Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô đề

Phiên bản Dịch · 2485 chữ

Trong lúc hôn mê, bên tai Lý Chiêu đột nhiên vang lên âm thanh giống như tiếng đao kiếm bằng kim loại đang đánh nhau.

Bực bội…… Hắn quên tắt máy tính sao?

Kỳ quái, hắn nhớ trước khi ngủ trước rõ ràng hắn đã tắt rồi mà. Cái WIN10 chết tiệt kia lại bị động kinh rồi hả? Còn tự động mở video? Lập trình viên của Ấn Độ đúng là không đáng tin được mà …… Nghe thanh âm này, hẳn là quý mới nhất của chương trình 《 sương cùng viêm chi ca 》 đi?

Được rồi, quản nhiều làm gì, hắn bò dậy tắt đi rồi tiếp tục ngủ.

Hôm này được nghỉ nên hắn cày game suốt đêm, giờ cơ thể mệt mỏi, tuy rằng mới vừa ngủ đã bị đánh thức, nhưng trong lúc thiếp đi hắn cảm giác như mình đã ngủ mấy thế kỷ rồi.

Nhưng mà, vừa mở hai mắt ra, Lý chiêu phát hiện hình như có chỗ không đúng.

Mọi thứ ở đây hoàn toàn bất đồng với trong trí nhớ của hắn. Phòng ngủ lộn xộn quen thuộc đã biến thành một đại sảnh trống trãi xa lạ, bốn phía đều là vách đá màu xám nhạt; giường nhỏ biến thành một bệ đá hình vuông , trên người áo ngủ bằng vải bông cũng không thấy bóng dáng, thay thế chính là một kiện trường bào dơ bẩn, không biết dùng vải dệt gì .

Theo bản năng hắn định xách áo choàng kỳ quái này lên nhìn thử, nhưng ngón tay vừa chạm vào cổ tay áo, trong nháy mắt liền vỡ thành những bột phấn tinh tế .

Lý Chiêu chậm rãi đứng dậy, động tác cũng không mạnh lắm, nhưng lại làm cho kiện “Áo ngủ” thô ráp lạnh băng kia vỡ thành bột phấn.

Hoàn toàn mục nát…… Đây là mặc ở trên người này đã bao lâu rồi hả?

Tuy rằng hắn không có thói ở sạch, nhưng thế này thì quá bẩn rồi, hắn vội vàng dùng tay phủi phủi.

Thân thể hơi hơi có chút chậm chạp, trừ cái này ra, thì cũng không có chỗ nào không khoẻ.

Lý Chiêu nhanh chóng bài trừ khả năng mình đang ở trong mơ, bởi vì cảnh trong mơ sẽ không rõ ràng chi tiết như vậy.

“Vậy…… Ta đây hẳn là đã xuyên qua.”

Hắn không hề có chướng ngại gì lập tức tiếp nhận giả thiết mình “Xuyên qua”, so với trước đó, năng lực logic trinh thám của đại não hình như đã có sự tiến bộ.

Đây là dấu hiệu tốt.

Kế tiếp, căn cứ vào cốt truyện giống nhau sau khi xuyên qua , chỉ cần hắn tĩnh tâm, tận lực thả lỏng bản thân, thì sẽ có một lượng tin tức như nước lũ……

Gì? Cái gì không có? Không có tin tức, không có hình ảnh hiện lên, cũng không có hệ thống……

Lý Chiêu nhéo huyệt Thái Dương, cẩn thận kiểm tra mỗi một góc trong trí nhớ, cuối cùng xác định: Đối với tình huống sau khi mình xuyên , hắn hoàn toàn không biết gì cả. Vừa không nhớ rõ chính mình là ai, cũng không biết nguyên nhân vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.

Nhưng trong quá trình hắn đang suy nghĩ, thì bên tai xác thật có âm thanh dần dần rõ ràng lên: Đó là tiếng đánh nhau ban đầu đã đánh thức mình.

Nếu đây không phải là mơ, vậy thì thuyết minh; thật sự có người nào đó đang giao chiến ở gần đây .

Âm thanh này có khi đứt đoạn, nhưng mỗi lần vang lên đều lớn hơn một chút so lần trước hơi. Rất rõ ràng, hai bên xung đột đang tiến gần lại đây.

Người tới không biết là địch hay là bạn, thiếu một chuyện thì đỡ một chuyện. Lý Chiêu không dám phát ra tiếng, thân thể trần truồng khom lưng lại như mèo, yên lặng lén đi qua cửa đại sảnh.

Đi đường không phát ra một chút động tĩnh nào, năng lực đi lén này…… Hay là đời này mình là gã đạo tặc?

Ngoài cửa là một đoạn hành lang thông nhau, Lý Chiêu tả hữu nhìn xung quanh, phát hiện ra: Ở phía bên tay phải mình, một nữ kiếm sĩ thần sắc hoảng loạn đang cẩn thận từng li từng tí đi tới đây.

Nhìn thấy đôi tay nữ hài kia không ngừng huơ về phía trước, hắn cảm thấy có chút kỳ quái. Nơi này tuy không sáng lắm, nhưng cũng không tối lắm, chẳng lẽ nàng ta bị mù sao?

Không. Nội tâm độc thoại xuất hiện trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên ý thức được: Hành lang này không có bất kỳ nguồn sáng nào, bản thân mình có thể thấy rõ, là hoàn toàn bởi vì hắn có năng lực nhìn xuyên bóng đêm.

Ta đây rốt cuộc là chuyển sang kiếp thành cái gì vậy? Người mèo sao?

Nhưng mà hiện tại không phải là thời điểm để đặt câu hỏi, nữ kiếm sĩ kia lại tiếp tục đi về phía trước, rất mau sẽ sờ đến phía dưới trần truồng của mình rồi……

Hắn bất động thanh sắc, chỉ hơi hơi nghiêng người, tính toán mình và nàng đi ngang qua nhau như vậy.

Nhưng mà, khi hơi thở của nàng lướt qua bên tai, lòng hiếu kỳ đột nhiên mạnh liệt dâng lên……

“Khụ khụ……”

Nữ hài hiển nhiên bị âm thanh bất thình lình làm cho hoảng sợ, nhưng nàng cũng không có hoảng loạn; nàng nhanh chóng phân rõ phương hướng âm thanh vang lên, rút bội kiếm ra bổ qua.

Lý Chiêu cũng phản ứng cực mau, hắn hơi hơi ngửa ra sau, làm cho kiếm nàng rơi vào hư không. Mũi kiếm xoẹt qua cách ngực hắn mấy cm, sau đó chém mạnh vào một bên trên vách tường, phát ra “Đương” một tiếng giòn vang, cũng tạp ra một mảnh hoả tinh.

Đúng lúc ánh lửa mỏng chợt lóe, nữ kiếm sĩ kia xác nhận: Phía trước có người! Nàng ta hít sâu một hơi, nhảy về phía sau một cái, thuận thế bày ra cầm kiếm tư thái không chút sơ hở nào.

Ồ, được huấn luyện nghiêm chỉnh đấy……

Cùng lúc đó, Lý Chiêu dùng năng lực nhìn xuyên bóng đêm của mình, nhanh chóng đánh giá cô gái xa lạ trước mắt này.

Trên mặt nàng tuy rằng có chút vết bẩn, nhưng dung mạo lại rất tinh xảo, trên mặt có chút anh khí, nhưng cũng không thiếu sự nhu hòa; tóc dài màu đỏ phối hợp với con ngươi xanh biếc tạo ra một loại hảo cảm tự nhiên. Nàng mặc một bộ giáp bằng da giống như mấy bộ giáp trong mấy bộ phim truyền hình, kiểu bó sát người làm cho dáng người thon thả mà không hề gầy yếu, có lồi có lõm phác hoạ gãi đúng chỗ ngứa, xứng với áo choàng ngắn màu xanh đen, rất có phong thái của cấp bậc vai chính liều lĩnh.

Điểm không hài hòa duy nhất đó chính là vũ khí trong tay nàng. Đó là một thanh kiếm dài hơn một mét, kiểu dáng phương tây. Đối với một nữ tử mà nói, thanh kiếm này có chút nặng, đặc biệt là cô nương trước mắt này thoạt nhìn còn có chút nhỏ xinh.

Hay là, bản thân mình quá cao?

Vô luận như thế nào, từ này một thân trang phục không khó coi này thì : Đây là thế giới thời cổ đại.

Ôi, vĩnh biệt, smart phone và Internet!

Lý Chiêu đang muốn mở miệng giải thích, thì cách đó không xa phía sau nữ hài truyền đến một chuỗi âm thanh ngắn ngủi nặng nề.

Một bên thông đạo tường bị phá khai, cùng với cát bụi tung tán khắp nơi, phía sau tường một chiến sĩ áo giáp kiên cường chạy ra. Theo sát sau đó, còn có ba người khác nữa, cũng đều mặc võ trang, trong tay mỗi người còn cầm đuốc chiếu sáng.

Ánh lửa đột nhiên xuất hiện, chiếu sáng toàn bộ thông hành lang.

“Ha! Tìm được rồi! Ngươi cho rằng mình có khả năng chạy thoát được sao?”

Đây là câu tiếng người đầu tiên Lý Chiêu nghe được sau khi xuyên qua, đến từ tên mãng phu chiến sĩ không biết tên. Những lời này hắn có thể nghe hiểu, bởi vì hắn nói bằng tiếng Anh cơ bản.

Thế giới này sử dụng trên tiếng Anh trên địa cầu? WTF? Hắn có chút sờ không rõ tình huống.

Nữ hài tóc đỏ chợt cầm kiếm xoay người, xuyên thấu qua lớp bụi bặm, nàng nhìn thấy: Biểu tình trên mặt chiến sĩ dẫn đầu, một giây trước còn hung thần ác sát, sau đó chuyển biến thành kinh sợ vạn phần.

“Thần, thần minh ở trên…… Ác ma!”

“Đừng hoảng hốt!” Phía sau hắn một nam tử mặc trường bào trấn định hơn rất nhiều, “Là ác ma cấp thấp!”

Ác ma? Cấp thấp?! Đang nói về ta sao?

“Đầu của ác ma cấp thấp có thể đem đến giáo hội đổi được 5 kim tệ, chỉ cần chúng ta không giảm thành viên, thì nó không phải đối thủ, huống hồ bên này chúng ta còn có……”

Bốn người đồng thời nhìn về phía tên kia cô nương tóc đỏ kia.

“Tô Na! Còn thất thần làm gì? Lại đây giúp chúng ta!” Chiến sĩ cầm đầu hô lên, “Giết chết nó, chuyện lúc trước xóa bỏ toàn bộ!”

Nữ hài nhìn nhìn nắm chặt binh khí, đã lập trận hình tiểu đội bốn người, lại nhìn nhìn trước sau không có ý đồ công kích Lý Chiêu, nhất thời có chút do dự.

“Ngươi điên à!? Ai là đồng loại ngươi cũng không phân biệt được!?” Nam nhân mặc trường bào có chút khàn cả giọng, “Chúng ta chỉ muốn lấy về tiền ngươi đã trộm, đồ vật kia sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!”

Câu nói cuối cùng đã thuyết phục được nàng, Tô Na cầm trường kiếm trong tay đứng về phía nhân loại.

“Vài vị hảo hán, chuyện gì cũng từ từ……”

Lý Chiêu lời vừa ra khỏi miệng, mới phát giác ra mình dùng chính là tiếng mẹ đẻ ở quê, bên đối diện nghe được, chắc là nghĩ hắn đang niệm chú?

Xong đời……

“A a a a a a!” Chiến sĩ dẫn đầu gào thét lớn vọt đi lên, hắn dùng tấm khiên chắn trước người, ý định dùng lá chắn trước mặt để chạy trốn.

Lý chiêu hai tay giao nhau ở trước ngực, miễn cưỡng chặn được một kích này.

Chiến sĩ này tuy rằng vóc dáng không cao, nhưng lại vô cùng cường tráng, thoáng cái đã làm cho Lý Chiêu ngã lăn.

Dùng lực cũng không sánh bằng…… Quả nhiên là ác ma cấp thấp.

“Đổi vị trí!”

Ra lệnh một tiếng, hai cái tiểu đệ của hắn cũng vọt lên giúp đỡ, giơ kiếm chém ra.

Lý chiêu mất đi cơ hội ra tay trước, đành phải dựa vào bản năng nâng cánh tay lên phòng ngự; xương cánh tay bên ngoài ngay sau đó đột nhiên biến thành màu đen, chặn lại công kích.

Thân thể có thể chuyển hóa thành vũ khí cận chiến, năng lực này rất thực dụng à.

So với lão đại bọn họ, hai gã chiến sĩ này trẻ tuổi hơn rất nhiều, về phương diện thực lực cũng kém một đoạn, chống đỡ bọn họ cũng không cần cố hết sức.

Có lẽ là bởi vì ác ma nên phản xạ thần kinh tương đối mạnh, bên đối diện hình như động tác rất chậm , như thế xem ra, mình hẳn là còn cơ hội để xoay chuyển tình thế ?

“Tô Na, còn chờ cái gì? Lên đi!”

Lúc Lý Chiêu phản ứng kịp, thì nữ kiếm sĩ kia đã vọt tới trước mặt hắn.

Khoảnh khắc phía trước, rõ ràng nàng ta còn cách hắn mấy mét, tốc độ đột phá nhanh thế này nhân loại làm sao làm được?

Lý Chiêu chỉ cảm thấy bỗng nhiên trái tim mình co rút lại một chút, vạn vật quanh hắn tốc độ lần nữa chậm lại. Xem ra, đây là một loại năng lực gia tăng tốc độ, chẳng qua hiệu quả đến sau.

Tứ chi hắn không theo kịp tốc độ phản ứng, hình ảnh giống như dừng trong mấy tấm hình, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm của Tô Na phát ra ánh sáng đỏ lóa mắt, bổ vào người mình.

Công kích này hoàn toàn không cùng cấp bậc so với kẻ lúc trước.

Tay trái Lý Chiêu bị nàng nhất kiếm chặt đứt, dứt khoát lưu loát.

“Tranh thủ thời gian sống lại !” Trong lòng hắn một thanh âm đang gào thét. “Máu” từ miệng vết thương giống như dung nham trào ra, cũng bắt đầu chậm rãi ngưng kết thành hình……

“Ngươi không có cơ hội đâu!”

Âm thanh bén nhọn đắc chí của nam tử mặc trường bào vang, làm cho người nghe vô cùng khó chịu. Lúc này,đỉnh gậy ở trong tay hắn, một trận pháp đã hoàn thành.

Một quả cầu màu tím loá mắt từ thuật pháp của hắn bay lại đây, nổ mạnh trên đỉnh đầu của Lý Chiêu.

Quả cầu nổ mạnh sức mạnh rất khủng bố,sóng xung kích tức tốc triển khai ra, làm hắn ngã trên mặt đất bị va đập rất mạnh.

Hắn đạ bị đánh bại! Đây là tình huống không ổn chút nào.

Sau khi chấn động đi qua, các chiến sĩ nhân loại sôi nổi tiến lên, kiếm trong tay nhắm ngay chỗ Lý Chiêu mất đi tư thế phòng ngự.

“Nhắm chuẩn trái tim! Đó là chỗ yếu nhất của nó!” Không biết là ai đang cống hiến kinh nghiệm quý giá.

Xong rồi, thật là khó coi mà…… Mình như vậy lại biến thành chiến lợi phẩm sao? Đây tính là cái gì? Xuyên qua du lịch được một ngày?

Không được, không thể chết được!

Trong ngực đột nhiên truyền một trận đau nhức sâu đến tận linh hồn ,cả người Lý Chiêu phát ra từng đợt ánh sáng sáng ngời, năng lượng đè áp hội tụ ở trên lồng ngực một chút.

Đó là vị trí của trái tim.

Dưới tác dụng của ý chí sống sót mãnh liệt, ác ma chi tâm thế nhưng lại nổ tung.

Máu như dung nham nóng chảy bắn ra bốn phía, đám người lúc trước hướng về phía hắn cấp tốc bay đi……

Bạn đang đọc Ma Vương Tấn Chức (Bản dịch) của Cao Bạo Lỗ Đản
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mocmeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.