Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 4937 chữ

Ngủ dậy mà bã hết cả người, uể oải ngồi trên giường… Say xe thật kinh khủng, người nó thậm chí còn hơi nôn nao sau một giấc ngủ khá dài… Khát nước như là đang cháy cổ, nó tiến đến cái bình nước chả thèm rót ra cốc mà tu luôn.. Ở có một mình chứ có ở với ai đâu mà sợ mất vệ sinh.

Đã cơn khát rồi nó vào WC rửa mặt cho tỉnh xong thay quần áo để ra quán.. Haizz, không biết có nên mang theo đàn không nhỉ.. Thôi kệ cứ mang đi cho chắc vậy, đằng nào thì có còn hơn không, một tuần không chơi, đến rồi còn gì nữa.. Nó cũng muốn chơi. Để ra ngoài quán chơi luôn, tiện cả đôi đường hehe.. Tầm này quen rồi thì cũng chả ngại khách nhìn nữa.

Lại lóc cóc con xe trên đường Hà Nội, ồn ào và đông đúc là hai cái đầu tiên nó thấy được. Chán thật, ngoài đường thì toàn mùi động cơ, không khí đã oi rồi còn chen trúc nhau.. Mà cái thời tiết này cũng lạ.. Trời thì âm u nhưng lại nóng.. Chán không tả được, nó là chỉ thích mùa đông thôi.

Đến quán mới nhớ đến món bánh mua tặng chị… Tưởng quên, may mà lúc ngủ nó lại để trong rọ xe.. Phù.. Bánh này để lâu được nhưng sẽ cứng và dai, nên ăn được càng sớm càng tốt.

Gặp anh Vinh, ông cứ hỏi suốt, mới có một tuần mà ông cứ làm như một năm vậy, bắt tay bắt chân chán chê mới cho nó vào, còn đòi dắt xe hộ nữa chứ.

Vào trong thì cũng chả có gì thay đổi mấy, vô khu vườn của nó thì thấy nhỏ Mi với nhỏ Yến chạy như con choi choi… Khổ, một tuần để hai nhỏ làm một mình.. Để cây đàn với bọc bánh trong quầy, nó lại bê giúp hai nhỏ…

– Ý.. M về rồi à? Về quê mà không bảo với mình.. hihi – Nhỏ Yến.

– Ngon nhỉ, đi về quê không nói lời nào.. Để hai đứa tôi phải làm hết cả phần của M.. Sướng. – Vừa về đã chảnh chọe rồi, con nhỏ M lại đang ở chế độ lạnh băng, thôi cũng chả dám trêu tức nhỏ làm gì, kệ nhỏ vậy. Nó cầu hòa.

– Ừ, mình xin lỗi nha, trường cho nghỉ lên mình về quê.. Thôi để mình làm cho, hai cậu cứ để đấy.

– Không sao đâu M ơi, có gì đâu mà hihi.. – Nhỏ Yến luôn vậy, hiền hòa với nó, chả như con nhỏ kia.. Lúc dễ thương, lúc như con quỷ theo đúng nghĩa đen…

– Khỏi, một mình cậu cũng chả làm được hết đâu.. Về quê có quà gì bỏ ra đây nhanh lên!.. Vừa thấy mang theo cái bọc đen gì cơ mà…

Thôi xong, mắt nhỏ này tinh thế không biết, quà này dành cho chị Huyền mà.. Mà nhỏ đòi đúng kiểu cảnh sát bắt giao ra vật chứng ý, không đưa lại mang tiếng kibo, đưa ngộ nhỡ hai nhỏ ăn hết thì nói sao với chị Huyền.. Mặt nó lúc đó nhìn thảm thôi rồi.. hix…

– Sao, không đưa à.. Cái đồ ki bo này.. Đã làm giúp cho rồi mà thế à.. Cậu được đấy.. – Nó mới đi một tuần mà nhỏ Mi sao điên nặng hơn thế này?.. Sợ quá, ai giúp nó rước cái nỗi kinh hoàng này đi trời ơi là trời…

– Gì đó M? – Nhỏ Yến còn hỏi thêm mới ghê.. Nó lúng túng…

– À.. à.. Bá.. nh.. Th.. ôi.. Mà…

– A… a.. a.. a.. a.. a.. a, nhóc M! Về rồi hihi.. – Phù cái giọng trẻ con và hồn nhiên này chả có ai khác ngoài chị.. May quá vị cứu tinh đây rồi.

– Chị…

– Hihi.. Nhóc con mới về à, mà tại sao về quê không nhắn tin lại cho chị hả nhóc kia? Bộ quên chị luôn à?.. – Chị bám vào tay nó, đung đưa.. Lắc qua lắc lại, vừa cười xong giờ mặt đã phụng phịu.. Hồn nhiên thế hả bà, từ nãy chị vào, hai nhỏ kia nhìn thấy hết chị thân thiết với nó.. Bà không ngại thì tôi ngại chứ bà kia. Nó tính gạt gạt tay chị ra..

– Em biết đâu, điện thoại em hết pin mà sạc lại để trên đây rồi… – Gạt tay ra không được, chị còn cầm chặt hơn mới chết.. Chị cao hơn nó lên bắp tay nó lại cọ sát vào cái gì đó… Ôi trời ơi.. Thiện tai.. thiện tai.. Mà chả hiểu chị xịt cái gì mà thơm dữ vậy.. Cái mùi này còn quen quen nữa chứ.

– Được rồi, tha cho nhóc vụ này.. Thế còn quà chị đâu hihi.. nhóc bảo về quê sẽ mua quà cho chị mà.. – Nhìn chị háo hức thế không biết.

– À có, nhưng có người đòi kìa.. – Nó để mặt đểu đểu nhìn sang nhỏ Mi.

– Ủa, cái đó của chị Huyền à?

– Ừ, nhưng không sao, có nhiều mà.. Hai cậu ra ăn xong làm tiếp.. Được không chị?

– Thoải mái đi mấy đứa.. Mà cái này ăn được hả nhóc? – Mắt chị sáng lên.

– Ừ, đặc sản quê em đó…

– Gì mà có vẻ ghê vậy.. Cậu ra lấy đi.. ?

– M ra lấy đi hihi..

– Đúng đúng, nhóc ra lấy vô đây, chị tò mò quá rồi đấy hihi..

Chán thật, đã mang bánh về mà còn bị sai, con gái đúng là chúa khôn lỏi.. Nó ấm ức nhưng cũng chả dám bật, ba oánh một không chột cũng mù… Đành lò dò ra lấy bánh.

Vừa để bọc bánh xuống bàn thì chị gạt tay nó ra, mở luôn cái túi…

– Từ từ nào, ai cướp của chị à?

– Hihi.. Mà bánh gì đây nhóc.. Mềm mềm.. hihi.. – Ôi trời ơi, đến chết vì điệu bộ này của chị mất thôi.

– Bộ chưa đọc sự tích bánh Chưng bánh giầy à?

– Chị chưa… – đến nản.. Không hiểu bà này có phải người Việt Nam không nữa.

– Haizz.. Đây là bánh giầy đặc sản quê nhóc á.

– Vậy hả… hihi, bánh này ăn như nào nhóc?

– Đơn giản lắm, cho vào mồm, nhai rồi nuốt, và cảm nhận.

– Hứ, như thế thì ai chả nói được…

– Sao không nói đi. Hỏi làm gì?

– Ý chị là, ăn kèm gì không đó.

– Không, thôi chị ăn đi… Em ra tiếp khách.. Hai cậu cũng ăn đi. – Nó quay sang nhỏ Mi với nhỏ Yến.

– Ừ, cảm ơn M nha hihi. – Nhỏ Yến thì cười cười, nhỏ Mi thì chả thèm nói câu gì.. Chả lẽ lại không cho nữa.

– Xùy xùy.. Nhóc ra chỗ khác chơi đi.. – Chơi được đã tốt, phải tiếp khách cho mấy bà ngồi ăn nè.. Nhân viên mà ngồi, khách người ta cứ nhìn…

Vừa ra thì khách cũng vào.. Ôi trời ơi.. Lại gặp đúng nhỏ Chi với nhỏ Phương Anh, Ly đi vào… Đủ đội rồi, uống cà phê mà toàn kéo đội thế này thì sập quán người ta quá.. Ba nhỏ đều đẹp mới ghê chứ, làm cái lũ con trai trong quán quay đi quay lại, khéo vẹo cổ mất.. Trừ nó, riêng nó thì đã không có thiện cảm đến tận hai nhỏ rồi…

– Hihi.. Chào M. – Nhỏ Chi cười hiền chào nó, nhỏ Phương Anh thì vẫn vậy, lạnh lùng nhưng quyến rũ kì lạ.. Chả thèm nhìn nó, ngồi luôn xuống cái bàn, tâm điểm của khu quen thuộc cùng hai đứa bạn.

Nhỏ Ly thì hôm nay trông lạ hơn rất nhiều, chả nói năng trêu ngươi nó như thường nữa, thái độ nhỏ cũng lạnh như nhỏ Phương Anh vậy.. Khéo nó về quê một tuần, hai nhỏ này học tập tính cách của nhau cũng nên.. Càng tốt, như thế đỡ mệt, từ lâu nó đã sợ nhỏ Ly rồi, vừa ghét vừa sợ.. Nhỏ này thậm chí còn kinh khủng hơn nhỏ Mi. Chỉ có nhỏ Chi vẫn vậy thôi.. Hai bà cô phục vụ kia thì ăn rồi, dù không muốn nó vẫn phải ra tiếp cái bàn có đến hai cục băng này.. Đang đến đưa trà thì chị ở trong chạy ra…

– Hihi, mấy con mắm kia.. Vô đây ăn cái này với chị.. Ngon lắm.. – Mồm chị nhai nhai, khổ.. Bánh này thì dai thôi rồi.

– Dạ, gì vậy chị? – Nhỏ Chi nhìn chị ngơ ngác.

– Thì cứ vô đây.. Cả hai đứa kia nữa…

Cả ba nhỏ cùng đứng dậy.. Đi theo chị vào, mà nó nhìn đích xác hai nhỏ kia là hai con robot, chả nói chả rằng gì cả, mặt thì như sát thủ đi vô, có mỗi nhỏ Chi trông có vẻ ra người, vì cái mặt còn chút hào hứng.. Nó kệ, muốn làm gì làm.. Ở ngoài tiếp khách cho khỏe.. Ấy thế mà cũng chả yên thân…

Được một lúc, chị lại reo réo…

– Nhóc ơi!.. Vào đây chị bảo.. – Ôi giời ơi, ngoài thì đống khách, mà trong thì đủ một ổ nhện.. Vào khéo mất xác quá…

– Thôi, đang đông khách mà chị…

– Thế giờ vào hay để chị ra lôi nhóc vào đây?

Chán nản, lại lếch vào.. Không hiểu mấy người này giở chứng, gọi nó vào làm gì không biết..

– Nhóc ơi, vứt cho chị mấy cái này đi.. Mà bánh ngon quá phải không mấy đứa hihi…

Tất cả đều cười, ngoại trừ con nhỏ Phương Anh.. Thật đáng sợ, nếu mà nó thích nhỏ thì thế nào nó cũng tìm bằng được cách phá nát cái tảng băng này, nhưng vấn đề là nó nhìn cái mái tóc của cô tiểu thư đã ghét rồi, chứ đừng nói là tính cách kênh kiệu… Mà lạ ở chỗ nhỏ Mi và Ly… Mặt lúc nãy như được thuê đi ám sát mà giờ cứ nhăn nhở.. Ghê thật.. Khéo lúc nào mua một đống bánh này dự trữ cũng nên.

– Đi mà vứt.. Ăn xong thì phải dọn chứ ai dọn cho…

– Em phục vụ mà dám nói với chị quản lý như thế à? – Lại con nhỏ Ly lên tiếng.. Điên quá, chỉ muốn cho nhỏ một cái bạt tai thôi.. Người thì đẹp mà ăn nói dễ ghét quá à…

– Thôi, nhóc dọn hộ đi mà.. – Ôi trời ơi, cái ánh mắt đó của chị.. Đi được có tuần mà chị đã học được chiêu mới rồi…

– Rồi rồi em, dọn.. – Lại dọn cái đống lá với đậu, ăn quái gì vãi hết cả ra.. Nó đúng kiểu thằng osin ý..

Nhỏ Chi với Yến thì cứ nhìn cười cười.. Nhục ơi là nhục.. Xong bà Huyền còn lôi nó ra nói xấu chứ, lâu lâu mấy nhỏ còn cười vang.. Nó chán quá ra ngoài, phục vụ tiếp.. Đến tầm lúc sau cũng tối tối, mấy nhỏ kéo nhau về, chắc nói xấu nó đã rồi chứ gì? Haizz… Nó cũng xin chị về luôn.

Về đến phòng thì lại làm những công việc hàng ngày thôi, cắm cái sạc điện thoại vào rồi đi ngủ… Cả ngày hôm nay chưa được chơi đàn rồi.

Sang hôm sau dậy mà đầu đau quá.. Chả hiểu sao.. Vào vệ sinh cá nhân xong, nó chạy xe lên trường luôn… Bây giờ cũng có chút tiền, thôi thì đổi vị tý… Tối xơi mì tôm sau…

Đường Hà Nội sáng sớm mát thật, không ồn ào và vội vã, xung quanh cái công viên LĐ ở gần chỗ đó có cơ số người tập thể dục, có cả người già đang tập dưỡng sinh nữa, mà quái lạ, tập dưỡng sinh mà cầm hai cái đao trông khiếp thế kia… Đi mà gió cứ thốc vô người, đường vắng lắm.. Nhưng nếu ở thêm khoảng ba mươi phút nữa thì chắc chỉ có dắt xe lên vỉa hè mà đến trường.. Nó thì rất thích cái khí hậu kiểu này nên đi thật chậm vì vẫn còn sớm mà…

Đến trường thì cũng đã có người rồi, có những sinh viên còn đi sớm hơn cả nó.. Hôm nay xuống căng tin ăn sáng vậy… Nó cứ đi như thế mà chả thèm để ý đến ai, quen rồi… Lấy cái bánh mì với chai nước khoáng ngồi ăn… Nó chọn cho mình một góc khuất. Đơn giản, tính cách nó là vậy, thích nơi nào tối tăm và ít người… Vì nó thường bị mất tự tin, nghèo mà, xấu mà, lùn mà.. Được cái bộ gì đâu…

Ăn xong lên lớp thành ra lại là đứa lên sau cùng, đi xuống cái chỗ ngồi thân quen mà mang theo bao nhiêu ánh nhìn.. Khéo khi bọn này tưởng nó ở lớp khác chuyển đến hay sao mà cứ nhìn nhìn.. Làm nó cúi cái mặt xuống mà đi.. Cũng phải thôi, ngoài thằng Tuấn thì nó có nói chuyện với ai đâu.. Không thì lại ngồi im nghĩ ngợi thả hồn trên mây…

– Ông về quê à?

– Ừ sao?

– Thế mà không rủ tôi, ở nhà chán vãi ra.

– Bar, cà phê, quán nét.. Không đi đâu à?

– Có nhưng vẫn chán..

– Thôi đừng chán nữa.. Ở quê không có mấy thứ đó đâu?

– Ngắm gái quê hehe.. – Sợ thằng này thật.

– Tưởng có em Mi rồi cơ mà..

– Không, kiêu còn hơn em Linh.. Nhắn tin toàn: Ừ, với ờ.. Dẫn đi ăn bao nhiêu, pha trò toàn cười gượng… Mà quan trọng hơn, đi với tôi mà toàn hỏi ông.. hehe chắc em ý thích ông rồi…

Nghe xong mà nó lạnh hết cả xương sống, dù sao thằng Tuấn cũng là đứa bạn nó thân nhất từ lúc học trong lớp.. Mà nếu do nguyên nhân này hai đứa ghét nhau thì nó không muốn.. Với lại nó đâu thích gì nhỏ này, mà lại nói nhỏ thích nó chứ? Có khi thằng này đùa…

– Thôi xin ông.. Của ông đấy, tôi chả ham..

– Tôi nói thật mà hehe.. Ông lo gì, không có người này thì có người khác.. Anh em mình vẫn thế.. Không sứt mẻ gì đâu.. hehe..

– Rồi rồi, nhưng làm ở quán nhỏ tỏ ra ghét tôi lắm mà.. Thích sao được nhỉ?

– Con gái đứa nào chả vậy, ông kém quá.. hêhê.

– Hiểu ghê nhỉ.. Thôi học đi.. Chiều sang quán chơi..

– Khỏi nói, tôi cũng định sang.. Dạo này bấn quá..

– Sang để ngắm gái thì ở nhà đi.

– Ông này buồn cười nhỉ, tôi sang là để ủng hộ ông đấy.

– Tốt quá…

Nó chả thèm nói chuyện với thằng hám gái nữa, kệ.. Học xong lại lóc cóc con cào cào về.. Thay quần áo rồi ra quán luôn.. Phải chăm mới được.. hehe thật ra là đến sớm để ăn với ngủ rồi mới làm…

Đến quán thì chả thấy chị đâu, gửi xe xong mua hộp cơm sinh viên rẻ tiền ăn.. Quan trọng là có rau chứ không cần ngon.. Trong quán thì toàn đồ ăn nhanh với bánh.. Mà nếu có ăn thì bác đầu bếp toàn cho, ngại bỏ xừ… Ngồi ăn trong cái khu vườn tĩnh lặng của nó mà sướng.. Tầm này chả có người nào, một mình một quạt.. hehe…

Ăn xong lau bàn ghế với dọn dẹp chút cho tiêu, rồi lại vác cái đàn vô kho ngủ.. Như tiên rồi…

Đang mơ thấy được ăn.. Thì chả biết ai vò vò cái mớ tóc dài trường kì của nó…

– Hihi.. Nhóc ơi dậy.. Đến ca rồi nè…

– Ớ.. – Nó vẫn còn ngái ngủ, ngồi dậy dụi dụi cái mắt, hóa ra là chị.

– Khiếp cái mặt ngủ ngố thế không biết.. – Chị vò vò đầu nó tiếp.. Mở được cái mắt ra thì, đập vào mắt nó là đôi chân dài trắng muốt của chị, hôm nay chị mặc váy.. Người chị thơm lắm.. Vừa ngủ dậy đã muốn ám sát tôi à bà kia? Khéo lại chảy máu mũi mà chết mất.

– Kệ em, mà hôm nay tốt bụng vô gọi em cơ à?

– Bé Yến chưa đến còn bé Mi không chịu vô nên chị mới vô đấy chứ.. không thì còn lâu nha nhóc tồ.. hihi – Thảo nào hôm nay bà vô gọi, hóa ra là không có ai để sai…

– Ừ rồi, bỏ tay ra đi để em dậy nào…

– Đầu nhóc, tóc dày, sờ thích thiệt á.. hihi…

– Tự sờ đầu chị đi, bỏ ra nào…

– Hông bỏ.. Nhóc làm gì được chị.. hihi.. – à làm gì được chị á? Để xem.. Nó làm cái mặt dê dê nhìn vào chân chị…

– Chân trắng ghê nhỉ hêhê….

– Á.. á.. á.. – Chị dứt tóc nó một phát rồi chạy ra ngoài…

– Au.. – Xoa xoa cái đầu nhìn chị.. Haha, trông vừa dễ thương vừa buồn cười.. Người gì như trẻ con thế.. không biết…

Đeo cây đàn bước ra để ngoài quầy, xong vào WC rửa mặt. Vào khu thì thấy chị nhìn nhìn nó, mặt đỏ đỏ xong quay đi… Dở hơi thế không biết, mặc cho cả đống người nhìn chả sao.. Nó mới trêu một tý đã xù hết cả lông lên rồi. Thấy nó nhìn, thì chị chạy luôn ra khu trước.. Hiazz, bày đặt tránh mặt mới chết… Mà kệ bà cô này.. Muốn làm gì thì làm, nó vô phục vụ khách đã…

Việc cứ nhàn nhàn thôi, ba đứa nên không chạy xô nhiều.. Chỉ có việc thằng mãnh Tuấn nó đến nhỏ Mi vẫn ra đưa trà nước, nhưng lần này mặt nhỏ lạnh, cu cậu Tuấn cứ nhìn nó mặt mếu mếu trông thảm thôi rồi… Đến lúc bớt khách thì nó bắt đầu đàn, giúp vui cho cái không khí tĩnh lặng này…

As long as you love me.. Chậc, nhạc hay nhưng không có lời.. Thôi kệ, có là được rồi, còn gì nữa.. Ít ra thì khách cũng lắng nghe nó đàn.. Thật sự nó chỉ biết tên bài hát chứ không để ý đến người hát lắm vì nhiều bài nó chơi của Shane Filan hay Shayne ward mà hai lão này giọng cứ hao hao giống nhau… Hát thì hay thật đấy nhưng nó chỉ chú ý đến beat để đàn thôi… Lâu lâu nhờ thằng Long tìm cho mấy bài guitar của Nhật nữa vì ở đấy hay có nhạc không lời hơn là beat của những bài hát…

Ngồi chơi mà cứ nhìn đàn, chả thèm ngó lên làm gì lại mất tập trung… Chơi xong một bản lại chạy xuống giao nước với tính tiền cho khách.. Tầm tối thì khách đến đông hơn… Đang tiếp một bàn thì nhỏ Ly ở ngoài bước vào khu nó.. Sợ quá.. Cứ mỗi lần nhìn thấy nhỏ này nó lại lạnh sống lưng, sao nhỏ không ở ngoài mà uống vô đây làm gì không biết…

– Chị uống gì ạ?

– Như cũ. – Thái độ hệt như hôm qua giống nhỏ Phương Anh.. Như tảng băng. Thôi thế cũng đỡ hơn là bị trêu, chạy vô lấy ly cà phê sữa cho nhỏ.

– Dạ chị cho em gửi nước.

– Nè…

– Sao ạ chị?

– Anh không phải gọi chị nữa đâu… – Ôi trời ơi, nó có nghe nhầm không vậy, không phải gọi bằng chị nữa ư, khéo mai tuyết rơi ở Hà Nội mất.. Nó ngửi thấy mùi nguy hiểm.

– Dạ, chị nói gì em không hiểu? – Nó vẫn thế, mặt lạnh không kém nhìn lại nhỏ.

– Gọi chị Huyền ra đây giùm.. – Không hiểu nhỏ này tính làm gì nữa, thôi vậy nhỏ là khách, mình là nhân viên.. Lại lừ lừ đi vào gọi chị Huyền.. Thấy nó chị lại quay mặt đi..

– Thôi thôi, có gì mà ngại suốt nãy vậy, ai chả nhìn mà cứ tránh em thế?

– Hứ nhóc dê chị, ứ thèm nói chuyện với nhóc nữa…

– Dê gì mà dê.. Không nói chuyện với em thì ra nói chuyện với bà cô kia kìa.. Bảo em vào gọi chị đấy.

– Ai vậy nhóc?

– Nhỏ Ly á?

– A hihi, bé Ly hả.. Chị ra liền, đi nhóc.. – Lại cười, chị thay đổi thái độ như chong chóng ý.

Bước ra bàn nhỏ với chị, nhìn cốc cà phê còn nguyên, nhỏ khoanh tay, mặt thì nhăn nhó như khỉ ăn ớt… Sao thế nhỉ? Vừa thấy thế, chị nhảy vô bàn nhỏ ngồi cùng luôn…

– Bé Ly sao thế?

Nó kệ, đi trà bàn khác, xong lại ra ngồi đàn… Thích thật, vừa hầu khách vừa được thể hiện đam mê…

Lúc sau thấy chị đi về phía nó.

– Nhóc ơi.

– Sao chị?

– Từ giờ nhóc thấy bé Ly thì không phải kêu chị nữa đâu? – Gì thế này, nhỏ này điên hay sao ý, có việc này cũng gọi chị ra nhắc.

– Ơ thế không gọi thế thì gọi thế nào hả chị, người ta là khách mà.

– Nhóc cứ xưng anh đi, không sao đâu… Bé Ly bảo thế mà.. hihi, sướng nha. – Cái vụ này lạ à nha, chắc không có chuyện dễ như thế được.. Sợ dính bẫy lắm, ai chứ nhỏ Ly thì không tin được.

– Thôi.. Khách thì sao nói được vậy.

– Chị không biết đâu, nhóc phải gọi đấy.. Mà ra bé Ly bảo gì kìa.. – Bà là quản lý còn không biết thì ai biết đây, mà tự nhiên nhỏ Ly kia gọi nó ra làm gì không biết? Cảm giác như bị đá qua đá lại ý.

– Dạ chị gọi em?

– Nghe chị Huyền bảo gì chưa?

– Dạ rồi chị.

– Nghe rồi sao chưa thực hiện đi, nhân viên mà thế à?

– Dạ nhưng, với khách hàng em buộc phải như thế chị ạ.

– Không sao, em cho phép anh gọi như vậy đấy.. – Her, nhỏ này có vấn đề hay sao nhỉ, sao hôm nay tử tế vậy.. Mong đừng có bẫy gì cả. Nó lúng túng…

– Ơ…. dạ.. vâng ạ.

– Anh không thể nói chuyện mà không có chữ “ạ” được à.

– Dạ được.

Nhìn mặt nhỏ đỏ gay lên, trông xinh thiệt.. Nhưng chắc tức lắm rồi.

– Xin lỗi em, bọn anh quen rồi.

– Quen cũng phải sửa, anh làm được không?

– Dạ được. – Nó vẫn quen mồm.

– Người đâu mà nhát vậy thế không biết.. ? Thôi anh vào trong kia đi, chán quá..

– Cảm ơn em.

Nó lúng túng đi vào, tại nhỏ hôm nay bị khùng bất chợt làm nó quên luôn mang cái vẻ ngoài làm lì với nhỏ… Chả hiểu, tự nhiên đòi làm em mới chết, mọi hôm thì xưng chị luôn mồm cơ mà, nhỏ uống lộn thuốc rồi chăng?

Kệ, chắc nhỏ muốn thế… Cũng phải quen dần thôi, gọi chị mãi rồi… Bằng vai phải lứa mà bày đặt ngôi trên suốt… hay nhỏ hối hận vì trêu nó nhỉ… với tính cách của nhỏ Ly thì không đời nào.. Vậy thì tại sao nhỉ? Nó đi trà nước mà đầu óc cứ suy nghĩ để tìm một lý do nhỏ Ly thay đổi, mà mãi không ra.. Chán chả buồn nghĩ nữa…

Bỗng thêm lúc nữa khách kéo vô nườm nượp… Đâu mà lắm thế không biết, làm nó chạy bở hơi tai… Hai nhỏ Yến với Mi cũng thế không khá hơn gì cả… Lại là mấy cặp tình nhân vô ôm ấp… Mà kì lạ, nhỏ Ly ngồi một mình ở cái bàn giữa quán vẫn chưa thèm về… Trời cũng muộn rồi còn gì… Đường tối kiểu này đi nguy hiểm, mà nhỏ lại là còn gái… Tự nhiên lại thấy bứt rứt lo cho nhỏ… haizz. Đôi lúc đi quanh chỗ nhỏ đưa trà cho khách thì nó lại liếc nhìn nhỏ.. Và thấy nhỏ cũng nhìn nó một cách chăm chú.. không e dè.. Cái ánh mắt đó làm nó vội quay đi, tiếp tục vào công việc.. Mà đầu óc cứ nghĩ ngợi về nhỏ nhưng không định hình được là nó nghĩ cái gì.. Nó bị khùng rồi chăng.

Đến lúc vắng khách, chập tối thì nhỏ cũng về.. Trước khi về còn nhìn nó, nói…

– Em về đây.. – Giọng nói nhỏ nhẹ nhàng, không chanh chua cạnh khoé nó như mọi hôm?

Chẳng lẽ sau một tuần nhỏ thay đổi thật rồi sao.. Càng ngày nó càng không thể hiểu nổi nhỏ Ly này, mặc dù nó vẫn tự hào là người nắm giữ nỗi tâm người khác khá tốt nhưng trước nhỏ thì vô dụng.. Thật khó hiểu.

– Ừ.. – Nó vẫn giữ thái độ đó, dửng dưng, không quan tâm.. Nhưng vẫn không quá bất lịch sự vì dù sao nhỏ cũng là khách.

Xong ca rồi thì nó cũng vác theo cây đàn để về, hai nhỏ kia thì về trước lúc nào rồi, ra kêu chị một tiếng vậy…

– Chị.. Em về đây.

– Ừ, chị cũng chuẩn bị về đây.. Giờ này để anh Vinh là được rồi.

– Vâng.

– Hihi.. Mà nhóc ghê thật.. Được người ta để ý rồi đấy nhá…

– Ủa, ai vậy chị? – Nó ngơ ngác.. Trước kia học cấp ba thằng nào mà bị để ý là xác định đi học về ăn đấm… nó chột dạ.

– Xì, cái đồ nhóc tồ ngốc xít.. Tự tìm hiểu đi, chị ứ nói.. Ai bảo chiều trêu chị à cưng.. hihi…

– Không nói thì thôi, em không cần.. Mà em bảo này… – Nó ghé vô tai chị.

– Sao sao nhóc.. ? – Cái mặt ngây thơ trắng bóc của chị hiện lên vẻ tò mò.. Chị thơm quá làm nó suýt quên phải nói gì.

– Từ mai đừng mặc đồ ngắn nữa nha.. hehe.. – Xong nó té, luôn ra cửa.

– Á.. á.. nhóc con dê già đứng lại!!.. Chưa xong với nhóc đâu nhá! – Chị nhăn nhó, xong dẫm chân xuống sàn.. Đáng yêu lắm nhưng vô khéo bà này xé xác mất.. Ra bãi chào anh Vinh rồi, về luôn.

Đạp xe trên đường Hà Nội về đêm, đúng là mang thêm cho con người ta một cảm giác thoải mái.. Đỡ hẳn ngột ngạt so với những giờ cao điểm.. Nhiều người còn nói Hà Nội vào ban đêm là đẹp nhất, có khi đúng thật.. Đèn đường lung linh, hắt xuống mặt sông TL gần chỗ nó trọ.. Chưa kể đêm nay còn có gió nữa, thành ra cảnh đẹp còn có một khí hậu tuyệt vời.. Đêm nay dễ ngủ rồi.

Về căn phòng thân quen, làm mọi việc thân quen rồi đi ngủ. Trở lại với loại mì tôm thần thánh rồi, ăn nhiều cũng chán nhưng đâm ra quen.. Mà ăn xong nó không bị mụn mới sướng…

Nằm lên giường mở nguồn chiếc điện thoại để xạc pin từ tối qua quên không đem đi.. Thấy có một đống tin nhắn với cuộc gọi đến.. Của ai mà lắm vậy trời.. Xem thì thấy của ” Chị Huyền s2 ” chả hiểu S2 là gì nhưng nó nhìn kĩ là hình trái tim.. Cái này thì là chị lưu lên nó chịu.. 5 cuộc gọi nhỡ.. 3 tin nhắn…

– ” Nhox về quê vui hôn? “

– ” Nhox bận à? Sao không tl chị vậy?”

– ” Nhớ mua quà cho chị đó nha ^^”.. Her bà chị quí hóa quá.

Hai tin nhắn của thằng Tuấn.

– “Ông nghỉ không đi theo lớp à? “

– “Nhà chán vãi, có chỗ nào đi tôi đi với “.

Một tin nhắn từ Chi…

– “M về quê mau ra để chơi đàn cho quán nha, không có nhạc chán lắm hihi. “

Một của nhỏ Mi.

– “Tôi Mi đây, cậu về quê mà không nói gì vậy hả, tính để hai bọn tui làm hết à?” – Con nhỏ xấu bụng, mà sao nhỏ này biết số nó nhỉ. Lạ thật.. Mà nó cũng thắc mắc, ngoài ra còn có hai số lạ nhắn tin cho nó…

– ” Tên kia, đi đâu mà không phục vụ quán thế? Về mau lên “.

– ” Về quê rồi à, sớm lên nha. “

Đó, chả biết hai người nào mà rảnh dữ vậy, trên đây thì nó quen biết ai đâu nhỉ.. Mà thôi, quan tâm làm gì.. Máy đang hết tiền, có muốn cũng chả nhắn lại được.. Ngủ đã, hôm nay không phải bật quạt vì trời mát, đỡ tốn tiền điện.. hehe

Bạn đang đọc Mãi Mãi Yêu Em của Không rõ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ninhthành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 239

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.