Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn Ước

Tiểu thuyết gốc · 1216 chữ

Chương 7: Hôn Ước

...

Ui d-da~ mẹ tôi chơi thật luôn, đau vãi ra. Giờ thì người tôi thêm sẹo rồi.

Tôi điên cuồng chống đối, là nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất thì làm sao tôi có thể van xin được...

... Tôi năn nỉ mà Mẫu Thân Đại nhân méo có tha, thế là bà ấy lấy dao phai ra xử tôi.

"Cậu chủ, bà gọi cậu xuống ăn cơm."

Giọng của Hạ Na, cô ấy lấy họ của mẹ tôi nhưng mà rốt cuộc liên quan gì đến mẹ tôi thì tôi không tài nào điều tra ra.

"Tôi ra ngay..."

Haiz... Méo muốn xuống ăn tí nào, giờ thì tôi bị mẹ quản lý 20/34h, cô nàng hầu gái kiểu nào cũng là người mẹ tôi cho quản lý tôi. Tôi thấy mình bất lực quá.

Tôi mở cửa đi ra, Hạ Na dẫn ở trước cửa đợi tôi. Nếu tôi nhìn sơ thì cô ấy chắc đã từng học kiếm thuật, tay cô ấy nhiều vết chai sạn, cơ hai bên vai khá săn chắc.

"Cậu chủ... Sao thế ạ?"

Cô ấy nhìn tôi hỏi.

Hê.. He.. He. Cô ấy nhận ra tôi nhìn cô ấy, mà sao tôi có cảm giác tội lỗi thế này, tôi có nhìn lén chỗ nào khác đâu... Mà không ngờ mới mười mấy tuổi mà ngực to phết.

"Chị lúc trước ở đâu thế?"

Tôi hỏi.

Hạ Na tròn mắt nhìn tôi, khuôn mặt hơi ngạc nhiên khi tôi hỏi thì phải, nhưng cô cũng nhanh dấu nó đi.

"Em tới từ Spuan thưa cậu chủ, xin cậu đừng gọi tôi bằng 'chị' bà sẽ không vui nếu nghe cậu gọi vậy."

Spuan là một vùng nông thôn nhỏ ở kế ganh biên giới giữa Nhân Tộc và Ma Tộc, tôi nghĩ cô ấy khá khôn ngoan khi nói mình tới từ đó. Nếu nói vậy thì những vết chai sạn trên tay cô ấy sẽ không có gì lạ. Mà còn lâu tôi mới tin ấy, bước chân không tạo ra tiếng thế kia thì có quỷ mới tin cô từ dưới nông thôn lên nhá.

Tôi nhanh xuống bàn ăn, tôi không định gây thêm căng thẳng đâu nên tôi ngồi kế em gái mình, thật ra ngồi đây không thích hợp lắm. Bởi bên trái là Linh Linh bên phải là Tâm Tâm, hai đứa em gái nhỏ của tôi. Khác với thằng trẻ nghé kia, Tâm Tâm trong trưởng thành trước tôi và tài năng Ma Pháp được đánh giá là hơn cả Linh Linh dĩ nhiên chưa ai biết tôi có thể dùng Ma Pháp Hệ, kuhaha cũng bởi lần đầu xác nhận thì quả cầu kiểm tra xám tro. Màu xám là không thể xác định, theo tôi là thế còn với mấy người kiểm tra thì '???' thế đấy.

"Anh Hai, chào buổi sáng!"

"Buổi sáng tốt lành anh cả!"

Tôi được hai cô em gái xinh xắn chào, Linh Linh thì vẫn năng động như thường ngày, tôi thấy cảm ơn trời vì em ấy không bị tâm lý sau vụ bắt cóc.

Còn Tâm Tâm hôm nay cũng xinh xắn hơn thường ngày, em gái có mái tóc xanh lục, đôi mắt cùng màu to tròn, môi hồng mịn màng nhỏ nhắn, đặc biệt đôi mắt  nhìn lâu có chút long lanh, nói chung là dễ thương chỉ sau nhỏ em ruột tôi... Mà sau dạo gần tôi quan tâm tới con gái nhiều thế nhỉ? Dậy thì à? Mà nhắc mới nhớ tôi có 10 tuổi à... Cơ thể thì chắc 15 chuyện dậy thì chắc không vì lạ. Thôi kệ.

"Chào buổi sáng hai đứa."

Tôi nhìn hai đứa em rồi nhìn sang Mẫu Thân Đại Nhân, nghiêng cái đầu '?' nhưng bà không nói vì.

Buổi cơm sáng bắt đầu, tôi thì không vội nhấp miếng trà trước. Tôi thì chả biết thưởng thức vì đâu, trà ở nơi đây là thứ xa xỉ nên tôi cũng chả muốn dùng đâu, tôi chỉ uống nó thay cà phê thôi vì nó có vị hơi đắng.

"Đường Lang?"

Mẹ tôi gọi, tôi lại có cảm giác không tốt.

"Sao thế ạ, Mẫu Thân Đại Nhân?"

Ở gia đình này thì chỉ mình tôi gọi mẹ là vậy thôi, vì bà quá đáng sợ đi thêm hai chữ Đại Nhân chắc không ai dám phàn nàn đâu.

Trong lúc mẹ vẫn chưa trả lời tôi đưa chén trà lên uống miếng.

"Mai đi gặp hôn thê nhé con!"

Mẹ tôi nói.

Phụtttttttt!

Tôi phun ngụm trà trở lại chén, đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn bà.

Thế méo nào bà ấy cười tươi thế?

"Hôn thê?... Từ bao giờ thế?"

Hôn Thê nghĩa là tôi có hôn ước, mà có ai nói với tôi vì đâu. Giờ tự dưng lồi ra Hôn Thê, đừng nói tôi tào lao chứ cái vụ 'Em là cục nợ đời anh' thì cho kiếu đi, tôi có tính kén vợ cao đấy dù kiếp trước chả ai để ý tôi.

"Trước khi con xin ra. Mà con cũng sắp lớn rồi,  nên có một cô gái cho mình chứ, phải không anh."

Bà ấy nói thế nhìn ông già tôi.

Đúng rồi, ông ấy có tận ba người vợ kia mà. Không đúng là Mẹ tôi cho ăn tát đấy.

Mà nhắc mới nhớ thì nơi đây, 15 tuổi coi như trưởng thành, đa thê là chuyện bình thường mà thường chỉ ở giới quý tộc hoặc thượng lưu thôi, người bình thường thì hầu như không có bởi ăn còn trả đủ chứ ở đấy mà đa thê.

"Anh hai, lấy vợ sao ạ?"

Em gái tôi hỏi, con bé cũng 10 tuổi rồi mà giọng cứ như con nít, dễ thương không chịu lớn mà.

"Không đâu, em nói giúp anh đi..."

Phật!!!

Tôi vừa vứt lời thì một cái nĩa cấm trên ghế sát bên mặt tôi, mẹ tôi làm chứ ai.

"Con nói gì cơ?"

Úi chà, coi đấu khí mà Mẫu Thân Đại Nhân phát ra kìa. Mẹ tôi không giỏi Ma Pháp hầu như bà không thể dùng Hệ Ma Pháp nhưng mà đừng đùa với bà, răng hàm lẫn lộn nếu chịu một đấm toàn lực của bà đấy.

"Không... Không... Gì ạ, ahaha!"

Tôi hết đường chạy rồi, nên chuồn kẹ thôi.

"Con ăn rồi đi... Đi đọc sách đây!"

Tôi nhanh chóng té khỏi bàn ăn.

"Mai đi xem mặt nha con!"

"Ặc..."

Tôi xém chút úp mặt trên sàn, vụ vì đây trời... Có cần nhanh thế không.

"Mẫu Thân Đại Nhân... Con nghĩ không cần gấp thế đâu ạ."

Tôi quay lại nói.

"Ara, con định cãi lời mẹ sao? Ba con mới cho xây cái sân luyện võ phía sau nhà thì phải?"

Mẹ tôi cười hiền lành nói.

Sân luyện võ... Á đu! Kiểu này chả phải chơi tôi sau? Ông già muốn tôi bị Mẫu Thân Đại Nhân cho nhai hành hàng ngày à!!!

"Không... Không dám..."

Trời ơi tôi bị ép buộc, tôi bị ép chứ có phải đồng ý đâu, đây là ép buộc chứ có phải hỏi ý kiến đâu. Tôi thấy mình bất lực quá!

Bạn đang đọc [Ma Pháp] Hệ Thống Ta Rất Thích Ngủ sáng tác bởi NTNN
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NTNN
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.