Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 4931 chữ

Ăn xong nó vào rửa bát, má cái ông kia ăn xong rồi để nó dọn, sao không giành như tối qua đi. Rửa xong cũng gần 1 rưỡi rồi. Anh Cương tự nhiên hỏi nó:

– Mày gặp cả thằng Sơn với thằng Quốc rồi à?

– Vâng, em nói lúc nãy rồi còn gì?

– Mẹ hai cái thằng lười, nghỉ không đi làm đi, lâu lâu hết tiền, lại sang ăn chực mì tôm của tao.

– Thế hả anh, em sang thấy 2 anh ý đang ngồi chơi đàn ghitar.

– Ừ, 2 thằng nghệ sĩ xịn của khu đấy, chúng nó chơi hay lắm, có văn nghệ gì của khu chúng nó đều tham gia cả, mà anh nhớ trước kia mày cũng hay chơi đàn mà, sao dạo này không thấy nhỉ?

Phải rồi, đàn ghitar, trước kia nó không những chơi, mà đó còn là niềm đam mê của nó suốt những năm học cấp 3. Nó lầm lì ít nói, bạn bè không có mấy, nên thời gian rảnh nó thường học đàn từ bác Vũ – một người lính trở về sau chiến tranh, bác bỏ lại một phần thân thể, là chân trái của mình tại chiếc trường.

Nhưng bù lại, bác có hai bàn tay khéo léo lướt trên phím đàn. Nhớ lại lúc ấy, lần đầu tiên nó thấy bác đàn hát:

– Ủa, cái đồ gì phát được tiếng hay thế bác Vũ?

– Đàn ghitar đấy nhóc, nghe hay không?

– Dạ, hay!

– Mày thích học chơi cái này không?

– Dạ thích, bác dạy cháu nha. – Nó hào hứng.

– Chiều nào rảnh thì ra đây tao dạy nhé.

– Vâng!

Và cứ thế, không cần bạn bè, nó thoát khỏi nỗi cô đơn bằng những bản nhạc không lời, từ những đoạn beat của nhạc Âu Mỹ, hay nhưng bản nhạc của yiruma khi được đổi thành ghitar, nó nghe hợp tai được bài nào là nó tập hết cho đến khi thuần thục thì thôi. Đương nhiên là bác không dạy nó những bài đó, chỉ nhạc lý với cách chơi, các nốt thôi còn đâu muốn chơi bài nào nó phải tự mò, bác thường tự đàn hát những bài về người lính, cách mạng, tuy hay nhưng nó không thích vì “già”.

Cứ thế nó hay sang bác tập mỗi chiều rảnh, vì nhà nó không có đàn, mà nhà bác có tận 3 cái, 1 cái của bác và 2 cái của những người đồng đội đã ngã xuống của bác. Nhưng rồi đến lúc cuối cấp, nó bận học hành không sang nhà bác tập nhiều được nữa, bác cũng biết lên tặng nó 1 cây đàn, trong 3 cái của bác, nó không dám nhận, vì dù sao có đàn nó cũng không tập được, ngoài học còn có công việc nhà nữa. Thế rồi những ngày thi cử ập đến làm nó ôn luyện ngày đêm, quên hẳn cái đam mê chơi đàn của nó, cho đến khi gặp 2 ông kia lúc sáng.

– Em có bao giờ chơi ở nhà đâu mà anh thấy được, cũng vì thi đại học lên không có thời gian chơi.

– Thế bây giờ thi xong rồi thì chơi lại đi, cái đó hấp dẫn gái lắm đấy, haha!

– Ông hâm à, hấp dẫn gì chứ? Bây giờ muốn chơi phải có đàn tập lại, kiếm đâu ra?

– Nếu mày muốn chơi lại thì để anh hỏi thằng Sơn kiếm cho, đơn giản thằng này nó hay sửa sang mua đàn cũ về bán mà, chắc cũng rẻ.

– Vâng. – Nó đồng ý, vì cũng thích sẵn rồi.

Bỗng nhiên cửa phòng nó lại mở ra, nhỏ Tâm bước vào.

– Em chào hai anh ạ.

– Ừ, Tâm sang chơi hả em?

– Dạ, em sang nhờ anh M một chút ạ hihi!

Nhỏ quay sang cười duyên nhìn nó, từ nãy giờ nó không để ý đến nhỏ vì vẫn cay cú vụ buổi sáng, bây giờ nhỏ nhắc đến, nó mới quay ra.

– Nhờ gì mình cơ? – nó ngạc nhiên.

– Tý anh đèo em đi học nhé? – Nhỏ hấp háy mắt nhìn nó. Mặt ông Cương nghệt ra chút, rồi tự nhiên cười đểu đểu về phía nó, giơ ngón Cái lên kiểu “Được!”

– Ơ sao cần mình đèo?

– Em có việc tý nói sau, được không anh Cương? – Nhỏ quay sang ông Cương.

– Được thoải mái đi em, hehe. – đúng là ông anh bựa.

– Nhưng tý mình phải ra quán với anh Cương rồi. – Nó vớ được cái lý do, tuy nhỏ dễ thương thật đấy nhưng mà nắng nôi thế này nó cũng không ham mà dại gái.

– Mày cứ đèo em nó đi, tao đợi. – xong, đến lượt thằng anh nó dại gái.

– Thế nha, anh ra luôn nhá, em về thay đồ. – Cái giọng nhí nhảnh không kịp để nó trả lời. Xong nhỏ chạy đi.

– Hahaha, sướng nha con, vừa lên được luôn em hoa khôi để ý, thế này thì đếu phải đóng tiền nhà rồi. – Ông Cương trêu nó.

– Ông nhớ nhá, tối bà Quỳnh sang tôi bảo ông nói xấu bà ý. – Nó dọa.

– Ấy ấy bậy mày, tao nói bao giờ?

– Tôi cứ thích đấy. – Nó nói cứng.

– Hehe chú cứ bình tĩnh, được đèo gái xinh sướng thế còn trả vờ. – Ông cười cầu tài.

– Sướng thì ông đi mà đèo, nắng thế này xem sướng không. – Nó cáu, mặc cái áo sơ mi mới trong balo, nó bước ra khỏi cửa phòng, thầm trách nhỏ khùng, trưa nắng này không biết có việc gì đây?

Đi ra phía cổng khu trọ, nó thấy bác Trung đang ngủ trong phòng. Không biết nhà bác ở đâu, mà thấy trông suốt thế nhỉ. Ra đến lề đường đợi nhỏ Tâm, nó nghĩ, không có xe thì đèo nhỏ thế nào chứ, thôi hay bảo nhỏ tự đi, nắng thế này ở nhà cho khoẻ. Đang nghĩ thì, ở phía đối diện bên kia đường nhỏ Tâm vẫy vẫy tay về phía nó, Nó bước sang đường, định bụng từ chối vì không có xe thì…

– Em biết anh không có xe nên đèo bằng xe của em nha?

– Có xe rồi thì tự đi đi, việc gì phải nhờ mình đèo chứ.

Nó khó chịu ra mặt, gì chứ đi dưới cái nắng gắt cuối hè của Hà Nội vào buổi trưa, thì cũng không phải là việc đơn giản gì, nhất là phải đèo một nhỏ vừa quát nó cách đây vài tiếng đồng hồ, trong khi nó không làm gì cả.

– Có việc thì em mới nhờ chứ, thôi đi đi anh, con trai gì mà nhờ xíu cũng không chịu. – Nhỏ chạm đúng huyệt dại gái của nó.

– Ờ, rồi thế cặp sách đâu, mà ăn mặc thế này đi à? Học hành gì ghê thế?

Giờ nó mới để ý, nhỏ ăn mặc kiểu “đốt mắt người ta cho ra máu mũi ý”, quần ngắn lộ đùi trắng phau ra, áo thì bó sát. May mà tầm trưa nắng này ít người đi đường chứ, không thì nó dám chắc, thể nào cũng có tai nạn do nghẹo cổ, vì nhỏ như thế này họa có thằng mù mới không để ý. Nó cũng liếc liếc vài lần nhưng không chăm chăm vào, kẻo ăn tát như chơi. Ai chứ nhỏ này thì dám lắm, sáng còn đạp nó cơ mà.

– À? Dạ, em quên, anh chờ em xíu nha hihi.

Lại cái nụ cười đó, cái mà nó thích nhất ở nhỏ. Xong, nhỏ chạy lại cái căn nhà cao tầng ngay gần chỗ nó đứng, mở cánh cửa sắt to màu trắng ra, nhỏ bước qua sân và đi vào trong nhà. Thì ra đây là nhà bác Trung, thảo nào bác trông suốt trong khu, nhà bác gần thế này qua đường cái là đến rồi. Nó nhìn căn nhà với giàn hoa giấy quấn quanh hàng rào ngoài sân, đẹp thật, lối kiến trúc này nó chưa thấy bao giờ, ngôi nhà không nhiều tầng nhưng trông rất rộng và có đến tận 3 gian liền. Nó đứng nhìn ngôi nhà rất lâu, thầm rủa cái con nhỏ giờ cao su và cái trường dở hơi của nhỏ, bắt học sinh đi vào cái tầm chiều không ra chiều trưa không ra trưa này.

Một lúc sau nhỏ đi ra, nhỏ mặc một bộ áo dài màu trắng và đeo một chiếc cặp màu đen, nhỏ dễ thương quá khiến mặt nó hơi nghệt ra, nhưng cái thứ phá bỏ vẻ hoàn thiện của người con gái Việt Nam ở nhỏ là mái tóc màu nâu xen những lọn tím đỏ, nó thật sự không có cảm tình với mấy đứa nhuộm tóc như thế này dù biết được nguyên nhân tại sao nhỏ nhuộm. Thấy nó như vậy nhỏ kêu.

– Nhìn gì nữa, dắt giúp em cái xe nào.

– À.. ờ đây đây, làm gì mà lâu thế, biết ở ngoài này nóng lắm không? – Nó bực bội.

– Chờ có xíu con trai gì mà…

– Thế con trai là không biết nóng à?

– Rồi, thôi đi đi anh. – Nhỏ giục nó.

– Biết đường đâu mà đi.

– Cứ đi đi em chỉ cho.

– Ờ, lên xe đi.

Nhỏ trèo lên rồi đưa nó cái mũ bảo hiểm, chu đáo phết. Trên đường đi nó hỏi nhỏ:

– Thế Tâm nhờ mình cái gì? – Nó thắc mắc.

– À, có gì đâu, tý đến trường tỏ ra thân mật chút với em nhé.

– Hả? Làm thế để làm gì cơ? Mà thân mật là như thế nào? – Nó ngạc nhiên.

– Có mấy thằng ở trường cứ làm phiền em suốt, anh giả làm bạn trai em để tụi nó khỏi làm phiền em nữa nha, hihi.

– Ớ thôi không được đâu? – Nó từ chối.

– Không sao đâu, giả vờ thôi đừng tưởng bở nhé, hihi.

Làm như nó thèm lắm không bằng, cơ mà cũng thấy hơi thích thích. Chưa kịp trả lời thì nhỏ vỗ vỗ vai:

– Mà anh M nè.

– Sao?

– Anh hơn tuổi em mà.

– Rồi sao?

– Toàn xưng tên với mình, gọi anh em đi.

– Xưng thế quen rồi, gọi thế kia thấy ngượng ngượng sao á.

– Thì coi em như đứa kém tuổi bình thường đi.

– Ừ

– Ừ gì mà ừ, gọi thử xem nào?

– Tâ.. À nhầm, em, đi đường nào nữa? – Hơi ngại mồm nhưng nó hỏi nhỏ luôn.

– Hihi, đến cái cột đèn kia anh rẽ trái nha.

– Ừ.

Nó với nhỏ không nói gì với nhau nữa, đường phố giờ này cũng vắng nên thấy cứ im im kiểu gì á. Đi thêm đoạn nữa thì nhỏ đập đập lưng nó chỉ chỉ:

– Kìa kìa đến rồi anh.

– À ừ.

Nó đỗ lại. THPT KL… cổng trường cũng đông học sinh, một số đang nhìn nhìn nó và nhỏ. Nhỏ xuống xe, nó rút chìa khóa đưa nhỏ:

– Nè.

– Ơ.. gì?

– Cầm lấy, đi xe ôm về. – Nó nói không vì vẫn ngại mồm.

– Anh hâm à? Lấy xe em mà về.

– Ơ thế, không sợ lấy luôn à?

– Anh có mà dám lấy ý hihi. – Nhỏ cười cười.

– Ừ, thôi về nha.

– À mà nè.

– Gì?

– Chiều đến đón em nha.

– Có vụ này nữa hả?

– Chứ sao? Anh đi xe em mà. – Nhỏ nghênh cái mặt lên…

– Ừ, được rồi thế mấy giờ vậy e.. m? – Chán quá, khi không lại làm xe ôm cho nhỏ, mà có được ôm cái nào đâu.

– Anh đọc số điện thoại đi, tan em gọi. – Nhỏ rút ra cái điện thoại to tướng mà có đúng một phím ở cuối, vuốt vuốt ( Phải một thời gian sau nó mới biết điện thoại cảm ứng ).

– À anh không có dùng?

– Ủa thế kỷ bao nhiều rồi mà không dùng điện thoại vậy ông?. – Nhỏ tỏ ra ngạc nhiên.

Không phải nó không muốn dùng mà là nhà nó không mua cho nó, nhưng nó chả có tý gì ngại ngùng về điều này. Ngược lại nó còn tự hào vì có một gia đình êm ấm.

– Ờ thế kỷ 21 rồi sao? Chưa có tiền mua thì chưa có. – Nhỏ có vẻ hơi sững trước câu trả lời quá ư thật thà của nó.

– À không sao, vậy khoảng 5 giờ anh nhé, hihi. – Nhỏ cười tươi luôn được.

– Ừ, thôi về nhé!

– Vâng! – Xong nhỏ đưa nó cái mũ bảo hiểm rồi chạy về phía trường.

Đến gần cổng, nhỏ đứng lại quay về phía nó tay vẫy vẫy rồi đi vào. Nó khẽ cười vì cái hành động dễ thương đó, rồi quay xe về. Trên đường nó suy nghĩ đến cái việc giả làm bạn trai mà nhỏ nhờ nó, cái trò này làm nó tưởng bở, trong đầu… Chả lẽ.. nhỏ thích mình sao ta?

Trước cái nắng dữ dội như thiêu của Hà Nội, nó chỉ muốn về nhà luôn thôi, ấy vậy mà ông trời không thương, cái cột đèn chết tiệt đổ sang màu đỏ. Dừng xe lại đợi đèn xanh, nó để ý mấy người đỗ bên cạnh, khuôn mặt ai cũng tấm mồ hôi và lộ vẻ căng thẳng, dám chừng một hành động nhỏ của nó thôi cũng ăn chửi không bằng ý, khiếp thật!

Lúc sau được đi, nó về thẳng luôn. Không phải nó siêu đến độ đi một lần biết đường luôn đâu, thật ra cũng mấy lần nó nhìn thấy có khu nhà y hệt chỗ nó nhưng đối diện không có hàng rào hoa giấy nào lên nó tiếp tục chạy. Nói chính xác hơn thì nó nhớ nhà nhỏ vì căn nhà rất đặc biệt. Về qua nhà nhỏ thì thấy bác Tám đang cắt gì ngoài giàn hoa, chắc tỉa cành, nó chào bác:

– Dạ cháu bác.

– Ủa M hả cháu?

– Vâng, bác mở giùm cháu cửa với, cháu gửi lại bác cái xe.

Bác ấy ra mở cửa, thắc mắc:

– Ơ cái Tâm đâu? mà cháu lại đi xe nó thế này?

– Dạ, Tâm nhờ cháu đèo đi học ạ, cháu sang trả xe.

– Ôi cái con bé này, nắng nôi bắt tội cháu quá. Ừ bác xin, cứ để đấy cho bác, vào nhà uống li nước cháu. – Bác mời nó.

– Dạ thôi, cháu xin phép về còn còn ra quán với anh Cương không muộn bác ạ.

– Ừ.. Vậy để dịp khác nhé, cháu ngoan quá, mới lên đã định đi làm rồi, chả bù cho con Tâm nhà bác.

– Dạ cũng bình thường mà bác hihi.

Gì chứ, được khen thì nó sướng lắm. Chào bác đi về, thấy phòng nào cũng đóng cửa. Vào phòng mình thì ông Cương đang ở trần trước cái quạt, trông mặt phê phê, thấy nó ổng cười cười:

– Ghê à nha, chú em khá đấy haha?

– Khá gì, ông hâm à?

– Mới lên mà mày đã lọt vào mắt xanh của cái Tâm rồi, quá siêu ấy chứ haha.

– Xanh đỏ gì, thế có ra quán không? – Nó không thích lắm lên đổi chủ đề luôn.

– À anh quên, thôi đi luôn, muộn rồi mày.

Đen quá vừa đi về xong, chưa kịp thở. Ông Cương dắt xe ra, đến cổng khu thì nó leo lên xe. Quán cũng vắng thôi vì tầm chiều ít khách. Anh Cương nói chuyện với chủ quán về việc anh nghỉ, nó làm thay anh, ông bà chủ dễ tính nên cũng đồng ý, nó làm bắt đầu từ ngày mai, anh Cương làm nốt hôm nay. Xong nó đi xe anh Cương về, anh bảo thế. Đến phòng, nó nằm xuống ngủ luôn vì mệt quá rồi.

Khoảng 4 giờ rưỡi thì nó dậy, nhớ đến cái con nhỏ kia, còn phải đón nhỏ nữa. Rửa cái mặt cho tỉnh ngủ nó định đi đón thì mới nhớ đã trả xe. Bây giờ mới thấy cái ngu của nó, biết thế không trả xe nữa, lại phải đi xe của ông Cương.

Thôi thì đành vậy, nó đi sớm một chút, nhỏ đỡ phải đợi. Chả hiểu sao nó bắt đầu biết nghĩ cho nhỏ từ lúc nào. Lại đi trên cái đoạn đường đó, ít ra cũng tắt nắng rồi, đỡ hơn bao nhiêu. Đến cổng trường nhỏ thì có tiếng trống. Công nhận nó thiêng thật đấy. Nhìn cái cảnh học sinh túa ra nó lại nhớ đến cái thời cấp 3 của nó, tẻ nhạt và vô vị, không có thằng Long và cây Ghitar, khéo nó tự kỉ lúc nào không hay. Lúc sau nhỏ đi ra, đứng gần cái cổng nhỏ cứ nhìn nhìn xung quanh, chắc kiếm nó. Nó tiến đến gần:

– Xe ôm em ơi? – Nó trêu nhỏ.

– Giá cả thế nào anh, hihi!

– Cần ôm thôi em.

– Xí, mơ đi nhá.

– Ờ để về ngủ đã, lên xe đi.

– Là sao?

– Thì ngủ mới mơ được chứ.

– Hihi!

– Thôi cười hoài, lên đi còn về.

– Từ từ đã nào, vừa tan xong mà.

– Rồi, thế ở đó cho đỡ mệt, đây về trước. – Nó giả bộ vít tay.

– Đây đây, con trai gì mà khó tính.

– Mệt quá, nói nữa là đi bộ nha…

Tưởng nó nói thật, nhỏ trèo vội lên xe, bỗng ở cái cổng trường đông đúc, một đám học sinh, toàn con gái đi ra:

– Ôi con Tâm có trai đón kìa tụi mày, đẹp trai quá hihi…

– Con kia có bạn trai mà giấu kĩ ghê…

– Hú hú, anh ơi bỏ nó đi đèo em về nè.. Bla… bla.

Khiếp! Động phải cái ổ yêu nhền nhện rồi, chắc bạn của nhỏ, đúng là cái lũ nhiều chuyện, cơ mà cũng vài con xinh phết nó để ý thấy. Mà công nhận bọn này bạo mồm thiệt đấy, chứ ở quê nó, mấy đứa con gái mà thấy trai lạ thì lại xúm hết vào nhau đi về nhà vội, kiểu bắt sợ bắt cóc không bằng.

Nhỏ nghênh cái mặt lên cười cười:

– Ờ đấy, anh yêu của tao đấy tụi mày thấy đẹp trai không? hihi.

Nhỏ cũng bạo mồm không kém. Mà nó là anh yêu của nhỏ lúc nào nhỉ? Diễn cũng vừa vừa phải phải thôi chứ. Nhưng nó nghe hai từ ” anh yêu ” cũng thấy thích thích, dù sao nhỏ cũng xinh mà.

– Ui trộ ôi, tình cảm quá kìa tụi mày..

– Thôi đi đi anh. – Nhỏ đập đập vai nó.

– Uhm.

– Tao về trước nha, mai gặp. – Nhỏ vẫy tay chào mấy con nhền nhện.

– Anh ơi đèo nó về thẳng nhà nha anh, hihi…

Chúng nó vẫn không tha. Nó gật đầu trào cả đám rồi, phóng xe đi. Trên đường nhỏ hỏi nó:

– Xe em đâu mà đi xe anh Cương thế anh?

– Trả rồi.

– Sao không để đấy xe em mà đi?

– Thế tự nhiên đi xe em, trước mặt hai bác à?

– Có sao đâu, xe em chứ đâu phải xe bố mẹ.

– Thế ai mua?

– Bố em mua.

– Thì đó, không thấy kì à?

– Nhưng mua cho em mà.

– Thôi mệt quá, xe nào mà chả được, nói nữa đi bộ á.

Dường như câu dọa này rất hiệu quả, nhỏ im luôn. Đến chỗ cột đèn nhỏ lại gọi:

– Anh ơi.

– Gì?

– Em đói.

– Đói về tý ăn cơm.

– Nhưng về bây giờ chưa có cơm.

– Rồi, thế giờ muốn sao?

– Đi ăn đi anh?

– Ăn gì?

– Anh cứ đi đi em chỉ cho.

Rồi, quẹo trái, quẹo phải, đi thẳng…

– Đến rồi anh ơi.

Một quán ăn nhỏ gần trường tiểu học, nó đỗ xe khóa cổ rồi đi vào cùng nhỏ Tâm. Bên trong có vài đứa trẻ con đang ngồi ăn nhìn nhìn chúng nó như sinh vật lạ. Chắc chưa thấy mấy đứa lớn như nó vào đây bao giờ. Ngồi vào chiếc ghế nhựa, thì một chị trẻ trẻ đeo cái tạp dề đi ra:

– Tâm à em, như cũ nhé. – Nhỏ khách quen rồi thì phải.

– Vâng chị, hihi.

– Ủa mà nay dẫn bạn trai đi nữa cơ à, đẹp trai đó nha, em ăn gì?

– Dạ lấy em giống của Tâm. – Ngại lên nó trả lời bừa, nhỏ ăn được chắc nó cũng ăn được.

Chị ấy đi vào…

– Quán quen luôn hả?

– Vâng hihi, tan học em hay vào!

– Vậy tan học lúc nào cũng đói à? Học gì mà tốn calo giữ vậy?

– Thì học thôi, con người ai chả phải ăn.

– Ừ, nhưng ít ai, ăn 4 bữa chính lắm.

– Cái anh này, kệ người ta.

– Thế ăn nhiều không sợ béo à?

– Nhưng em có béo đâu?

– Vậy em nhận là em ăn nhiều à? =))

– Không nói chuyện với anh nữa.

Lúc sau chị, bán hàng mang ra, Đĩa xúc xích, bò viên chiên, cá viên chiên, nem chua…

– Nhiều này ăn sao hết, vậy trời.

– Anh cứ ăn đi, tý nữa có khi phải gọi thêm đấy.

Rồi nhỏ ăn, xỉa mấy cái đĩa cứ như chết đói năm 45 ý. Nó thì được vài miếng rồi thôi, gì chứ mấy thứ này nó ít ăn lên không thích lắm. Lúc đói, coi bộ củ khoai lang với nó còn thích hơn cái đống này. Nó ngồi im lặng nhìn nhỏ ăn, lâu lâu ngước lên bắt gặp ánh mắt nó nhìn mình, nhỏ chỉ cười cười rồi lại cúi xuống ăn tiếp, khiến nó hơi ngại. Rồi mấy cái đĩa đồ ăn hết sạch nó hỏi:

– Xong chưa?

– Rồi anh ạ, hihi.

– Thế về nhá.

– Vâng, hihi.

Nó đi ra chỗ chị bán hàng trả tiền, nói gì thì nói. Nó cũng biết, đi với con gái con trai luôn là đứa phải đứng ra trả tiền. Chán thật, chưa đi làm được ít tiền nào mà nó đã tiêu như thế này rồi, may mà lúc đi có mang theo cái ví. Nhưng :

– Nè nè, anh làm gì vậy?

– Thanh toán.

– Thôi để em trả cho.

– Nhưng….

– Thôi lần này anh đèo em, em mời, mà anh cũng ăn mấy đâu.

Đành vậy, nhỏ giành thì thôi, đỡ tốn, mất công làm người tốt mà chả được gì. Nó ra lấy xe mặc trong ánh mắt ngạc nhiên của chị bán hàng. Bước dắt cái xe ra nhỏ trèo lên, nó nổ máy chạy. Trên đường nhỏ lại vỗ vỗ lưng nó:

– Anh anh.

– Gì nữa, đừng bảo quay lại vì còn đói nha?

– Không em hết đói rồi.

– Vậy sao?

– Lúc nãy ăn cay, em hơi khát.

– Cái gì vậy trời, ở đấy có nước mà sao nãy không uống?

– Nãy không khát, giờ mới khát. – Nhỏ phụng phịu.

– Thôi xin thua chị hai, giờ muốn sao?

– Đi uống nước đi anh, hihi?

– Chị hai tha em, mệt quá rồi.

– Đi mà anh, em khát thiệt mà.

– Haizz. Chờ tý, vào kia đổ xăng đã, đi từ chiều còn xíu à, không tý dắt bộ về á.

Xong, vẫn mất tiền đổ xăng, cũng thế, không về lại mang tiếng với ông Cương, vì đi xe ông ý mà…

Ghé vào cây xăng gần đó, trong lúc đổ nhỏ cứ đi tới đi lui.

– Sao thế, khát quá à? Uống tạm cái này không?

– Cái gì? – Nhỏ quay qua nhìn nó.

– Nè! – Nó chỉ vào bình xăng.

– Đồ dở hơi, có giỏi anh đi mà uống.

– Haha.

Đổ xăng xong, nhỏ trèo lên xe, nó thì trả tiền xăng.

– Rồi, giờ đi đâu?

– Đến ngã tư, quẹo phải nha anh.

Ngã tư, quẹo phải….

– Đến rồi anh.

Một quán cà phê hiện ra trước mắt nó, trên biển còn có hình cốc cà phê bằng dây đèn màu vàng. Bên ngoài thì hoa lá chăng xung quanh, trông cũng đẹp. Nhưng coi bộ nó thích cái quán cóc, với đầy đủ loại nước giải khát bày la liệt trên bàn ở phía đối diện hơn, vì thật ra nó không thích uống cà phê, cà phê đắng nó chỉ uống lúc nào nó buồn thôi. Cái thứ mà nó thích uống nhất là…. nước lọc, đơn giản đó là thứ giải khát tốt nhất, cái thứ nước, không màu không mùi không vị, và chắc chắn không thể ngon bằng những loại nước khác.. Nhưng liệu có ai không uống nước lọc trong vòng một ngày hay không? Nó nghĩ là không đâu, và hơn cả nó cũng không được uống nhiều loại nước ngọt. Lan man quá, thôi kệ, cứ vào cùng nhỏ. Để anh bảo vệ dắt giùm cái xe. Nhỏ với nó đi vào, nhỏ chọn cái bàn gần máy lạnh, chắc nhỏ cũng nóng. Một bé chạy bàn đi ra:

– Anh chị dùng gì ạ?

– Lấy chị một cam ép em ơi, anh uống gì?

Đang tính xem cái menu mà nhỏ gọi luôn, chả lẽ lại để bé kia đợi, nó chưa biết gọi gì, vì không thích cà phê, chả lẽ gọi… nước lọc, ngại chết, thôi thì :

– Cho anh như của chị này nhé. – Lần thứ bắt chước nhỏ.

– Dạ anh chị chờ chút ạ. – Bé chạy bàn ghi ghi rồi chạy vào.

– Nè, sao lại bắt chước em hoài vậy?

– Thì không biết gọi gì?

– Bộ muốn uống gì cũng không biết à?

– Biết.

– Sao không gọi?

– Muốn uống nước lọc đấy, có gọi không?

– Ơ, sao lại nước lọc?

– Thì muốn uống cái đó thôi.

– Sao lại thích uống cái đó?

– Mệt quá, hỏi nhiều uống cho xong rồi còn về.

Con bé chạy bàn mang nước ra:

– Dạ, em mời anh chị ạ.

– Ừ… cảm ơn em. – Nhỏ chạy bàn đi vào. Nó cũng khát, liền cầm cốc nước cam ực phát hết già nửa.

– Khiếp làm gì mà anh như chết khát thế?

– Thế cơ à? Không biết đứa nào chết khát nhỉ?

Nhỏ chả nói gì cúi cúi xuống hút, còn vén tóc lên, trông cái điệu bộ này, nó thấy hơi hơi có chút gì xao xuyến vì nhỏ dễ thương quá.

Nó cứ ngồi nhìn nhỏ uống nước thôi, cốc nó thì hết từ nãy rồi. Chả hiểu sao, mới quen nhỏ chưa đầy ngày mà nhỏ tạo cho nó một cảm giác kiểu như quen từ lâu rồi ấy, nhất là về phía nhỏ, bạo dạn thật, nói chuyện với nó rất tự nhiên. Đi với nhỏ mà nó có cảm giác lạ, chút thích chút vui vui, lạ lắm. Không biết nhỏ có thế không nữa? Đang nghĩ nghĩ thì:

– Nè, anh M ơi!

– Hả.. Gì?

– Anh nghĩ gì mà mặt nghệt ra vậy, về thôi.

– Xong rồi hả, ừ thôi đi về.

Lần này nó trả tiền, nhỏ cũng chả dành nữa. Đi trên đường, thấy cũng tối tối, nhòm nhòm được cái đồng hồ ở cửa hàng quần áo, 6 giờ hơn rồi, cũng muộn. Mà thôi chết! Nó mải đi với nhỏ mà quên mất đón anh Cương rồi. Nó đành phóng vội về, trên đường nhỏ bỗng vòng tay qua bụng nó, một luồng điện chạy qua:

– Ế làm gì vậy?

– Thì trả công xe ôm.

– Anh đùa thôi mà.

– Bộ không thích à.

– Thì c.. ó. Nhưng người ta nhìn kìa.

– Kệ người ta.

Xong, nhỏ Tâm chắc tốt nghiệp trường bạo dạn rồi. Dù cũng phê phê, nhưng vì ngại lên nó vẫn:

– Thôi bỏ ra đi nóng mà. – Đúng là lần đầu được gái ôm, dù không khít nhưng cảm giác vẫn rất lạ.

– Hứ. – Nhỏ rút tay lại luôn.

Nó và nhỏ không nói chuyện gì với nhau trong suốt quãng đường về nữa. Trên đường, từng dòng xe, tiếng cười nói của con người, tiếng xào xạc của lá cây, tạo lên một không khí xô bồ vội vã, nó cảm nhận được như vậy. Dường như mùa thu đến thật rồi, luồng gió mát rượi phả vào người nó sảng khoái quá. Mà phải công nhận, Hà Nội ồn ào thật.

Bạn đang đọc Mãi Mãi Yêu Em của Không rõ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ninhthành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 425

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.