Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

24 : 10 Năm Chiến Loạn, Ngoại Long Tiên Sinh

2465 chữ

10 năm chiến loạn bắt đầu với việc, Viên Thiệu cát cứ Bột Hải, đưa ra thư uy hiếp Hàn Phức, thành công chiếm lấy Ký Châu. Mặc dù có chút khúc mắc với Công Tôn Toản.

Công Tôn Toản thành công chiếm lấy U Châu, giết chết Lưu Ngu.

Tào Tháo chiếm lấy Duyện Châu (tên gọi khác Dự Châu) rộng lớn, mưu đồ tiến đánh Từ Châu của Đào Khiêm.

Đổng Trác bệ vệ ở Trường An, có điều hắn nhởn nhơ cũng không được lâu thì đã bị Ba Tài lẻn vào ám sát, tiện thể diệt luôn con rể Lý Nho của hắn. Quân Tây Lương lâm vào loạn lạc.

Lưu Bị cho người đón Lư Thực, Thái Ung và Thái Diễm về Liêu Đông. Hắn yên lặng quan sát chư hầu tự giết lẫn nhau.

Lý Giác, Quách Tỳ nổi lên nắm quyền chấp chính. Tiểu Hoàng đế bị bọn chúng giày vò còn hơn cả khi ở với Đổng Trác.

---------- --

Tiểu Hoàng đế không chịu nổi nhiệt, lập kế bỏ trốn thành công, nhưng bị truy đuổi khá gắt gao.

Nghe tin, Tào Tháo nhanh chóng phái người tiếp đón Thiên Tử về Hứa Xương.

Viên Thiệu không muốn mang vua về thờ nên không đi đón vua, để cho Tào Tháo thành công đón Lưu Hiệp về Hứa Xương.

Thực hiện kế hoạch "Hiệp Thiên Tử - Lệnh Chư Hầu" của hắn. Lúc Viên Thiệu hối hận thì cũng đã muộn.

Chư hầu đánh nhau chí chóe ở Trung Nguyên, nhưng tuyệt nhiên không có kẻ nào tìm tới Lưu Bị ở ngoài biên cương gây phiền toái, bọn họ biết, mình chưa đủ binh lực để gây phiền toái cho Lưu Bị. -------- ----------- ---------

10 năm loạn lạc, mười năm thay đổi. 10 năm này, loạn thế hiện anh hùng. Chỉ có Lưu Bị vẫn yên hơi lặng tiếng nằm im trong Liêu Đông hơn 7 năm, không nhúc nhích.

Các chư hầu còn lại ai ai cũng tất bật, nào là xung đột với thế lực khác, chiếm thành của kẻ này, đập dinh của đứa khác, người chết trong chiến loạn rất nhiều.

Thế lực Công Tôn Toản bị Viên Thiệu thôn phệ. Chiếm lấy U Châu, thành công chiếm đóng toàn bộ Hà Bắc. Binh tinh tướng đủ, đã lên tới đỉnh phong của sự nghiệp, chỉ còn thiếu tự xưng vương mà thôi.

Viên Thuật ốm yếu nhanh chóng bị Tào Tháo làm thịt. Chiếm lấy Từ Châu. Mân me tiến đánh Trương Lỗ chiếm lấy Dĩnh Châu. Có điều, mâu thuẫn giữa hắn và Viên Thiệu ngày càng lớn.

Đánh nhau lớn gần đến.

Giang Đông đã hoàn toàn nằm trong tay của Tôn Kiên.

Bây giờ chỉ còn lại bốn thế lực nổi trội là Viên Thiệu, Tào Tháo, Tôn Kiên. Các chư hầu khác một ít bị tiêu diệt, một số còn lại đang nằm thoi thóp, rất nhanh cũng sẽ bị diệt.

Thế lực phân bố như sau :

--- Tào Tháo nắm trong tay 3 châu thứ tự là Từ Châu, Duyện Châu, Tĩnh Châu. Là một đường vành đai chắn ngang không cho Viên Thiệu tiến tới Trung Nguyên.

--- Viên Thiệu nắm giữ U Châu, Ký Châu, Thanh Châu.

--- Tôn Quyền nắm toàn bộ Giang Đông trong tay.

--- Lưu Chương cai quản Ích Châu. Ăn nhiều, béo ị ra rồi.

--- Lưu Biểu giữ nguyên Kinh Châu, án binh bất động.

--- Mã Đằng và Hàn Toại là thế lực mới nổi, cát cứ Lương Châu.

--- Trương Lỗ ở Dĩnh Châu. An nhàn hưởng lạc, không màng thế sự.

Sau 7 năm, cuối cùng Lưu Bị cũng động, hắn kéo theo hơn 200 vạn người của hắn ở Liêu Đông (bao gồm 10 vạn Thiên binh, và hơn 190 vạn dân thường) rầm rộ tiến về Ích Châu của Lưu Chương.

Dọc đường đi ngang qua lãnh địa của Viên Thiệu, Tôn Kiên nhưng kẻ nào kẻ nấy vừa thấy hắn đã tránh như tránh tà, tuyệt nhiên không dám bén mảng tới gần.

Chỉ có lúc đi ngang qua lãnh địa của Tào Tháo thì có vào nhà chào hỏi Tào lão bản mấy câu, nhậu nhẹt một phen say bí tỷ rồi mới rời đi.

Hắn cũng đi diện kiến thiên tử một phen, Tiểu Hoàng đế được Tào Tháo chăm bẵm, 7 năm này với hắn là thoải mái nhất.

Lưu Bị gặp Tiểu Hoàng đế tất nhiên phải là để vấn an, mà hắn muốn quyền chấp chưởng Ích Châu của Lưu Chương. Tất nhiên là Tiểu Hoàng đế không chút do dự đồng ý ngay. ]

Lưu Bị sau hơn 2 tháng hành quân, Lưu Bị tới được địa giới Ích Châu của Lưu Chương, mang theo chiếu chỉ của Thiên Tử, hắn tiến nhập Ích Châu.

Lưu Chương ra ngoài tiếp đón, dẫn hắn vào thành.

Lưu Bị thấy Lưu Chương béo ị rất có thiện cảm, ôm chầm lấy hắn một cái, cười nói : "Quý Ngọc, cùng là dòng dõi Hán Thất cả, khách khí làm gì." (tự của Lưu Chương là Quý Ngọc).

Lưu Chương cũng không ngờ Lưu Bị lại thân thiện như vậy nên cười khì khì nói : "Ta còn tưởng đệ không nhận người huynh này. Hắc hắc."

Hai người tiến vào sảnh đường, Lưu Chương trực tiếp nói : "Ta cũng không mạn mà lắm với chức Thái Thú Ích Châu, nay đệ đã tới, ta cũng nhanh chóng chuyển giao cho đệ thôi." Nói xong, không chút do dự đưa ấn tín cho Lưu Bị, trong mắt còn có chút chờ mong Lưu Bị nhận lấy.

Những năm này, châu mục như hắn quả thật khá là vất vả, phải lo lắng dân đói, dân khổ, còn phải lo nạn khăn vàng hoành hành. Muốn an nhàn hưởng lạc, quả thật rất khó.

Tuy nhiên, bây giờ có Lưu Bị ở đây rồi, hắn có thể an nhàn hưởng lạc.

Lưu Bị cười vỗ vai Lưu Chương một cái sau đó nói : "Huynh cũng quá lười đi. Mà thôi, Thiên tử cũng đã có lệnh cho ta tiếp quản Ích Châu nên cũng không thể chối từ." Nói xong, nhận lấy ấn tín, sai người chuyển giao cho Lưu Chương 5 rương lớn vàng bạc châu báu, nói : "Đây là tiền để huynh hưởng lạc, tiêu dùng cho cẩn thận, đừng phung phí quá." Lưu Chương thấy được 5 rương vàng thì trợn mắt sau đó nuốt nước miếng nói : "Đệ cho ta nhiều quá rồi, muốn tiêu hết đống này cũng quá khó. Hắc hắc."

Ôm lấy 5 rương vàng, Lưu Chương bắt đầu sự nghiệp ăn chơi của mình. Không màng thế sự.

Lưu Bị chiếm lấy Ích Châu, bắt đầu hạ lệnh an bài cho bách tính.

Thế cục thiên hạ dần dần ổn định, chư hầu sau khi thôn phệ một vùng đất mới cần thời gian để tiếp quản hoàn toàn cũng như phát triển thêm quân lực.

------ - --------

Gia Cát Lượng sinh năm 181, đến nay đã là năm 205, đã được 25 tuổi. Cũng đã là tuổi xuất sĩ của hắn. Nên Lưu Bị tới hỏi thăm cũng là chuyện thường.

Mùa xuân năm 205, Lưu Bị dẫn theo Quan Trương hai huynh đệ đến Tân Dã mời Gia Cát Lượng xuất sĩ.

Trên đường đi Lưu Bị dặn dò Quan Vũ - Trương Phi, hai người không được hành sự lỗ mãng, người ta muốn mời xuất sơn lần này rất quan trọng không thể thiếu.

Hai người ngạc nhiên một hồi sau đó gật gật đầu.

Ba người lên đường từ sớm, đi mãi tới gần trưa mới tới được nhà của Gia Cát Lượng ở Long Trung.

Ở đây, núi đồi nhấp nhô, cây cỏ tươi tốt, phong cảnh đẹp đẽ. Trong đó có một dãy núi ngoằn ngoèo quanh co, thật giống như một con rồng xanh đang ngủ.

Lưu Bị cùng hai người tiến bước, đặt chân đến một quả đồi, chỉ thấy mấy gian lều tranh thấp thoáng trong màu xanh của tùng trúc.

Lưu Bị nói với Quan Vũ và Trương Phi:

"Đây chắc là đồi Ngọa Long."

Tới nơi gặp được một tiểu hài đang ở trước cổng đang lùa vịt ra, thấy cô nhóc kháu khỉnh đáng yêu Lưu Bị cười cười móc lấy một cây kẹo đường trong túi ra, đưa tới nói : "Tiểu cô nương, ngươi sống ở đây sao?" Cô nhóc thấy kẹo thì sáng mắt nhưng cũng chần chờ một chút, bẽn lẽn nhận lấy, thích ý bỏ vào miệng ngậm sau đó gật gật đầu : "Đúng vậy."

Lưu Bị cười nói : "Vậy, Ngọa Long tiên sinh có trong nhà không?"

Cô nhóc lắc lắc đầu nói : "Tiên sinh đi du lịch chưa về, chắc phải tuần sau mới về."

Lưu Bị ồ một tiếng, sau đó cười cười, móc cả bọc kẹo ra đưa tới trước mặt cô nhóc.

Tiểu cô nương là người ham ngọt, nuốt nuốt nước miếng nói : "Tầm 4 ngày nữa tiên sinh sẽ về."

Lưu Bị ý cười đầy mặt, đưa bọc kẹo cho cô nàng, xoa xoa đầu nhóc con một cái, sau đó cười nói : "Bốn ngày sau ta lại tới bái phỏng".

Nói xong, ba người lên ngựa rời đi.

Ba người đi được một lát thì Gia Cát Lượng vai đeo ba lô bằng gỗ về tới nơi, cô nhóc chạy ra đón, cười khì khì nói : "Mới nãy có 3 vị khách tới tìm thiếu gia, ta có nói 4 ngày nữa thiếu gia mới về. Chắc khoảng 4 ngày nữa mấy người đó lại tới." Thiếu niên Gia Cát Lượng cười cười gật đầu, sau đó bẹo bẹo má tiểu cô nương, quay người vào nhà.

Bốn ngày sau, Lưu Bị dẫn theo 2 huynh đệ lại tới bái phỏng, được tiểu cô nương thông báo, tiên sinh mới đi chơi với bạn, hôm sau mới về. Lần này cũng về tay không.

Được mấy hôm, Lưu Bị lại đi bái phỏng Gia Cát Lượng. Đây đã là lần thứ ba đi mời, hai huynh đệ Quan Trương có chút khó chịu.

Lưu Bị thấy hai đệ đệ sắc mặt khó chịu thì cười nói : "Hai đệ biết bày mưu tính kế, định thiên hạ không?"

Hai người lắc lắc nguầy nguậy, hai người là chuẩn võ tướng, chỉ biết cầm binh đánh trận chứ làm gì biết thế kế kẻ khác, Mưu cục thiên hạ?

Lưu Bị cười tủm tỉm nói : "Đã không biết bày mưu tính kế, ta đi tìm một vị quân sư giỏi về, để cho hai ngươi không phải vắt óc suy nghĩ. Khó chịu cái gì?" Hai người lúc này mới cười khì khì, gật đầu khen phải.

Ba người lên ngựa, tiếp tục đến đồi Ngọa Long tìm Gia Cát Lượng. Lần này rất may, Gia Cát Lượng có ở trong nhà. Tuy nhiên, Gia Cát Lượng đang nằm nghỉ.

Lưu Bị cười cười gật đầu, tiến tới bên giường ngồi đợi Gia Cát Lượng.

Đợi được một lúc thì Trương Phi khó chịu, bỏ ra ngoài, thêm một lúc nữa thì Quan Vũ cũng ra ngoài, 2 tên này chạy ra ngoài nhậu nhẹt rồi.

Đến xế chiều, Gia Cát Lượng "tỉnh lại". Thấy Lưu Bị vẫn chăm chú ngồi chờ mình tỉnh lại thì kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, người này kiên nhẫn có thừa, hẳn là một minh chủ.

Gia Cát Lượng chỉ chỉ về phía cái bàn nhỏ bên cạnh, hai người ra đó ngồi.

Lưu Bị nói : "Ta tự giới thiệu một chút, ta là Lưu Bị, Thái thú hiện tại của Ích Châu. Nghe được ở Tiểu Bái có Ngọa Long tiên sinh mưu trí hơn người. Mạo muội đến bái phỏng, mong tiên sinh lượng thứ cho." Gia Cát Lượng ngạc nhiên, sau đó mừng rỡ nói : "Ngài là Lưu Bị, Lưu Huyền Đức?"

Lưu Bị tủm tỉm gật đầu, nói : "Bây giờ thiên hạ đại loạn, chẳng mấy chốc Tào Tháo và Viên Thiệu sẽ đánh nhau to, ta không nghĩ là Viên Thiệu sẽ thắng, nên muốn mời tiên sinh xuất sơn phò trợ." Nghỉ một nhịp, hắn nói : "Không biết ý của tiên sinh thế nào?"

Gia Cát Lượng hỏi : "Sao ngài lại nhận định Viên Thiệu sẽ thua? Ta thấy Viên Thiệu binh tinh tướng đủ, lương thực có thừa, binh lực lại nhiều gấp 10 lần Tào Tháo, ngài cớ sao lại nói Tào Tháo sẽ thắng?" Lưu Bị cười nói : "Cách làm người của hai người này khác nhau, đưa tới kết quả khác nhau.

Tào Tháo chân thành đối đãi người tài, Viên Thiệu thì khác, chỉ thích nghe nịnh nọt. Tào Tháo được mưu là làm, Viên Thiệu phân vân do dự. Tào Tháo đặt mục tiêu lớn để phấn đấu, Viên Thiệu thì khác, kẻ này chỉ ham lợi nhỏ trước mắt, không thể thành đại sự.

Theo ta phân tích như vậy, liệu Viên Thiệu chỉ dựa vào gia thế mới có được cơ nghiệp, có thể thắng được hùng tài đại lược tay trắng lập nghiệp như Tào Tháo sao?" Gia Cát Lượng cười tủm tỉm. Sau đó cúi mình thi lễ : "Lượng tham kiến chúa công, mong được chúa công cất nhắc nhiều hơn."

Lưu Bị híp mắt cười nói : "Ta cũng không phải người ở trần gian này, mà được Lão Thiên gia phái xuống cứu giúp muôn dân thiên hạ, bình định loạn lạc."

Nghỉ một nhịp, lấy giọng nghiêm trang nói : "Ta, Lưu Bị, lấy danh nghĩa Đại Tướng Quân ban cho Gia Cát Lượng sức mạnh của Thiên Mưu Sĩ."

Trong lòng thầm câu thông với hệ thống : "Áp dụng chỉ số chuyển sinh và tửu lâu - Thống lĩnh và Trí lực cho Gia Cát Lượng."

Hệ thống : "Vâng, thưa chủ nhân."

Gia Cát Lượng ngớ người, sau đó hắn cảm thấy đại não của mình bỗng nhiên minh mẫn hơn rất nhiều, trước đó hắn có thể nhất tâm nhị dụng thì bây giờ nhất tâm đa dụng.

Chỉ số sau khi áp dụng chuyển sinh và tửu quán như sau:

Tướng : Gia Cát Lượng Thống lĩnh : 313 ( 99 – 3.2 ) Võ lực : 80 (70 + 10 ) Trí Lực : 319 ( 104 – 3.3 ) Thống lĩnh : 2.000.000 Vì chỉ số trí lực vượt ngưỡng 320, tiến hành phong ấn, bù trừ vào chỉ số võ lực.

Bạn đang đọc Mang Theo Phần Mềm Hack Xông Pha Thiên Hạ của ღNhất✬Ngôn✬Kinh✬Thiênღ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.