Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Trạch Sâm

2509 chữ

Đả tự: dukenny

Không sai, 5 vạn điểm thành tựu quả thật là một con số rất cao, nhưng đã giảm xuống 2 vạn, đối với Đông Lộc, Triệu Quần mà nói, tuy ràng còn có thể tổn thương nguyên khí, nhưng cũng không phải con số trên trời.

Thậm chí với 2 vạn điểm thành tựu, Điền Tân, Minh Giai đều có thể xuất ra được, chỉ có điều, phạm phải tội lớn như thế, điểm thành tựu của bọn họ sớm đã bị khóa sổ, mặc dù đưa ra điểm thành tựu cũng sẽ bị trừ thành số không.

Mà thời điểm này, ánh mắt Điền Tân, Minh Giai nhìn ngay Đông Lộc cùng Triệu Quần đã tràn ngập chờ mong, dường như chính là đang ngấm ngầm kể lể: “Lão đại, cứu cứu ta với!” Chỉ có điều, nhìn Đông Lộc cùng Triệu Quần lúc này, tuy rằng trong lòng hơi lộ vẻ không đành lòng, nhưng vẫn cứ vô tình lảng tránh. Không hề nghi ngờ, một màn như vậy đã tỏ rõ Đông Lộc, Triệu Quần hoàn toàn vứt bỏ Điền Tân và Minh Giai, vứt bỏ một cách tuyệt tình.

Trên thực tế, bất kể là Đông Lộc hay Triệu Quần, xuất ra 5 vạn điểm thành tựu hay 2 vạn điểm thành tựu gần như không có khác biệt gì quá lớn, hậu quả đều là tăng lên thứ tự điểm thành tựu của Tiêu Hoàng, đẩy lên hạng thứ nhất, đến lúc đó vân như trước là khó giữ được địa vị.

Mà một điểm trọng yếu hơn là, ở Thánh Đàn không cho phép đưa tặng điểm thành tựu lẫn nhau, nếu không Thánh Đàn chẳng phải là rất lộn xộn, những đệ tử cấp cao kia sẽ tùy tiện rót một bộ phận điểm thành tựu cho thuộc hạ, như thế chẳng phải là có thể dễ dàng xác lập chỗ đứng ở Phạm Cương Tinh sao? - Những người này không phải chủ mưu, chi là một ít thuộc hạ cam nguyện bán mạng cho chủ tử. Hạng người rất trung thành này, chẳng lễ kẻ chủ mưu sau lưng hoặc là người có lòng hướng thiện, cũng không có phần nào thương hại nghĩ tới, cứu giúp bọn họ sao? Các ngươi đều được xưng là tập thể hoàn chỉnh nhất, chính nghĩa nhất, có lương tri nhất ở Thái Qua Vũ Trụ* mà!

Tiêu Hoàng bỗng nhiên lại lên tiếng nói, vốn ánh mắt bình thản bông nhiên trở nên rét lạnh cao giọng nói.

Tuy ràng không có nói thẳng, nhưng ẩn ẩn bên trong vẫn tràn ngập ý trào phúng.

Dưới đài không người nào lên tiếng trả lời, thật không phải e ngại Tiêu Hoàng, mà là chuyện này không quan hệ với bọn chúng; người trung lập càng không muốn quá phận nhúng tay vào, thời điểm này im lặng phớt lờ là tốt nhất.

Ma Sở ngồi trên ghế gãi gãi cằm. Có thể nói, nếu không phải xúc phạm tới Lạc Tuyết Ninh, ý đồ đưa Lạc Tuyết Ninh vào chỗ chết, Ma Sở vốn là người từ bi đúng thật là rất muốn ra mặt hỗ trợ: năm người không phải chỉ có 10 vạn điểm thành tựu sao? Chỉ là một khi nghĩ tới người bị thương, Ma Sở chỉ tiếc hận lắc lắc đầu. Trong lòng hắn có từ bi, nhưng không phải là lòng yêu thương tràn trề, mà trọng yếu hơn là chỉ có người của Phạm Cương Tinh mới có tư cách xuất ra điểm thành tựu.

Ước chừng mười phút sau, quảng trường trung tâm vẫn như trước không người nào ra mặt, mọi người cứ như vậy lẳng lặng nhìn.

Nhìn thấy hình ảnh như vậy, khóe miệng Tiêu Hoàng hơi giật giật, trong lòng thì lại lạnh lùng cười:

- Không thể tưởng được nơi này vân nhân tình ấm lạnh y như thế, chính là một mạng người không bằng 2 vạn điểm thành tựu. Một khi đã như vậy, ta cũng thật sự không còn lời nào để nói!

Nói xong, Tiêu Hoàng liền trực tiếp tung một cước đá Điền Tân ngã lăn trên mặt đất, tiếp theo liền chậm rãi từ bên hông rút ra thanh Tập Tố chiến đao.

- Ta hỏi lại một lần nữa, có người nào nguyện ý cứu bọn họ không?

Tiêu Hoàng lại một lần nữa hỏi, Tập Tố chiến đao trong tay dưới ánh mặt trời chính ngọ phản xạ hào quang chói mắt.

Dưới đài như trước không có người trả lời. vẫn là câu nói kia, không phải e ngại Tiêu Hoằng, mà là không muốn dính líu tới chuyện này, kỳ thật bên trong đám người ở đây, nhìn thấy tên ngoại đồ Tiêu Hoằng này bày ra một bộ dáng hùng hổ, rất nhiều người đều nhìn không vừa mắt, về phần đám người Điền Tân chờ đợi cứu vớt, bọn họ hầu hết đều làm như không thấy.

Duy nhất khiến mọi người cảm thấy có chút kinh ngạc chính là đồ đệ đều sắp bị chấp hành tử hình, mà A Di La vẫn không có xuất hiện.

- Nếu không có người nào chịu cứu giúp, vậy đừng trách Tiêu Hoàng ta xuống tay vô tình!

Tiêu Hoằng nói xong một chân chậm rãi đạp trên đầu Điền Tân.

“Víu...”

Gần như ngay lúc Tiêu Hoàng sắc mặt lạnh như băng, tay nắm chặt Tập Tố chiến đao chậm rãi đưa lên, bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít chói tai từ bên cạnh bệ gỗ. Ngay sau đó, liền nhìn thấy bên cạnh khán đài, đột nhiên xuất hiện một cái khe nứt không gian màu xám sậm, so với các khe nứt không gian khác mở ra có vẻ bá đạo hơn rất nhiều, trong khe nứt không gian hỗn độn thậm chí có thể nhìn thấy từng đợt từng đợt dao động năng lượng màu xám, từ bên trong tràn ra.

Nhìn thấy khe nứt không gian có vẻ khoa trương như thế, vốn quảng trường đang im lặng gần như đồng loạt truyền đến một tràng tiếng thở mạnh, ngay sau đó liền trở nên một mảnh tĩnh lặng.

Mà ngay cả Tát Già nhìn thấy khe nứt không gian như vậy, thần sắc cũng không khỏi hơi biến sắc, bên trong ánh mắt cũng hiện lên một chút cảnh giác.

- Cái này thật vui rồi! Tên kia đến đây rồi!

Ma Sờ ngồi cách Tát Già không xa nhẹ giọng nói với Lạc Tuyết Ninh.

Ngay sau đó, lại nhìn bên trong chỗ khe nứt không gian kia, một nam nhân dáng người cường tráng, một thân mặc long văn bào màu tím, chậm rãi xuất hiện, trên khuôn mặt lạnh như băng thấu phát ra một cổ lệ khí, một đầu tóc dài đen nhánh phủ quá đầu vai, chung quanh thân thể mơ hồ còn có thể nhìn thấy từng đợt sóng ánh sáng màu xám không tiêu tán.

Gần như ngay lúc người này đặt một chân bước vào quảng trường, một cổ khí thế tràn ngập uy áp lập tức lan ra khắp quảng trường.

Lại nhìn các đệ tử cấp cao hàng đầu, bên trong một số ánh mắt đều tràn ngập vẻ kiêng kị

Người này chính là Hắc Trạch Sâm, tam đệ tử của A Di La.

- Tham kiến tam sư huynh!

Gần như ngay lúc Hắc Trạch Sâm vừa mới bước ra khe nứt không gian, lại nhìn hơn 1000 thành viên Vệ đội Thánh Vực trước đó thần sắc lạnh như băng, đều “xoát xoát” nửa quỳ trên mặt đất, đều nhịp nói, thanh âm cao vút, vang vọng, tràn ngập cung kính.

Trong nháy mắt đó, phóng mắt nhìn lại phía trên quảng trường, đầu người khắp nơi như có lực truyền động, cùng một loạt cúi xuống hơn một nửa.

Cho dù là lúc trước đại đệ tử Tát Già đến đây, cũng không có hưởng thụ được lễ ngộ như vậy.

Với Hắc Trạch Sâm nhìn thấy thế, sắc mật hắn không có mảy may để ý, chậm rãi đi tới phía trước vài bước, Vận Trung, cùng với Hoa Thượng đại đệ tử của Hắc Trạch Sâm vẻ mặt cung kính theo sát sau hắn.

Tát Già vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, thần sắc không kềm được vừa động, bởi vì hắn rõ ràng có thể từ trong dao động Ngự lực của Hắc Trạch Sâm cảm nhận được, người kia đã có được thực lực Ngự Hồn cấp bốn, cách Tát Già chỉ kém một cấp.

Tuy ràng không có mảy may lòng dạ tranh hơn thua, nhưng Tát Già vẫn cảm nhận được Hắc Trạch Sâm mang đến uy hiếp, mà một điểm trọng yếu hơn là Vệ đội Thánh Vực trên cơ bản đã toàn bộ ở trong tay Hắc Trạch Sâm chưởng quản.

Ở Thánh Đàn này chính là nắm binh quyền

Hắc Trạch Sâm đi tới bên cạnh bệ gỗ, cũng không có lập tức lên tiếng ngay, thân mình cũng không có mảy may động tác dư thừa, chỉ là liếc mắt nhìn lướt qua phía trên quảng trường một cái.

Lúc này phía trên quảng trường, bất kể là ai, phàm là ánh mắt chạm nhau với Hắc Trạch Sâm đều lập tức né tránh, hơi cúi đầu xuống, đây là thế yếu thấy rõ.

Đồng thời ở bên trong đám người, Ba La vẫn luôn bị hai gã Đại Ngự Sư “khán hộ”, nhìn thấy Hắc Trạch Sâm xuất hiện, ánh mắt liền sáng ngời, tiếp theo liền một đường lúp xúp chạy tới trước mặt Hắc Trạch Sâm, bày ra một bộ dáng khép nép. - Hắc... Hắc Trạch Sâm đại nhân! Không nghĩ tới ngài cũng đến đây, thực là may mắn ba đời, may mắn ba đời...

Ba La bày ra một bộ dáng khúm núm, trên mặt vẻ cung kính và lấy lòng xen lẫn nhau.

Hắc Trạch Sâm vẫn không có lên tiếng, chỉ là giơ ra một ngón tay chỉ chỉ phía sau mình.

Ba La hiểu ý, vội vàng gật gật đầu, rồi giống như một con chó mừng chủ, rối rít chạy tới đứng ở phía sau Hắc Trạch Sâm.

về phần Đông Lộc nhìn thấy Hắc Trạch Sâm xuất hiện, vốn vẻ mặt không yên tâm rốt cục hơi buông lỏng. Thái độ làm người của Hắc Trạch Sâm, Đông Lộc còn là phi thường rõ ràng. Chỗ dựa của hắn rốt cục đến đây rồi. - Ngươi chính là Tiêu Hoàng?

Hắc Trạch Sâm cũng không có nhìn Tiêu Hoàng, mắt hướng thẳng phía trước, hỏi Tiêu Hoàng đang đứng trên bệ gỗ.

Ngaỵ trong nháy mắt Hắc Trạch Sâm lên tiếng hỏi, Lạc Tuyết Ninh đã bắt đầu dùng mắt ra hiệu loạn xạ cho Tiêu Hoằng, ý muốn nói: Hắc Trạch Sâm này không nên đắc tội, có thể không đắc tội thì tận khả năng không đắc tội là tốt nhất.

Tiêu Hoằng ở Thánh Đàn tự nhiên không nghĩ gây thù hằn, có thể dùng lễ đối đãi thì dùng lễ đối lại.

- Đúng vậy, tam sư huynh!

Tiêu Hoằng tận khả năng làm cho giọng điệu hòa hoãn, nhẹ giọng nói.

- Tam sư huynh? Hai chữ sư huynh này đâu phải tên ngoại đồ như ngươi xứng đáng kêu?

Hắc Trạch Sâm giọng điệu lạnh như băng, hơi liếc nhìn Tiêu Hoàng, lên tiếng hỏi.

“Bá!”

Gần như ngay trong nháy mắt lời này mới vừa ra khỏi miệng Hắc Trạch Sâm, chi thấy sắc mặt cung kính bình thản của Tiêu Hoãnh lập tức liền lạnh xuống.

- Còn nữa, lá gan của ngươi thật không nhỏ! Một tên ngoại đồ nho nhỏ mà dám đứng trên bệ gỗ vênh váo với người của Thánh Đàn không xem ai ra gì, ngươi tưởng ngươi là ai?

Hắc Trạch Sâm giọng điệu lạnh lẽo nói gằn từng chữ một, đồng thời có chứa một uy áp mãnh liệt.

Trước đó Tiêu Hoàng vẫn luôn dùng lễ đối đãi, phân rõ phải toái với tất cả mọi người, Tiêu Hoàng không sợ, nhung Tiêu Hoằng tuyệt đối không nghĩ tới, Hắc Trạch Sâm này lại ngang ngược thô bạo như thế.

Tuy nhiên, thời điểm này, Tiêu Hoàng cũng không có hoàn toàn phát tác, tận khả năng giữ bình tĩnh, nói từng chữ một:

- Ta là phụng mệnh đại sư huynh Tát Già xử trí người đánh lén Thánh Đàn. Náu ngài cảm thấy không ổn, có thể can thiệp với Tát Già đại sư huynh, ta chỉ là kẻ bị hại! - Ngươi thực kiêu ngạo a, ngươi cho là dựa vào danh tiếng của Tát Già, có thể muốn làm gì thì làm sao? Hả?

Hắc Trạch Sâm bỗng nhiên biến sắc, đồng thời phát ra một tiếng kêu trầm thấp. Toàn bộ các đệ tử ở quảng trường trung tâm, không kềm được trong lòng chấn động, quảng trường tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi qua chạc cây.

Tát Già ngồi trên ghế, từ trước đến nay tính tình vốn dễ chịu, lúc này sắc mặt lập tức trở nên một màu xanh mét. Không coi ai ra gì như thế, Tát Già tự nhiên lĩnh giáo qua, nhưng không nghĩ tới, ở trước mặt công chúng thế này, Hắc Trạch Sâm không ngờ không mảy may để cho hắn chút mặt mũi nào. - Muốn làm gì thì làm? Không dám! Ta chỉ là dựa theo quy củ làm việc, bất kể ta là ngoại đồ cũng tốt, tạp dịch cũng thể, ta chỉ là thực hiện chuyện của ta, không liên quan tới người khác!

Tiêu Hoằng đáp lại từng chữ một với giọng điệu lạnh như băng, một bàn tay đã nắm thật chặt Tập Tố đoản đao.

- Quy củ! Loại ngoại đồ như ngươi cũng xứng nói ra hai chữ quy củ à? Hạng người chém giết thành tánh như ngươi đi vào Thánh Đàn, chính là trắng trợn làm dơ bẩn danh dự của Thánh Đàn ta, còn dám ở trên cao nhìn xuống nói với ta, thật là không có giáo dục! Xuống dưới!

Hắc Trạch Sâm khóe miệng thoáng hơi động, tiếp theo chậm rãi vươn tay vô trên bệ gồ!

“Ầm ầm...”

Trong chớp mắt, lại nhìn bệ gỗ kiên cố dùng Thiết Mộc dựng thành giống như giấy, tất cả cây trụ đương trường vỡ vụn, bệ gỗ trực tiếp sụp xuống dưới. Ngay sau đó, bệ gỗ liền ngang bằng với Hắc Trạch Sâm trên mặt đất.

Tiêu Hoàng đứng trên bệ gỗ cũng cảm nhận được một cơn chấn động mãnh liệt, tuy nhiên, cuối cùng vẫn còn ổn định, ánh mắt hắn lúc này đã giống như hàn băng, trong lòng toàn ngập lửa giận.

Bạn đang đọc Ma Ngân của Đình Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.