “ cho nên tổ sư gia đem Ngô Môn Quỷ Thuật truyền cho ngươi mà không phải Diệp Niệm Xuân đúng không?”

“ Đúng vậy.” Phương Sỹ Thiên nói, “ Diệp Niệm Xuân nhất thời ấm ức, liền đi xuống núi du lịch, nhưng lại đi đến tận mười năm. Tổ sư gia ngươi tuổi tác đã cao cũng nhanh chóng giá hạc đi Tây. Mao Sơn đã vắng vẻ, Ngô Môn lại chỉ còn một mình ta, ta liền từ bỏ sơn môn, xuống núi tìm kiếm Diệp Niệm Xuân.”

“năm đó Tổ sư gia của ngươi cảm thấy Niệm Xuân không thể kế thừa Ngô Môn chi đạo, nhưng ta lại tin tưởng hắn có thể làm được.”

“ chỉ là xuống núi không bao lâu liền bị kẻ gian làm hại, cuối cùng chết tha hương, cũng may gặp được người tốt đem ta mai tang.”

“ sau đó hồn phách ta ở trước mộ lượn lờ, vô tình gặp được cha mẹ ngươi. Lúc ấy mẫu thân ngươi khó sinh, ngươi chỉ còn một tia hi vọng, phụ thân ta cầu cứu hi vọng ta có thể cứu hai mẹ con ngươi một mạng. Mà ngươi…. trời sinh phản cốt, chú định là phải cùng đấu lục đạo….đây là nguyên nhân Hắc Vô Thường muốn bắt ngươi, Diệp Niệm Xuân năm đó cũng tính ra được thân phận của ngươi nên mới không ra tay cứu mẹ ngươi. Ta vốn dĩ định lợi dụng việc ngươi sinh ra để buộc Diệp Niệm Xuân tới bên cạnh mộ mình, truyền cho hắn Ngô Môn Quỷ Thuật, nhưng không ngờ khi hắn tới việc đầu tiên hắn làm là thiêu thi thể phá hủy mồ của ta.”

“cho đến giờ ta mới biết, Ngô Môn tuy là thiên hạ đệ nhất y thuật, nhưng cũng có một số bệnh, một số lòng dạ không thể nào cứu được. Đây cũng là lí do ta định ra quy củ Ngô Môn mỗi thế hệ chỉ có một đệ tử.”

Phương Sỹ Thiên lấy tay sờ sờ râu, trong mắt toát ra một chút bi thương.

Diêm Ninh không nghĩ Phương Sỹ Thiên cùng Diệp Niệm Xuân quen biết nhau lại còn có một đoạn ân oán như vậy, Diệp Niệm Xuân nếu có một chút niệm tình đồng môn gặp hồn phách Phương Sỹ Thiên một lần, thì hắn cũng không đến mức thanh bại danh nứt, buồn bực mà chết.

Diêm Ninh không hiểu cái gì trời sinh phản cốt lại còn lục đạo đấu đời, hắn chỉ để ý chuyện Phương Sỹ Thiên đã cứu mạng chính mình.

Diêm Ninh trầm mặc một lát đột nhiên nghiêm túc, đứng dậy quỳ gối trước Phương Sỹ Thiên, cung kính nói:

“ sư phụ, trước nay đồ nhi có chút đắc tội, mong sư phụ tha thứ.”

Lúc trước Phương Sỹ Thiên nhận Diêm Ninh làm đồ đệ bất quá chỉ là mong muốn của Phương Sỹ Thiên, Diêm Ninh chẳng để tâm đến. Nhưng hôm nay Diêm Ninh mới biết Phương Sỹ Thiên đã cứu mình một mạng, tuy là lúc đó hắn vì Diệp Niệm Xuân nên mới tiện tay giúp đỡ, nhưng việc hắn giữ mạng cho mình là sự thật nên trong nội tâm Diêm Ninh rất cảm tạ.

Phương Sỹ Thiên vui mừng nói: “ đứng lên đi rồi nói, Ngô Môn ta không có nhiều quy củ.”

“ Một này là thầy cả đời là ba, từ hôm nay trở đi ta sẽ coi ngươi như ba của mình để đối đãi.” Diêm Ninh trịnh trọng nói.

“ ngươi ngàn vạn lần đừng coi ta như ba, nếu không ta sẽ bị giảm thọ.” Phương Sỹ Thiên cười khổ lắc đầu đem Diêm Ninh đỡ lên.

Diêm Ninh khó hiểu nói: : tại sao vậy?”

“Ngươi nhớ kĩ, trên đời này không ai có đủ tư cách khiến ngươi gọi phụ thân.”

“đây là nguyên nhân lão ba không cho ta kêu hắn là phụ thân à? Nhưng là vì cái gì?”

“Mệnh ngươi rất đặc biệt đó là lí do vì sao Phạm Vô Cứu đến tận cửa tìm ngươi, cho nên ta mới bắt phụ thân ngươi mỗi năm khi sinh nhật ngươi đều phải đến mộ ta dâng hương, kỳ thật là để ta bảo vệ cho ngươi trong mười tám năm qua.”

Diêm Ninh cảm động mà đối với Phương Sỹ Thiên có chút cung kính: “rốt cục ta có gì đặc biệt? Phạm Vô Cứu còn tìm đến ta nữa à?”

“ có một số việc từ từ sau này ngươi sẽ hiểu.”

Phương Sỹ Thiên đưa cho Diêm Ninh ba nén nhang: “ bây giờ ngươi thắp cho ba mẹ ngươi một nén nhang đi, bắt đầu từ mai ngươi cùng ta sẽ ở chỗ này học tập Ngô Môn Quỷ Thuật, một năm sau ta sẽ tự động rời đi, lúc đó ngươi muốn đi con đường nào thì ngươi tự quyết định.”

Diêm Ninh nghe xong tiếp nhận hương khói nghiêm túc hướng về linh vị ba mẹ vái ba vái.

…………

Hắn ngẩng đầu lên bầu trời cảm thấy ánh trăng thật tròn nhưng lại rất mông lung giống như Diêm Ninh bây giờ tâm trạng có chút mê mang rối rắm.

“mệnh ta vì cái gì mà lại quan trọng? Phạm Vô Cứu còn sẽ đến tìm ta sao? Tương lai ta sinh hoạt như thế nào?”

Hắn cũng không biết một câu chuyện truyền kì từ hôm nay liền bắt đầu.

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.