Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong Lòng Có Thù Hận!

1817 chữ

Chương 749: Trong lòng có thù hận!

Những chỗ khác trong nhà giam rất lộn xộn, tuy rằng khá rộng, nhưng rất nhiều chỗ đều có vật lặt vặt chất đống, như là khúc gỗ nát, chai lọ cũ kỹ, chỉ riêng không có kim loại, bởi vì ở trong này, kim loại có nghĩa là hung khí, phải bị trông coi nghiêm khắc.

Xoảng xoảng.

Tiếp theo, cánh cửa rỉ sét sau lưng Tiêu Hoằng bị đóng lại, mở ra khóa phòng hộ Ma Văn, cùng với Ma Văn gia cố.

Dù sao nơi này đều giam giữ tù nhân có đẳng cấp cao, chỉ là cửa sắt đơn thuần sẽ không có hiệu quả.

Quan sát xung quanh, sắc mặt Tiêu Hoằng có phần khó coi, điều kiện nơi này thật là quá tồi tệ, có lẽ an ủi duy nhất chính là nơi này rất yên lặng.

Hơn nữa bố cục toàn phòng như hiện ra, khối lồi ra vừa vặn hình thành góc nhìn chết, từ bên ngoài nhìn vào trong sẽ không nhìn được gì.

Thực ra chỗ nhỏ như thế, sẽ không có người Cao Tương nào chú ý tới, nơi này trước kia không phải phòng giam chính quy, vốn là kho hàng chứa đồ.

Đi tới trước, Tiêu Hoằng ngồi trước giường làm bằng tủ gỗ, trên đó còn một cái chăn bẩn thỉu, chẳng qua vì ẩm ướt gần như vắt ra nước. Tuy rằng là đầu thu, bên ngoài mặt trời chiếu rọi buổi sáng, nhưng bên trong phòng giam của Tiêu Hoằng lại lạnh lẽo không thôi.

Nếu không phải Tiêu Hoằng có Ngự lực Đại Ngự Sư cấp một, chỉ cần ở trong này vài ngày, sẽ bị tra tấn chết khiếp. Ở trong này chỉ cần bị cảm mạo, phong, đều có nghĩa là con đường chết.

Muốn được người Cao Tương đồng tình, chuyện đùa?

Tính toán ngày, Tiêu Hoằng đã ở trong trại tập trung Tín Nghĩa khoảng 1 tháng, không lúc nào Tiêu Hoằng không nhấm nháp lạnh lùng cô đơn.

Mọi thứ khiến Tiêu Hoằng cảm thấy rất lạnh, ngay cả 2 người bạn còn lại, Vương Quân và Ai Thác cũng không biết sống chết. Đồng thời một cỗ hận ý không ngừng sinh ra, lan tràn trong lòng Tiêu Hoằng.

Đứng vài phút, Tiêu Hoằng ngồi xổm trước đống đồ lộn xộn, bắt đầu tìm kiếm, bên trên có một đống gỗ vụn, là đánh vỡ cái giá treo mà thành.

Ngoài ra là những chai lọ ném đi, phần lớn đã vỡ vụn, có dính dịch Ma Văn, rõ ràng là công cụ chế văn bỏ đi.

Mấy thứ này nếu ở thể liên hợp Gia Đô, quả thật là rác rưởi nên ném bỏ, nhưng ở trong này, đối với Tiêu Hoằng thì nó lại là bảo bối.

Ở trong đống phế phẩm này tìm ra mấy cái còn nguyên lành, Tiêu Hoằng gom nó vào trong góc khuất kia sau đó tiếp tục tìm kiếm.

Bỗng nhiên Tiêu Hoằng khẽ kêu lên, vì hắn tìm được một cái khay đun nóng Ma Văn trong đong rác, tuy rằng đã hỏng, nhưng vẫn có thể sửa được.

Vội vàng một giờ, Tiêu Hoằng quả thật tìm được mấy thứ có thể dùng trong tương lai, một cái bàn đun nóng Ma Văn, vài cái lọ, cùng với mấy thứ lộn xộn.

Trong khi Tiêu Hoằng dọn dẹp mấy thứ này ở trong góc, thần sắc Tiêu Hoằng chợt biến đổi, ánh mắt có cảnh giác, nghe được tiếng bước chân từ xa truyền tới.

Tiếp đó Tiêu Hoằng ngồi ở đầu giường, liền thấy 2 tên binh lính Cao Tương cùng với Dịch Văn Hâm xuất hiện trong tầm nhìn Tiêu Hoằng, ba người đang áp giải một tên tù nhân đẩy xe kim loại cũ nát.

Đi tới gần phòng giam Tiêu Hoằng, một tên binh lính Cao Tương thô lỗ dùng gậy sắt đâm vào trong mấy phòng giam, tiếp theo tù nhân đẩy xe tù đổ thứ gì đó vàng vàng sền sệt lên hộc thức ăn, lại ném vào một cái bánh ngô, thu lấy cái bô.

Tiếp theo, mấy binh lính Cao Tương đi tới trước phòng giam Tiêu Hoằng, tiếp đó gõ mạnh mấy cái.

Đã ở trại tập trung Tín Nghĩa một thời gian, Tiêu Hoằng cũng biết là họ muốn làm gì, cũng không để ý, Tiêu Hoằng yên lặng để hộc ăn lên gần song sắt.

Sau đó tù nhân kia máy móc đổ thứ vàng vàng cho Tiêu Hoằng, lại cho Tiêu Hoằng một cái bánh ngô.

- Chờ đã.

Tiêu Hoằng định rụt về, Dịch Văn Hâm ở bên cạnh chợt lên tiếng, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng bên trong, tràn đầy âm hiểm.

- Ồ, ta nhớ ra rồi, ngươi hình như mới đến, ở khu nhà giam chữ Giáp, luôn luôn lấy nhân ái của Thần phụ Cao Triết Cơ là cơ sở, cho nên là người mới, ta quyết định thêm cơm cho ngươi.

Dịch Văn Hâm nói xong, cầm lấy cái giá của tù nhân kia, mở cái bô, múc ra đại tiện tanh tưởi, đổ thẳng vào hộc thức ăn của Tiêu Hoằng.

- Thường nói chó đi ngàn dặm gặm phân, hưởng thụ đi.

Dịch Văn Hâm cười khẽ khinh miệt nói với Tiêu Hoằng bên trong.

Còn Tiêu Hoằng ở trong phòng giam, thấy cành này, vốn đôi mắt bình thản âm trầm bỗng bắn ra tia căm hận.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên vào trại tập trung Tín Nghĩa, thù hận trong lòng Tiêu Hoằng không ngừng tràn lan, tăng trưởng, đến lúc này chính là đô dầu vào lửa!

Đối mặt hành động lời nói sỉ nhục này, Tiêu Hoằng cầm lấy hộc thức ăn, vỗ thẳng ra ngoài, đem đại tiện cùng thức ăn kia văng lên người Dịch Văn Hâm.

Nháy mắt thứ vàng vàng sền sệt văng đầy mặt Dịch Văn Hâm, bộ dáng phẳng phiu liền trở nên nhếch nhác, còn bốc lên mùi tanh tưởi.

Mấy tù nhân trong phòng giam gần đó thấy cảnh này, không khỏi cười to, giống như phát tiết áp lực đã lâu.

Còn Dịch Văn Hâm bị cảnh này, sắc mặt liền trở nên cực kỳ dữ tợn.

- Thứ khốn kiếp đáng chết!

Dịch Văn Hâm gầm lên, cầm lấy gậy kim loại đánh vào Tiêu Hoằng.

Chỉ dựa vào thực lực cá nhân, Dịch Văn Hâm chỉ có Ngự sư cấp ba làm sao là đối thủ của Tiêu Hoằng. Gậy sắt vừa đánh tới, Tiêu Hoằng đã vung tay chộp lấy.

Dịch Văn Hâm muốn rút về, lại phát hiện cây gậy như dính vào tay Tiêu Hoằng, giãy giụa một hồi cũng không làm được gì.

Còn Tiêu Hoằng trừng mắt, một tay ra sức, liền thấy cây hung khí thường hay đánh đập tù nhân, trực tiếp bị Tiêu Hoằng bẻ cong, sau đó kéo một cái, cây gậy sắt đã nằm trong tay Tiêu Hoằng.

Tiếp đó Tiêu Hoằng ném nó xuống chân Dịch Văn Hâm.

Nhìn cây gậy sắt đã biến dạng thành số 7, sắc mặt Dịch Văn Hâm không ngừng biến đổi. Ở trong này, dựa vào bối cảnh, mọi người đều cung kính khúm núm với hắn, nhưng không ngờ tới một tên tù nhân mới lại dám khiêu khích mình. - Ngươi có biết không, làm như thế, là ngươi tự chuốc lấy khổ. Nếu ngươi nóng tính như thế, ta sẽ dập lửa cho ngươi!

Nói xong, Dịch Văn Hâm kéo ống nước cao áp, xả cột nước lạnh buốt vào trong phòng giam Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng không tránh né cột nước cao áp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dịch Văn Hâm, chỉ là lần này, phòng giam vốn đã ẩm thấp lạnh buốt của Tiêu Hoằng đã càng tồi tệ hơn.

Năm phút sau, Tiêu Hoằng đã ướt hết từ đầu tới chân, cả phòng giam như bị xối hết một lượt.

Thẳng đến khi Ma Văn thông tin của Dịch Văn Hâm rung lên, hắn mới ngừng tàn phá phòng giam của Tiêu Hoằng, sau đó phẫn nộ bước đi nghe cuộc gọi. Trước khi đi, còn không quên hung ác trừng Tiêu Hoằng.

Còn Tiêu Hoằng bên trong phòng giam, trong mắt thiêu đốt lửa giận, bị làm nhục như thế, trong lòng Tiêu Hoằng đã tràn đầy phẫn hận.

Qua hồi lâu, Tiêu Hoằng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mới làm ánh mắt bình thản trở lại, sau đó dựa vào cửa kim loại, ngồi xuống mặt đất sũng nước, cắn bánh ngô đã ướt nhẹp.

Cạch.

Đúng lúc này, một hòn đá nhỏ bỗng từ cửa thông gió ném tới cạnh Tiêu Hoằng. Nhìn theo hướng hòn đá, Tiêu Hoằng thấy trong phòng giam đối diện có một tên mặc áo nâu, tóc đen rối tung, râu trên miệng dài ra hai bên, nhìn mặt mũi xấu xí, còn tuổi thì đã không nhìn ra, chẳng qua hẳn là khoảng 40 tuổi. - Huynh đệ, biết ra dấu tay không?

Thấy Tiêu Hoằng nhìn sang mình, người áo nâu kia hoa tay múa chân ra dấu.

Dấu tay là những thể tay thường dùng trong quân đội, trong đời sống cũng là ngôn ngữ của người câm điếc, Tiêu Hoằng đọc sách vô số, tự nhiên cũng biết một chút - Chỉ biết một chút.

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng ra dấu một chút, trả lời.

- Cách làm vừa nãy của ngươi không sáng suốt đâu, huynh đệ à, không có sức chống cự, sẽ chỉ làm tình cảnh của mình càng tồi tệ hơn, giống như ngươi lúc này.

Nam áo nâu kia ra dấu với Tiêu Hoằng, sắc mặt thản nhiên nhưng âm trầm.

- Ta biết, có lẽ là ta xúc động.

Tiêu Hoằng ra dấu đáp lại.

Cạch.

Tiêu Hoằng vừa đáp lời, quay đầu tiếp tục cắn bánh ngô, bỗng thấy có một cái bọc nhựa nhỏ ném vào, mở ra xem, là một cái chân động vật to cỡ ngón cái, bị nướng đến khét. - Chân chuột, đừng ngại bẩn, đây là thức ăn, ngon lắm.

Nam áo nâu kia ra dấu tay, rõ ràng có ý tốt.

- Cảm ơn.

Tiêu Hoằng ra hiệu, sau đó lấy trong tủi áo ra một cái túi nhựa nhỏ, ném trở về, bên trong là đầu gà bạch thiết.

Nam áo nâu kia nhìn thấy đầu gà, sắc mặt vui mừng, thứ này là đồ hiếm thấy, tiếp đó gật đầu với Tiêu Hoằng, nhấm nháp từng chút một cái đầu gà, cả xương cốt cũng nhấm nháp hết, sắc mặt thô ráp hiện lên thỏa mãn, chỉ là một cái đầu gà, nhưng tuyệt đối là mỹ vị.

Bạn đang đọc Ma Ngân của Đình Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.