Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2918 chữ

Chương 6:

Tại một thành phố xa xôi có một vị Ma vương được sinh ra.

Hắn có rất nhiều siêu năng lực kỳ lạ, giống như những câu chuyện mà tác giả viết trong thần thoại, tiểu thuyết manga vậy.

Hắn bay lượn trên không trung, trên trời dưới đất nơi nào cũng có thể đến, năng lực vô biên, tâm tính tà ác, gặp người giết người.

Trước sự chú ý của quốc gia, “truy tinh tộc” cùng toàn bộ nhân dân đều bị dời đi. Quân đội được điều đồng đi trấn áp, “ truy tinh tộc” run rẩy phấn khích, người dân thì ngồi ở nhà xem tivi ăn dưa quần chúng, dưa thật ngọt( hóng chuyện).

Chuyện này đã kéo dài gần được một tháng.

Thủy Ngôn để tờ báo xuống.

Anh hỏi Thủy Ngữ: “Mày làm gì đó?”

Thủy Ngôn quay đầu nhìn Thủy Ngữ, vẻ mặt chăm chú như bông hoa hướng về phía mặt trời: “…Anh.”

Thủy Ngôn lại hỏi lại: “Mày đang làm gì đó?”

Thủy Ngữ dừng lại một chút, nó đưa tay ra cầm nhẹ lấy tờ báo đang ở trong tay Thủy Ngôn: "Anh.”

Mặt trời lặn rồi, mùa đông qua đi, mùa xuân tới cỏ cây đâm chồi.

Giọng nói Thủy Ngôn có chút run rẩy: “Lời tiên đoán này không phải nói mày đúng không, có phải không? không phải đang nói mày chứ?”

Thủy Ngữ cúi đầu xuống rồi lại ngẩng đầu lên. Nó nhìn chằm chằm vào mắt của Thủy Ngôn. Thủy Ngôn nhìn lại, cảm thấy con ngươi của Thủy

Ngữ giống như những mảnh vỡ ban đầu khờ dại, u tối bị lau đi, ánh sáng theo khe hở thẩm thấu đi vào.

Anh hi vọng Thủy Ngữ có thể trả lời, đúng cũng được mà sai cũng tốt, anh luôn cần câu trả lời, hai anh em họ cần sống thật tốt.

Nhưng Thủy Ngữ nhìn anh, gật đầu xong lại lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể nói: “Anh.”

Thủy Ngữ không biết nói chuyện.

Cơ thể Thủy Ngôn lắc lư nhẹ nhàng, giống như người bị bệnh. Anh ôm lấy bụng và xương sườn, cảm thấy nơi hình xăm rất đau, chổ từng bị Thủy Ngữ cắn giờ rất đau.

Thủy Ngôn co rúc người lại, Thủy Ngữ đứng dậy, cơ thể cao lớn, cao hơn nhiều so với Thủy Ngôn, giống như người trưởng thành. Anh ôm lấy Thủy Ngôn, giống như rất nhiều năm trước, Thủy Ngôn từ lòng đất ôm lấy nó.

Sự việc dần dần lắng lại.

Ma Vương ẩn giấu tung tích của mình, không ai biết hắn đã đi đâu. Nhưng thỉnh thoảng sẽ có người nhìn những mấy vụ án mạng không có lời giải, họ sẽ nói: “Xem kìa, do Ma Vương làm đấy.”

Tỉ lệ phạm tội tại quốc gia bắt đầu tăng vọt, nhưng sau một thời gian lại li kỳ giảm xuống.

Khoa học kỹ thuật phát triển, mạng internet cũng trở lên phổ biến. Quốc gia bắt đầu cấm nói về "Đại Ma Vương”, trên danh sách từ khóa trên mạng nó được xếp hạng ở những vi trí đầu. Nhưng mọi người dùng nhiều cách khác nhau để nói về hắn.

Hắn trở thành thần tượng, tín ngưỡng của một số người, cũng trở thành đối tượng khiến càng nhiều người sợ hãi.

Nhưng tất cả điều đó không liên quan đến hai anh em trong căn nhà ở huyện thành nhỏ.

Thủy Ngữ bắt đầu học nói chuyện.

Nó nói rất chậm, chậm như ốc sên.

Nhưng nó rất cố gắng, nó có thể nói "Dạ” với “ Không tốt” rồi, nó thỉnh thoảng đứng đằng sau Thủy Ngôn học nói, nói những lời nói kỳ quái

không phải là tiếng trung.

Thủy Ngôn cũng kệ nó thích làm gì thì làm, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến công việc của anh.

Trợ cấp của chính phủ sẽ được gửi định kỳ vào thẻ ngân hàng. Tiền không nhiều, nhưng cũng đủ sống.

Trước nhà có mấy mảnh đất trống, Thủy Ngôn trồng vài cây rau, nhưng anh cũng có lúc rất bận rộn.

Ban đầu anh cũng sẽ bảo Thủy Ngữ cùng làm.

Thủy Ngữ cũng không ngại, chỉ cần Thủy Ngôn chỉ bảo nó đều rất vui mừng. Nó làm rất tốt, nhưng sau khi những vết sưng ở trên cơ thể tiêu tan đi, thì sực mạnh của Thủy Ngữ bỗng nhiên tăng lên nhiều, một lần có thể gánh được được rất nhiều nước để tưới, lúc đó khiến Thủy Ngôn lo lắng tiền nước ở nhà liệu có tăng lên không.

Nhưng Thủy Ngôn nhanh chóng phát hiện rằng bảo Thủy Ngữ làm vậy không được, thực vật sẽ trở nên kỳ quái.

Chúng lúc đầu lớn rất nhanh, đâm chồi nảy lộc, sau đó ra hoa kết quả rất nhanh.

Mưa xuân còn chưa rơi, quanh nhà của Thủy Ngôn đã đầy ắp những trái cà chua to, cây hành cao đến bắp chân, những trái hồng treo lơ lừng trên cao, xoài cũng ra quả.

Đó là hạt xoài rất lâu trước Thủy Ngôn mua về ăn, anh cũng không biết Thủy Ngữ đã giữ lại hạt và trồng bằng cách nào.

Thủy Ngữ dường như đều rất hài lòng đối với mọi thứ.

Anh đứng trước một góc trong mảnh vườn đã bị bao quanh bởi cây cối um tùm, cầm cái cuốc lên, biểu cảm rất nghiêm nghị gọi Thủy Ngôn: "Anh.”

Thủy Ngôn giật lấy cái cuốc liền đuổi Thủy Ngữ về phòng.

Thủy Ngữ lại không kêu “Đói” nữa.

Thủy Ngôn ngẩn người lúc lâu.

Đến mùa hè, rộn ràng tiếng ve kêu, Thủy Ngữ ngồi ở hiên nhà cúi đầu nhìn chân mình.

Thủy Ngôn vứt bỏ cái cuốc, chạy mấy bước đến bên cạnh Thủy Ngữ bắt đầu ăn dưa hấu.

“Mày không đói nữa chứ.” Thủy Ngôn nói.

Thủy Ngữ lắc đầu, vẫn tiếp tục cúi đầu nhìn chân.

Thủy Ngôn ăn dưa hấu rất nhanh, anh phủi phủi quần áo, dùng tay quệt đi nước dưa hấu rơi vãi trên miệng.

Thủy Ngữ cuối cùng xoay đầu qua, Thủy Ngôn thấy khó hiểu một chút, cũng cúi đầu nhìn xuống phát hiện Thủy Ngữ đang nhìn vào hình xăm của mình.

“ Tại sao mày còn muốn uống máu.” Thủy Ngôn thấy khó hiểu một lúc thì quên đi, anh tiếp tục hỏi.

Thủy Ngữ bỉu môi:”…”

Thủy Ngôn cười phá lên, nói: “Quên đi, quên đi, mày không biết nói chuyện. mày xem mày như thế nào mới tốt đây, qua mấy tháng nữa tao phải ra ngoài làm việc, không thể lại bên mày, mày…”

Lúc này Thủy Ngữ mới nói ra lời của mình: “…muốn.”

Thủy Ngôn rất nhanh hiểu được ý của Thủy Ngữ: "Không có muốn hay không muốn. Nếu mày muốn thì chuyện này về sau không cần nói nữa.”

Dứt lời thì chống đầu gối đứng lên, anh còn nhiều việc phải làm, không muốn nhàn rỗi như đứa trẻ yếu ớt, cả ngày không nhìn trời thì lại nhìn chân.

Thủy Ngữ đứng lên cùng Thủy Ngôn, tốc độ của nó nhanh hơn một chút, thân hình cũng cao hơn, chiếc lưng cong của nó che lấp bóng của Thủy Ngôn.

Tiếng ve kêu lặng dần, chỉ còn tiếng gió thổi.

Thủy Ngôn đưa tay đặt lên vai Thủy Ngôn.

Thủy Ngôn gạt tay của Thủy Ngữ ra: "Làm gì vậy?”

“ Muốn.”

“Không có muốn hay không muốn ở đây, mày tránh ra, ây, tay đặt ở đâu đó, tránh ra!...aaa…”

Lá cây che mất ánh nắng, bóng râm buông xuống, hoa cỏ từng đóa từng đóa mọc, không dám mọc lớn chỉ mong ra hoa.

Mùa hè nóng bức, Thủy Ngữ bắt đầu mất tích.

Đây là lần đầu Thủy Ngữ mất tích lâu như thế, Thủy Ngôn sắp phát điên rồi. Anh đi đi lại lại quanh phòng, đạp cửa, đấm vào cửa sổ, cắn vào song sắt lan can. Nhưng anh không đi ra ngoài, giống như có sức mạnh nào đó đem anh nhốt tại đây.

Cuối cùng Thủy Ngôn buồn phiền quá, liền đội nón lá, cầm lấy cái cuốc bắt đầu ra cuốc đất.

Từng giọt mồ hôi rơi xuống đất, có mấy giọt chảy vào mắt, giống như nước mắt rơi.

Thủy Ngữ về rồi, trên mặt nó hiện lên vẻ mệt mỏi.

Thủy Ngôn ngồi trước hiên nhà, trên người mặc chiếc áo cộc. Một chân anh bước lên trên hiên, tay chống đỡ phía trên, cúi đầu tiếp tục ăn dưa.

Anh không quay đầu lại, Thủy Ngữ không có đến gần.

Cuối cùng Thủy Ngôn nhận thua. Anh ăn xong miếng dưa cuối cùng, liền quay đầu về phía Thủy Ngữ nói: "Mày về rồi…”

Thủy Ngữ lao qua, giống như một loại thú vật đẩy ngã Thủy Ngôn. Thủy Ngôn nghĩ rằng anh sẽ ngã xuống nền đá, bắp thịt của anh thậm chí còn căng cứng lên nhưng không có chuyện xảy ra, mặt đất mềm như bông vải, tản ra mùi vị của mặt trời.

Đầu của Thủy Ngữ vùi vào trong gáy của Thủy Ngôn, thấp giọng hầm hè, vừa giận dữ vừa khiếp sợ, giống như một con chó không dễ dàng lớn lên đang bảo vệ gia đình mình.

Thủy Ngôn vô cùng đau lòng, anh bất chấp tay dính đầy bùn đất xoa tóc Thủy Ngữ an ủi nói: "Sao vậy Thủy Ngữ, sao vậy Thủy Ngữ.”

Thủy Ngữ không nói chuyện chỉ trầm mặc, yên tĩnh ở đấy.

Nó không biết nói chuyện.

Thủy Ngữ bắt đầu thường xuyên ra ngoài. Những lúc nó ra ngoài Thủy Ngôn sẽ không ra ngoài nữa.

Bên ngoài căn nhà tất cả đều trống trải, thủy tinh bị đập vỡ, lan can sắt bị bẻ xiêu vẹo, cây cối trong sân đều bị Thủy Ngôn dẫm đạp.

---------

Mùa hè sắp đến rồi, Thủy Ngôn đánh Thủy Ngữ một trận.

Thủy Ngữ nằm ôm đầu dưới đất, cũng không đánh lại, chỉ nhìn với cặp mặt đáng thương. Thủy Ngôn đánh mấy cái rồi dừng lại. Anh đứng thẳng người, đi đi lại lại trong phòng, điên cuồng cắn móng tay của mình.

“…Thuốc lá đâu.” Thủy Ngôn đã từ bỏ việc chất vấn lí do Thủy Ngữ ra ngoài, dù sao cũng hỏi không được gì. Anh chỉ quan tâm vườn rau của mình cùng với thuốc lá trong túi.

Nhưng đáng chết là gần đây tần suất Thủy Ngữ mang thuốc lá cho anh càng ngày càng ít.

Thủy Ngữ từ dưới đất bò lên, cúi đầu không nói.

Thủy Ngôn xông lên tóm lấy cổ áo của Thủy Ngữ, muốn nói vài câu với Thủy Ngữ thì nhìn thấy trên cổ Thủy Ngữ có vài vệt máu nhỏ.

Đây là chuyện không thể nào. Da của Thủy Ngữ cứng, giống như vỏ cây vậy, đâm thế nào đều không thủng.

Thủy Ngôn lại trầm mặc xuống. Sự chú ý của anh chuyển qua chổ khác. Thủy Ngữ ngồi xuống trước mặt anh: "Bên ngoài thế nào rồi.”

Thủy Ngữ không trả lời, Thủy ngôn cũng không trông mong nó giải thích. Anh nhớ lại những tin tức gần đây trên ti vi, cùng hành động khác thường của Thủy Ngữ.

Anh có chút lo lắng: “Là bởi vì…’ Ma Vương’ đến rồi sao?”

Thủy Ngữ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Thủy Ngôn. Nhưng Thủy Ngôn lại càng lo lắng hơn, ánh mắt của Thủy Ngữ đỏ thâm, giống như lưỡi dao dính máu.

“…Nguy hiểm.” Một lúc lâu sau, Thủy Ngữ mới nói ra được một câu.

Thủy Ngôn trầm mặc nhìn lại, cuối cùng nghiêng người ôm lấy em trai của mình: “Đây không phải cái cớ, thuốc lá đâu?”

Mùa thu đến, lá cây trong vườn không chuyển vàng, cũng không rơi xuống. Thủy Ngôn kéoThủy Ngữ người vừa mặc bộ áo quần mới đi ra ngoài.

Đã rất lâu rồi anh không ra khỏi nhà.

Thủy Ngữ không phải rất muốn đi, nó cau mày, thần sắc bị che đi bằng chiếc khẩu trang màu đen.

Thủy Ngôn không quản nó, điều đầu tiên khi ra ngoài đó là đến ngay tổ dân phố, thì phát hiện bác gái ngày trước hay đến làm “ việc tốt” không còn ở đây. Rất nhiều gương mặt mới đang ngồi trong phòng, nhìn thấy Thủy Ngôn đẩy cửa đi vào liền dùng giọng điệu tò mò và khách khí nói:

“Xin chào, hãy gõ cửa trước khi vào.”

“Xin lỗi tôi gõ cửa hơi nhẹ rồi.”

Thủy Ngôn trong lúc nói, đảo mắt quanh phòng.

Sau đó anh đi đến ngồi ở một công viên nhỏ.

Công viên đã trở nên rất lộn xộn, hút thuốc uống rượu, ăn uống bừa bãi, khói thuốc mù mịt.

Ông bảo vệ vẫn còn đó, chỉ là căn phòng bị hỏng rồi, bức ảnh của ông được treo trên tường, bị những tên lưu mạnh từng bị ông bắt đến đá ném làm ra nhiều lỗ nhỏ.

Khóa phòng đã sớm bị phá hỏng, Thủy Ngôn lẻn vào, giúp đỡ ông thu dọn phòng, trải lại chăn chiếu xong mới ra ngoài.

Hồ cá vẫn còn nhưng không có cá, nước còn rất ít, trên mặt hồ vứt đầy túi ni lông và lọ sữa đậu. Bên cạnh mới đào một cái ao chứa đầy nước, có người làm giải trí trên mặt nước .

Cuối cùng Thủy Ngôn đi đến bệnh viện xa nhất.

Anh không vào chỉ đứng tại bên kia đường nhìn sang.

Bệnh viện bị phóng hỏa rồi, cháy từ tầng một đến tầng tám cao nhất, rất nhiều người bị chết trong đó, Thủy Ngôn nghĩ đến hôm đó khẳng định có rất nhiều người kêu khóc thảm thiết.

Lúc đó anh đang làm gì? Thủy Ngôn nghĩ không ra, trí nhớ của anh dần dần trở lên mơ hồ, trong đầu chỉ còn có một người đó là Thủy Ngữ.

Thủy Ngữ đứng cách Thủy Ngôn không xa, nó không dám đến gần, thần sắc câu nệ như con rể lần đầu đến gặp bố mẹ vợ.

Thủy Ngôn nhìn qua nó, nghĩ rất lâu mới nhớ định nói cái gì.

“Thành phố, huyện…này rất kỳ quái.” Nói ra câu đó, Thủy Ngôn cảm thấy những gì cần nói đều xuất hện trong đầu: "Xảy ra nhiều việc như thế, chết rất nhiều người. Không, phải là càng nhiều người xuất hiện ở thành phố này, vì vậy những người chết đó trở lên không trọng quan trọng nữa.”

Thủy Ngôn lại nghĩ, anh cảm thấy đầu óc quay cuồng như một người già sắp chết: "Không có tin tức mới, không có đối tượng tình nghi, thậm chí không có bao nhiêu người vì người đã chết mà đau lòng.”

Lúc đó Thủy Ngôn cảm thấy đầu của mình đau buốt, anh chậm rãi xoa huyệt thái dương, không để ý đến thần sắc căng thẳng của Thủy Ngữ:

“Nhưng mà mình không ra ngoài, mình là thế nào biết được những chuyện này? Giống như bác sỹ đáng thương trong bệnh viện đó…Mình đã nghe chim nói chuyện. mày có tin không Thủy Ngữ, Tao có thể nghe được tiếng chim đang nói chuyện đấy.”

Thủy Ngôn từ cơn đau đầu dần dần tỉnh lại, anh ngẩng đầu nhìn Thủy Ngữ, thần sắc vẫn có chút bi thương.

“Mày muốn ăn tao không, Thủy Ngữ?”

Thủy Ngữ muốn trả lời anh mình, nhưng có một sức mạnh nào đó nhanh chóng đến gần.

Loại sức mạnh đó đã đến, đến nơi có thể làm người khác bị thương, nhưng nó quá nhanh, Thủy Ngữ lo lắng mình không thể khống chế được.

Thủy Ngôn nghĩ rằng Thủy Ngữ thầm chấp nhận rồi.

Anh cúi đầu thở dài, lấy lại tinh thần.

Anh bước mấy bước tiến gần đến Thủy Ngữ, nói nhẹ: "Thôi vậy, vốn là ta đã sống nhiều năm hơn so với người khác rồi, mấy năm nay mày tuy có hơi ngốc, nhưng dù gì cũng nghe lời, trước khi mày giết tao, tao có chuyện này muốn nói với mày. Tao…”

Đang trong trạng thái đề phòng, Thủy Ngữ quay lại nhìn Thủy Ngôn, nó dường như đã phát hiện được điều gì đó, trợn to hai con mắt.

Nó mở to miệng, trong miệng phát ra tiếng phẫn nộ như con sư tử bị xâm phạm lãnh thổ.

Đáng tiếc Thủy Ngôn nghe không thấy.

Anh cúi xuống nhìn ngực mình bị thủng một lỗ.

Một cánh tay xuyên qua ngực, bàn tay đó đã đánh gãy xương sườn của anh, trái tim vẫn còn đập bị bóp chặt lấy.

Anh thấy Thủy Ngữ đang chạy về phía mình, nhưng nhìn không rõ thần sắc của nó là lo lắng sốt ruột hay vui sướng. Nhưng Thủy Ngôn nghe rất rõ ràng có người tại bên tai anh tiếng vui mừng hét lên, nịnh nót nói: "mời, mời, chủ nhân của tôi…”

Thanh âm hèn mọn, thanh âm giống như cơn gió lạnh buốt thổi qua tai anh.

Thủy Ngôn nghĩ anh biết đó là ai, đó là Ma Vương.

------------------------hết chương 6------------

edit9: Gao Xiao

edit8: Li Shin

Bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team

-----------6/5/2020-------------

Bạn đang đọc Ma vương hủy thiên diệt địa của Bạch Lê Lô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachvothuong123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.