Mất Tích - Nhện Chàm Đen Mặt Người
Âm thanh phát ra từ quách đá này giống như tiếng méo đêm, ba chúng tôi nghe mà rợn tóc gáy, theo lý thì trong mộ u hồn không có bánh tông, bởi bản thân cổ quách đã từ lâu không còn tồn tại trên đời, xương cốt của chủ nhân quách cũng đã tan biến từ lâu, vậy âm thanh này rốt cuộc là..
Hơn nữa âm thanh này nghe như có lài động vật nào đó đang ra sức vật lộn, lẽ nào là hai con ngỗng?Không thể nào, âm thanh đó không giống như tiếng ngỗng kêu, tiếng ngỗng kêu tuyệt đối không phải như vậy, âm thanh này rất khó nghe, dường khi khí quản bị chặn lại, nghe trầm đục mà thê thiết.
Cả tôi, Tuyền béo lẫn Răng Vàng vốn không hề muốn sinh chuyện, chỉ muốn cắt tiết hai con ngỗng càng nhanh càng tốt, để còn thoát thân, thế nhưng sự đời trái ngang, đành thấp tha thấp thỏm tiến lại gần xem rốt cuộc là gì.
Ba người đều lăm lăm trong tay thứ gì đó, tôi cầm trong tay thứ gì đó, tôi cầm dao của lính dù, Răng Vàng một tay giữ tượng phật vàng, một tay miết móng lừa đen, Tuyền béo vung xẻng công binh, từ tù tiến lại gần quách đá.
Tuyền béo đi trước, vừa đi vừa tự trấn an bản thân: "Chắc chắn lịa là hai con ngỗng ôn vật kia, lát tóm được, ông cho chúng mày lên thớt"
Chúng tôi lấy hết can đảm vòng ra đằng sau quách đá, nhưng phía sau trống không, âm thanh thê thảm vừa vang vọng lúc nãy, đột ngột dứt tiếng, vừa rồi rõ ràng có tiếng vọng ra từ đây cơ mà, sao lại đột ngột biến mất như thế được?Tôi chửi lớn: "Mả mẹ mày , lại giở trò rồi"
Tuyền béo vỗ vào quách đá nói: "Hay là âm thanh phát ra từ bên trong hõòm đá này?Nếu cổ mộ Tây Chu tồn tại được dưới dạng u hồn, thì có khi bánh tông mọc lông nằm bên trong hòm đá này cũng biến thành u hồn ấy chứ?"
Răng Vàng nhăn nhó: "Thôi con lạy ông, ông đừng dọa con nữa, tim con sắp bắn khỏi lồng ngực rồi đây, Nam mô cứu khổ cứu nạn đại từ đại bi Quan thế âm Bồ tát". Răng Vàng mồm niệm Phật, định đưa mặt dây chuyền đang nắm trong tay lên trước mặt hòng tăng thêm dũng khí, chợt nhận ra mặt dây chuyền nắm trong tay không phải Quan âm phỉ thúy, mà là Phật Như Lai mạ vàng, liền vội niệm lại mấy lần nữa.
Tôi nói với Tuyền béo: "Âm thanh ban nãy không giống như vọng ra từ bên trong quan quách, tôi nghe rõ rang là âm thanh phát ra từ phía sau quan quách cơ mà, hơn nữa ở đây.."
Vừa mới nói đến chữ "đây" chợt thấy một vệt trắng quệt qua mắt, một vật rơi xuống, vừa vặn đậu ngay trên quách đá, tôi giật mình lùi ra sau vài bước, nhìn kĩ lại, hóa ra là một trong hai con ngỗng vừa bỏ chạy, nó rơi đúng mặt người trên nắp quách, không bị thương, đập đập đôi cánh, bước đi lạch bạch trên quách đá, không hiểu tại sao con ngỗng này lại rơi từ trên nóc mộ xuống, cũng không rõ bằng cách nào nó lại lên được trên đó.
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu chúng tôi là: "Trên đó có gì?"Tại từ đầu cứ có cảm giác âm thanh phát ra từ bên dưới, nên chúng tôi đều chiếu đèn rất thấp, vừa nghĩ bên trên có thứ gì đó, ba cây đèn pin cùng lúc rọi ngược lên trên.
Minh điện trong mộ thời Đường có kết cấu trời tròn đất vuông, nóc mộ nhìn như vòm trời, trang trí đầy những chòm sao biểu thị điềm cát,không có điều gì bất thường, tuy nhiên có một số chỗ đã thay đổi, mép trần minh điện xuất hiện những dải tường đá của mộ u hồn.Loại kỳ quan hai mộ hợp nhất này, e rằng trên thế gian không có quá ba người được chứng kiến.
Chúng tôi bèn thấy bên trên không có gì dị thường, bèn quay ra bắt con ngỗng trên quách đá, nhưng còn 1 con nữa đến giờ vẫn mất tăm mất dạng, chỉ có mỗi một con thì làm được trò trống gì, chúng tôi lập tức chia nhau tìm khắp nơi trong minh điện, nhưng vẫn không thấy bong dáng nó đâu.Lăng mộ thời Đường này rất lớn, chỉ riêng minh điện thôi cũng đã hơn một trăm mét vuông, nhưng chỗ này còn chưa hoàn thành, minh điện hoàn thành là phải xây thêm một gian phòng đá ở chính giữa, toàn bộ minh điện sẽ thành một chữ "hồi", bên trong dùng làm nơi đặt quan quách của chủ mộ, bên ngoài là nơi đặt các đồ tùy táng quan trọng trọng.
Hiện tại hai bên minh điện vẫn chưa xây xong, phần hậu điện phía sau vẫn chưa khởi công, chỉ xuất hiện cầu thang huyền hồn của mộ u hồn thời Tây Chu, diện tích phía trước còn lớn hơn nữa, có đại cung, trước địa cung còn có hồ nước, hẳn sau khi hoàn thành sẽ xây thành một khu tương tự như Ngự hoa viên ở đây.
Chúng tôi chỉ có ba người, lại thiếu thốn trang thiết bị chiếu sáng, muốn tìm một con ngỗng chạy lung tung trong một nơi rộng lớn thế này, tuy nói mò kim đáy bể có hơi ngoa, nhưng kỳ thực cũng chẳng khác là bao.
Nghĩ đến sựu quái gở ở khắp mọi nơi trong ngôi mộ cổ này, tôi không muốn chần chừ thêm một phút giây nào nữa, liền quay sang nói với răng Vàng và Tuyền béo: "Bắt được một con rồi, thì quyết không được để chạy thoát nữa,Giờ chúng ta cứ mặc xác con kia đi, giết con này đã, lấy máu quết lên của đường hầm, xem có tác dụng gì không, nếu không hẵng tìm con còn lại.
Tuyền béo xách con ngỗng ra cửa đường hầm, rút dao nhằm khí quản con ngỗng lia một đường, rồi dốc ngược cọn ngỗng lên, tiết ngỗng theo đường khí quản tồng tộc chảy xuống, con ngỗng giãy giụa liên hồi, song Tuyền béo giữ rất chặt, đưoij đến khi tiết con ngỗng chảy hết mới vứt con ngỗng sang một bên.
Răng Vàng hỏi tôi: "Anh Nhất này, anh nghĩ có tác dụng không nhỉ?"
Tôi nói: "Có tác dụng hay không thì cũng là chiêu cuối cùng rồi, dù sao những cách có thể nghĩ tới ta đã đều nghĩ ra cả rồi, chắc không nhầm lẫn được đâu, để tôi ra xem xem có biến chuyển gì không, chúng ta bôi lên mặt một ít đi"
Tôi lại gần chỗ đường hầm, rọi đèn pin xuống, bên dưới trước hoàn toàn hóa thành mộ đạo, giờ đã biến mất, trong hang đầy một đống đất cát, chính alf đường hầm dẫ ra bên ngoài.
Không rõ có phải là chó ngáp phải ruồi không, hay alf thê nào, nhưng cuối cùng đường hầm trộm mộ cũng đã trở lại, có điều giờ vẫn chưa đến lúc để vui mừng, pin trong đèn của chúng tôi sắp hết, ba thằng vội thay vào đó những cục pin dự phòng cuối cùng, rồi nhảy xuống.
Lần này tôi đi trước mở đường, tôi nói với hai người đằng sau: "Lần này chúng ta cứ đi thẳng một mạch đừng dừng lại, Răng Vàng đi đằng sau tôi, Tuyền béo đi cuối đoàn, nủa đường nếu thấy anh Răng Vàng không đi nổi nữa, Tuyền ebos cần thì phải đẩy thằng cha này, việc àny cậu phụ trách đấy.
Tuyền béo hỏi: "Việc gì phải cuống lên thế, chúng ta cứ từu từ bò ra không được sao?Dù gì đường hầm cũng hiện ra rồi."
Tôi nói với Tuyền béo: " Cậu thì biết cái gì, chúng ta mới chỉ giết có một con ngỗng, con còn lại không biết chui đằng nào rồi, không chừng một lúc nữa hồn mộ lại hiện ra, muốn thoát phải tranh thủ lúc này, nếu nửa đường mà bị vây lại lần nữa chúng ta húc mẹ đầu nó vào tường cho nhanh"
Tôi không muốn nói nhiều thêm nữa, hô lên một tiếng, rồi chui vào, Răng Vàng và Tuyền béo theo sát phía sau, mỗi người giữ một khoảng cách độ 2 mét với người phía trước.
Bò được 1 đoạn, tôi quay lại nhìn Răng Vàng, hắn bò mệt bở hơi tai, nhưng vì muốn thoát ra khỏi cái chốn ma quỷ này càng sớm càng tốt, hắn vẫn cắn răng dốc hết sức bình sinh, theo sát phía sau tôi một quãng không xa.
Đường hầm đã hoàn toàn trở lại trạng thái ban đầu, tôi lấy làm tò mò, vấn đề là đôi ngỗng lúc trước có gì đó bất thường, theo như suy đoán của chúng tôi, hai con ngỗng đã làm kinh động đến hồn mộ, đáng nhẽ phải giết cả hai con đi mới khiến hồn mộ tiêu tan, nhưng sao mới chỉ giết một con, mà mọi sự đã trở về nguyên trạng?Lẽ nào con ngỗng còn lại đã chết?
Nghĩ đến con ngỗng mà chúng tôi đã giết đột nhiên rơi từ trên nó minh điện xuống quách đá, rồi thì thứ âm thanh cổ quái ban nãy, càng nghĩ càng thấy nổi da gà, tôi lập tức không nghĩ thêm nữa, tiếp tục bò ra ngoài.
Chúng tôi lại bò thêm chừng hai chục mét nữa, tiếng nước chảy mơ hồ vọng lại, có vẻ như chúng tôi đã bò được một quãng đường, phía trước đã là mặt cắt của đường hầm, tôi chui ra khỏi đường hầm nhảy xuống dưới, đợi Răng Vàng nhô đầu ra, tôi liền đỡ hắn xuống.
Mồ hôi Răng Vàng vã ra như tấm, mồ hôi giọt giọt lăn dài trên mặt rồi lã chã rơi xuống đất, hắn thở hồng hộc nói: "Thực... thực tình... là không... không được rồi..hai năm... nay ... cơ thể suy nhược quá... phải thỏ một lúc đã"
Tôi thấy Răng Vàng quả thực không thể cầm cự được nữa, ban nãy hắn phải liều cái mạng già mới bò nhanh được vậy giờ thì sức cùng lực kiệt rồi, mà trong đường hầm tôi không thể cõng hắn được, chỉ còn cách để hắn ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc vậy.
Tôi nói với Răng Vàng: "ông anh cứ ngồi đây nghỉ ngơi một lát, nhớ hít thở thật sâu vào, đợi Tuyền béo bò ra, chúng ta vẫn không thể dừng lại, phải lập tức tiếp tục bò ra ngoài. Đợi khi thoát khỏi đây, anh muốn nghỉ ngơi thế nào thì nghỉ, nghỉ hẳn vài hôm ấy, nhưng giờ chưa phải lúc, anh cố cắn răng chịu đựng thêm một lúc nữa, gắng lên, ráng lên"
Răng Vàng đã nói không ra hơi, ha hốc miệng, gắng sức gật đầ, tôi lại đi xem Tuyền béo thế nào mà mãi không thấy bò ra.Chỉ thấy còn những hơn hai chục mét nữa cậu ta mới bò ra đến nơi, vóc người cậu ta to béo, bò trong ddường hầm rất tốn sức, thành thử mới rớt lại phia sau.
Xem chừng phải đợi Tuyền béo một lúc nữa, tôi bước tới lối vào đường hầm ở phía bên kia, rọi đèn pin vào trong xem xét, đoạn này bị các động đá vôi và các rãnh trong hang cắt ngang, thông thẳng tới các hang động đá vôi ở tít trong lòng núi, nếu như đoạn đường phía trước vẫn là tường đá chặn lại, chúng tôic hỉ còn cách trở lại động đá vôi này tìm lối khác.
Tôi đang ngả nghiêng quan sát đường hầm, bỗng nghe thấy tiếng Tuyền béo gọi lại phía sau: "Hồ Bát Nhất cậu đang nhìn cái gì thế?Răng Vàng chui vào trước rồi phải không?Nào nhanh lên hai ta cùng chui vào thôi, ra được bên ngoài là ổn rồi, cái chốn quỷ tha ma bắt này, cả đưoif tôi chẳng thèm quay lại nữa đâu"
Tôi quay đầu nhìn thấy Tuyền béo đưunsg sau, Răng Vàng thì đã biến mất, vội cuống quýt hỏi Tuyền béo: "Răng Vàng đâu?Cậu không nhìn thấy hắn à?"
Tuyền béo hỏi: "sao vậy?hắn vẫn còn ở ngoài này hả?Lúc tôi bò ra thì chỉ thấy có mỗi mình ông thôi mà"
Ngay lúc đó cách chỗ chúng tôi đứng không xa vọng lại một chuỗi những âm thanh kỳ lạ tôi vội lia đèn pin qua, không rọi tới thì không sao, vừa quét đèn pin lại cả tôi và Tuyền béo đều trợn tròn mát kinh hãi, chỉ thấy một người đứng trong hang động, khuôn mặt to tướng, không hề giống mặt chút nào.
Khuôn mặt trông như cái mặt nạ này phải to bằng một cái chậu rửa mặt, lấp ló chỗ góc khuất tối tăm trong động, khôgn nhìn rõ cơ thể hắn, phạm vi chiếu sáng của đèn pin cũng chỉ miễn cưỡng soi đến được khuôn mặt của đối phương, nét biểu cảm lạnh lung quái đản, giống hệt như trên quách đá mặt người trong mộ Tây Chu.
Duy chỉ có một điểm không giống, khuôn mặt này không phải hình điêu khắc trên đá, cũng không phải tranh khắc đá trên vách tường mộ đạo, dưới ánh đèn pin của tôi và Tuyền béo, gương mặt ấy đột ngột biến đổi, khóe miệng nhếch lên, tựa hồ như mỉm cười, đôi mắt cũng khép lại, uốn cong thành hai khe hở hình bán nguyệt.Cả đời này tôi chưa bao giờ nhìn thấy một nụ cười nào quái đản khó tả đến vậy.
Tôi và Tuyền béo trông thấy gương mặt ấy, bất giác đều lùi lại hai bước, nhưng túc khắc lại nghĩ ngay, Rang Vàng đâu rồi?Liệu có phải bị kẻ mặt quỷ kia bắt rồi hay không?Hay là chết rồi?Răng Vàng tuy là một tay gian thương chính cống, nhưng không phải là kẻ đại ác, hơn nauwx lại rất có dây mơ rễ má với hai thằng tôi, dù gì cũng không thể bỏ hắn lại một mình chạy thoát thân được.
Bất kể thế nào, sự mất tích của Răng Vàng có liên quan đến khuôn mặt ma quái đột ngột xuất hiện này, không chừng lúc ở trong minh điện, con ngỗng kia không biết đã biến đâu mất cũng là trò của tên quái này.
Tôi và Tuyền béo nghĩ như nhau, cùng lúc rút vũ khí ra, tôi một tay cầm đèn pin, một tay nắm chặt con dao, tiến lên mấy bước về phía mặt quỷ, bỗng dưới chân lại vọng lên mấy tiếng kêu quái đản.
---
Hang động tối tăm như miệng hũ rượu, mặt cắt của đường hầm trộm mộ nằm ngay
chỗ cổ chai, âm thanh ấy cùng khuôn mặt đầy mà khí đều nằm sâu trong hang
động. Tôi rọi đèn pin lần tìm chiếu vào chỗ âm thanh phát ra, tiếng kêu quái
đản mà chúng tôi nghe thấy hóa ra là do Răng Vàng phát ra, hắn ngã song soài
trong hang, bị vô số những sợi tơ trắng lấp lánh trói chặt chân tay, cổ họng
cũng bị cuốn một vòng, tuy không đến nỗi chết ngạt, nhưng cũng không thể nói
năng được gì.
Răng Vàng kinh sợ đến tái mét cả mặt, thấy tôi và Tuyền béo đang chạy đến,
liền cố gắng mở miệng kêu cứu, khốn nỗi cổ hắn bị thít chặt quá, cổ họng chỉ
phát ra tiếng “ư…ư”, tiếng kêu pha lẫn nỗi hoảng sợ đến tột độ của Răng Vàng
gần như không còn giống tiếng người nữa, chẳng trách nghe lại thấy quái đản
đến vậy.
Tôi không kịp nghĩ ngợi vì sao Răng Vàng thành ra như vây vội vàng cùng Tuyền
béo chạy tới gần, định giải cứu cho Răng Vàng, nào ngờ lúc ấy trên đỉnh đầu
vãng lên tiếng sột soạt, cơ thể răng Vàng bỗng nhiên bay bổng lên không trung,
giống như bị ai đó nhấc lên vậy.
Tôi vội rọi đèn pin lên phía trên, ánh sáng đèn pin rọi thẳng vào bộ mặt quái
thai ấy, nó đang lơ lửng trên đỉnh đầu chúng tôi, đưa mắt xuống nhìn và cười
khẩy. Khuôn mặt dị hợm kia hơi hơi co giật, mỗi lần nư vậy, Răng Vàng lại bị
lôi lên cao một quãng.
Tôi lấy làm kinh hoàng, không hiểu cái của nợ này rốt cuộc là cái gì. Bộ mặt
quỷ vẫn đang lơ lửng trên cao, hang động này càng vào sâu bên trong không gian
càng lớn, chỗ này tuy cách đoạn cắt đường hầm trộm mộ không xa, nhưng đã cao
lắm rồi, phía trên hoàn toàn là màu đen kịt, nhìn không rõ thứ gì, tôi vẫy tay
ra hiệu cho Tuyền béo, cậu ta không chút do dự, cất xẻng công binh lại, đút
con dao cắt đứt những sợi dây tơ dinh dính quấn quanh cơ thể Răng Vàng, cơ thể
Rang Vàng đang lơ lửng trên không thoát ra rơi bịch xuống nền đất, tôi vội đỡ
hắn dậy hỏi: “Răng Vàng, ông anh sao rồi? Có đi được không?”
Răng Vàng bị thít chặt cổ đến mức trợn hết cả tròng mắt lên, hắn khó nhọc lắc
đầu, lần này do kinh hãi quá độ, hắn không những không nói được từ nào, tay
chân còn mềm nhũn như bún, không điều khiển được nữa.
Tuyền béo nhìn chòng chọc vào bộ mặt quỷ phía trên chửi lớn: “Tổ mẹ mày, tơ
mới tiếc, chẳng nhẽ mày là nhện tinh?” Nói đoạn chẳng buồn quan tâm xem cái
mặt quỷ kia là giống gì, vung tay coi xẻng công binh như mũi lao, nhắm chuẩn
mục tiêu, phóng thẳng vào bộ mặt quỷ.
Lưỡi xẻng hình lục lăng cắm phập vào phần đầu của bộ mặt quỷ, chỉ thấy phía
dưới khuôn mặt quái dị ấy xuất hiện hia hàm răng đen đỏ sáng rực, mỗi hàng bốn
chiếc, trên to dưới nhỏ, giống hệt tám con mắt đỏ ngầu.
Một khối đen khổng lồ, rơi sập trên trần hang động xuống, thấy tình thế nguy
hiểm, tôi vội kéo Răng Vàng tránh sang một bên, một khối đe trùi trũi vừa khéo
rơi ngay chỗ chúng tôi ban nãy, lần này tôi chỉ cách nó chưa đầy nửa mét, đèn
pin quét tới, liền nhìn rõ bộ mặt của nó.
Đây là một con nhện mặt người khổng lồ, toàn thân đen bóng, hoa văn màu trắng
trên lưng nhện trời sinh đã hình thành một gương mặt với đầy đủ đường nét ngũ
quan, không thừa không thiếu thứ nào. Hoa văn hình mặt người này cỡ chậu rửa
mặt, phần thân con nhện to gấp mấy lần, trên tám cái chân dị dạng mọc đầy lông
tơ.
Loại nhện khổng lồ kiểu này hồi ở núi Côn Luân tôi đã gặp nhiều, nhưng những
con có hoa văn trên lưng giống mặt người này hiếm thấy vô cùng. Năm xưa khi
trong quân ngũ, ban đầu có một đồng đội đột nhiên mất tích, sau đó chúng tôi
đào ra một tổ nhện khổng lồ tận sâu trong thung lũng. Anh em binh lính có ai
từng thấy loài nhện nào to đến vậy, cũng may mọi người đều là chiến sĩ được
huấn luyện bài bản, đứng trước hiểm nguy không hề nao núng, liền dùng súng và
xà beng giết chết cả ba con nhện ngay trong tổ, cuối cùng phát hiện ra thi thể
của người gặp nạn ở tít sâu trong ổ nhện. Anh ta bị tơ nhện bọc kín như xác
ướp, cơ thể đã bị hút hết bên trong, chỉ trơ lại lớp da khô đét như vỏ cây.
Hồi ấy tôi cũng nghe những chuyên gia đi thi công cùng binh đoàn kể chuyện
nhện ăn thịt người, loài nhện đen mặt người khổng lồ này thuộc một họ nhện hết
sức hiếm thấy, nó còn có một tên gọi khác là nhện chàm đen, giống nhện này tuy
cũng nhả tơ được như bọn nhện thông thường, nhưng lại không biết giăng mạng,
tơ nhện chàm đen tuy có độ kết dính cao, nhưng tính đàn hồi kém, không chịu
được lửa. Tơ nhện thường chịu nhiệt tốt, độ đàn hồi cao, rất dai chắc, độ bền
gấp chừng bốn lần so với dây thép, nhưng tơ của giống nhện chàm đen lại không
có những đặc tính ấy, chúng không bao giờ giăng mạng, chỉ dựa vào số lượng tơ
nhiều, và độc tố trong cơ thể để giành chiến thắng.
Hàm dưới của nó có nang độc, bên trong chứa một lượng lớn độc tố, một khi phun
tơ bắt được mồi, sẽ tức khắc tiêm độc tố vào, đáng sợ ở chỗ sau khi cơ thể
người trúng phải chất độc này, cơ bắp liền xơ cứng, không thể động đậy, nhưng
đầu óc vẫn hoàn toàn tỉnh táo, đau đớn cũng vẫn giữ y nguyên.
Có điều đáng sợ hơn nữa là, khi con nhện tiêm chất độc làm tê liệt con mồi, nó
đồng thời con đưa vào một loại dịch thể tiêu hóa, khiến bên trong cơ thể con
mồi tan chảy, rồi hút lấy ăn, hồi đó tôi và các chiến hữu trong quân đoàn nghe
nói vậy đều thấy không rét mà run, chết như vậy thì khủng khiếp quá.
Kí ức trong quá khứ như tia chớp lóe lên trong đầu, lúc này tôi chỉ còn cách
con nhện chàm đen khổng lồ không tới nửa mét, khoẳng cách gần như vậy, dưới
ánh sáng của cây đèn pin, từng sợi lông đne trên mình con vật đều hiện rõ mồn
một, tôi bất giác nổi da gà, không đợi con nhện đen vừa mới rơi xuống kịp phản
ứng gì, đã lập tức cầm con dao lính dù trong tay đâm thẳng về phía nó.
Con dao như cắm phải da trâu, dao lại ngắn, không làm nó bị thương, ngược lại
còn kinh động đến nó, con quái vật xoạt người, bổ nhào về phía tôi. Tôi biết
tám cái chân quái dị của con nhện chính là một dạng máy cảm ứng chấn động, dao
lính dù không đủ dài, chẳng thể làm nó bị thương, vậy là tôi liền vung tay
chém ngang, vừa vặn chém trúng chân trước con nhện, con dao này hết sức sắc
bén, ngay đến loại dây thừng to cỡ hai ngón tay cũng chỉ cần cứa mấy nhát là
đứt.
Chân là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể con nhện chàm đen, đối với loài động
vật săn mồi bằng việc giăng tơ này, nếu có con mồi sa lưới, tất cả đều dựa vào
những cái chân nhạy cảm thăm dò, động tĩnh đối phương, nhát chém của tôi tuy
không cắt đứt được chân con nhện, nhưng cũng khiến nó đau đớn rụt lại phía
sau.
Chiếc xẻng công binh cắm trên lưng con nhện cũng rơi xuống đất, Tuyền béo thò
tay nhặt xẻng, hét lớn: “Nhất ơi, mẹ kiếp, chúng ta rơi vào Động Bàn Ty rồi.”
Vừa hét cậu ta vừa vung xẻng chém như điên lên mình con nhện.
Nhện chàm đen đau đớn, tức tốc rút vào sâu trong hang động, Tuyền béo đang
hăng máu, định đuổi theo truy sát, tôi vội hét lớn: “Đừng đuổi mau cõng Răng
Vàng lên, rút thôi.” Truyện "Ma Thổi Đèn "
Nghe tiếng gọi, Tuyền béo liền quay lại, đang đưa tay định đỡ lấy Răng Vàng
nàm bất động trên mặt đất, bỗng thấy nền đất dưới chân mềm mêm như giẫm phải
vật gì đó, Tuyền béo cúi đầu nhìn: “Ơ, con ngỗng đi lạc của mình này, thì ra
đã bị nhện ăn thịt rồi.”
Tôi đỡ Răng Vàng đứng dậy, quay sang nói với Tuyền béo: “Mặc xác con ngỗng ấy
đi, mau giúp tôi cõng cha này. Cũng may chúng ta cách đường hầm không xa lắm,
cái hang này sâu hun hút, tôi cứ tưởng là động đá vôi, nhưng giờ chính xác ra
có khi là tổ nhện cũng nên. Ta mau rút thôi, ra bằng lối đường hầm, chứ lạc
vào động đá vôi như mê cung phía dưới kia, muốn thoát thân cũng khó.”
Nói chưa dứt câu, bỗng cảm thấy phía dưới chân căng cứng, kế đó đứng không
vững, bị kéo ngã xuống đất, Răng Vàng và Tuyền béo cũng vậy, ba chúng tôi gần
như ngã nhào xuống đất cùng một lúc.
Ba chúng tôi tức khắc bị luồng sức mạnh ghê gớm lôi đi, đối phương như muốn
lôi chúng tôi vào sâu trong hang, tôi toan bò dậy, nhưng vật lộn mấy lần đều
thất bại, tôi nhận ra quanh chân mình bị một sợi tơ nhện cỡ cổ tay quấn chặt,
con nhện chàm đen bị Tuyền béo đánh đuổi lúc nãy nhất định không thể nhả sợi
tơ to đến vậy được, lẽ nào trong hang này còn có con khác to hơn? Có thể kéo
ba người cùng một lúc, ôi trời đất quỷ thần ơi, không biết nó phải to đến
nhường nào!
Nghĩ đến đây tôi càng gắng sức vật lộn, định cắt đứt tơ nhện trên chân, liền
rút con dao bên hông ra, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên, trần hang đột ngột trở nên
thấp tè, đầu tôi đập vào mỏm đá rủ xuống, suýt gãy sống mũi, máu chảy ra thành
dòng, hít thở cũng đau buốt, nhưng càng cuống lại càng không biết phải làm gì.
Chúng tôi tiếp tục bị lôi đi xa trong hang động ngoằn ngoèo, quần áo sau lưng
đều bị làm rách hết cả, toàn thân đầy vết máu. Tôi vô cùng kinh hãi, sợ bị lôi
vào tổ nhện, bị độc tố làm cho tê cứng, sau đó bị chúng cất đi dăm ba hôm, rồi
từ từ thưởng thức. Nghĩ đến thảm cảnh này, một cảm giác ớn lạnh xộc lên tận
óc.
Tuyền béo tương đối nặng, bị kéo đi như vậy, lúc đầu cậu ta cũng hoảng hốt,
luống cuống, giờ đã bình tĩnh trở lại, nhanh tay ôm lấy một cột đá bên cạnh,
tạm thời giữ vững thân thể, ngồi được dậy, rút xẻng công binh, băm mấy nhát
chặt đứt sợi tơ đang quấn quanh đùi, rồi bất chấp cái đau, lập tức chạy qua
chỗ tôi, vươn tay kéo tôi lại, nhanh nhẹn chặt đứt sợi tơ cột chặt chân tôi,
tôi vừa chửi vừa ngồi dậy, lấy tay áo lau máu mũi bê bết đầy mặt, sau đó rút
dao cắt nốt những đoạn tơ còn vướng lại trên đùi. Tuyền béo lại định đi cứu
Răng Vàng, nhưng thấy hắn đã bị kéo đi một đoạn cách chúng tôi hơn hai chục
mét, đang khua khoắng chân tay, giãy giụa om sòm. Truyện "Ma Thổi Đèn "
Lúc này hai chúng tôi chỉ còn lại một cây đèn pin của Tuyền béo, không còn
trang thiết bị chiếu sáng nào khác, chỉ thấy Răng Vàng bị kéo đi xa dần, nếu
không đuổi theo e sẽ muộn mất.
Tôi và Tuyền béo nghiến chặt răng, gắng quên đi những đau đớn trên cơ thể, sải
chân lao về phía trước, ánh đèn pin trong tay Tuyền béo đảo mạnh theo từng
bước chạy, vừa bắt kịp Răng vàng bỗng cây dèn pin trong tay cậu ta lóe lên rồi
vụt tắt, hết pin rồi, bốn bề lập tức chìm trong bóng đen dày đặc.
Xung quanh tưc khắc trở nên tối mù mịt không nhìn rõ năm đầu ngón tay, tôi
biết rõ, lúc này chỉ cần hơi chững lại một chút Răng Vàng sẽ bị kéo sâu vào tổ
nhện, không thể nào cứu ra được nữa, thảm cảnh cơ thể bị bơm chất độc cho tê
cứng, tan rữa từ bên trong rồi bị từ từ hút lấy, thật không khác nào bị đày
xuống chốn địa ngục.
Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, vội cởi chiếc áo đang mặc trên người ra, lưng áo
bị mài nát, mới giật vài cái đã lập tức rách bươm, thêm vài cái nữa cả ống tay
áo cũng rời ra, đón lấy bình rượu còn hơn nửa của Tuyền béo, dốc vấy lên đống
vải, rồi bật lửa đốt cháy. Loại quần áo tôi đang mặc là quân phục kiểu 78,
chất liệu vải này sau khi bị đốt cháy rất dễ dính bết lên da người, chính vì
vậy lúc chiến đấu, bộ đội vẫn được phát quân phục 65 cải tiến, mấy loại quân
phục này chỉ cần thích mặc là có thể mua được mấy bộ còn mới tinh ở Bắc Kinh.
Truyện "Ma Thổi Đèn "
Vì phải bò trong hang động, chúng tôi đặc biệt kiếm mấy bộ đồ chắc chắn dày
dặn, lúc mặc bộ quân phục lên, tôi hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ dùng nó trong
hoàn cảnh này. Tôi châm lửa đốt áo, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, sợi vài
dính trên tay bỏng rát, tôi không dám chần chừ vội ném đồng quần áo trên tay
về phía trước như ném một quả cầu lửa.
Dưới ánh bập bùng chỉ thấy Răng Vàng sắp bị kéo vào trong một cửa hang hình
tam giác, ngọn lửa lại sắp tắt đến nơi, tôi ngắm rõ phương hướng, rồi cùng
tuyền béo lao lên, vừa chạy vừa thoát y, trên mình có thứ nào đốt cháy được đề
ném ra cả.
Thấy Răng Vàng sắp bị lôi vào cửa hang hình tam giác, tôi chạy đà hai bước rồi
lao vụt lên, tóm chặt cánh tay hắn, kéo ngược trở lại. Tuyền béo cũng vừa kịp
phóng đến, vung xẻng chặt đứt sợi tơ quấn chân Răng Vàng, lúc này hắn ta chỉ
còn cách miệng hang tam giác chừng hai mét.
Lại quay sang Răng Vàng, mặt mũi hắn đều đã sưng vù vì va đập lung tung trong
hang đá vôi, toàn thân bê bét máu, có điều vân giữ được thần trí, đúng là
trong cái rủi vẫn có cái may.
Tôi nghĩ hang động này tám mươi phần trăm là tổ nhện, phải mau chóng rời khỏi
đây để tránh những đợt tấn công tiếp theo đó. Quần áo trên người tôi và Tuyền
béo đã đốt gần hết. Nếu cứ tiếp tục đốt nữa thì chắc trần truồng như nhộng
mất, hơn nữa ba chúng tôi bị con nhện kéo đi không biết bao xa, đường quay lại
sớm đã mất dấu, nhưng trước mắt cứ mặc kệ, giờ phải tìm cách rời xa nơi này đã
rồi tính tiếp.
Tôi đang định giúp Tuyền béo đỡ Răng Vàng dậy, nhưng chưa kịp làm gì, trong
của hang hình tam giác lại phóng ra vài sợi tơ nhện, loại tơ này đoạn đầu
giống như bánh Prata của Ấn Độ, dính lên da thì rất khó hất ra được, hơn nữa
tốc độ còn cực nhanh, ba chúng tôi không kịp tránh né, đều bị dính chặt lấy,
Tuyền béo định lôi xẻng công binh ra đỡ, không ngờ chiếc xẻng cũng bị vướng
vào tơ nhện, cậu ta cầm không chắc tay, chiếc xẻng tuột đi, cậu béo định ngã
người đỡ lấy, nhưng cơ thể bị dính chặt lại, không động đậy được.
Nếu trên người còn mặc quần áo thì còn đỡ, đằng này trông nhồng nhộng bị tơ
nhện quấn chặt, trong chốc lát thật sự không thê nào thoát thân, ba người quấn
thành một bó, bị lôi chầm chậm vào trong miệng hang hình tam giác kia.
Tôi đoán không sai, cái hang đó chắc là sào huyệt của lũ nhện chàm đen mặt
người, không biết bên trong có bao nhiêu con, chỉ có một con khổng lồ, hay là
vài con? Bất luận là bao nhiêu con, chỉ cần chúng tôi lọt vào đó, thì chắc
chắn sẽ chẳng hay hớm gì.
Sợi tơ nhện vừa to vừa dính, càng quấn càng chặt, bảy tám sợi chập làm một,
nhện chàm đen trong hang vẫn tiếp tục phun tơ ra, xem tình hình này, chắc chưa
vào đến bên trong, chúng tôi đã bị còn thành bánh tông nhân thịt rồi.
Trong cơn hoảng loạn tôi chợt nhớ đến cái bật lửa vẫn đang cầm trong tay, vội
cuống quýt bật lửa đốt cháy sợi tơ quanh mình. Lạy trời phù hộ, mạng của chúng
tôi vẫn chưa đến nỗi tạch, tơ nhện chàm đen không chịu nhiệt như tơ nhện
thường, trong tích tắc đã đốt đứt hai ba sợi, thân thể tôi tuy vẫn dính đầy
những dây tơ nhầy nhụa, nhưng ít ra cũng không còn chịu sức kéo của tơ nhện
khống chế nữa.
Chỉ trong vài giây ấy, răng Vàng và Tuyền béo đã bị kéo lê thêm một mét về
phía cửa hang, tôi nghĩ nếu dùng bật lửa đốt tơ cứu người, e chỉ đủ thời gian
cứu một người, không kịp cứu người còn lại.
Cái khó ló cái khôn, tôi giật cái quần Răng Vàng ra, thắt lưng cảu hắn sớm đã
bị đứt từ lúc chúng tôi chạy đuổi theo hắn ban nãy, quần cũng bị mài đến độ lộ
cả đường chỉ, vừa giật một cái đã rách một nửa.
Tôi nhét cái quần của Răng Vàng vào cửa hang, châm lửa đốt, định bụng đốt cho
đứt cả búi tơ kết thành mọt cục to, nào ngờ ngọn lửa vừa mới nhen nhóm cả cửa
hang hình tam giác đã bùng cháy theo, hơn nữa càng cháy lại càng dữ dội, ngọn
lửa bốc càng lúc càng cao.
Trong khoảnh khắc cả hang động bị ánh lửa chiếu sáng rực, sợi tơ phóng ra
trong hang cũng bị đốt cho đứt phựt, tôi vội vàng chạy tới lôi Răng Vàng và
Tuyền béo lại, rồi cả ba tự chặt đứt những sợi tơ còn vương lại trên cơ thể
ném đi
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | CSYY01 |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 211 |