Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Người Đâu Hàng (hạ)

2476 chữ

Sau một lát, Mã Khảo mang theo bốn, năm thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn, cẩn thận từng chút một tới gần Tiêu Hoằng, vây quanh đối phương, đồng thời cầm Ma Văn súng trường trong tay nhắm về phía Tiêu Hoẩng.

Nam Du binh sĩ đứng trong hàng ngũ, nhìn thấy Tiêu Hoằng bị bắt, một sổ người đã hiện lên vẻ khó tin trong mắt, nhưng đúng lúc này, trong Ma Văn thông tin của bọn họ vang lên thanh âm của La Kiệt:

-Các đơn vị không nên hành động thiếu suy nghĩ, Tiêu Tướng quân đang trợ giúp chúng ta thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, nhớ kỹ, tất cả trưởng quan của quân đoàn không nên phân tán, tạm thời nghe theo chỉ huy của ta, lặp lại... Nghe La Kiệt nói như vậy, các binh sĩ Nam Du mới bừng tỉnh đại ngộ, Tiêu Hoằng đang chịu tội thay mọi người tại nơi này, tránh cho các binh sĩ Nam Du này phải đồng quy vu tận, tất cả binh sĩ Nam Du nhìn Tiêu Hoằng bị đeo Ma Văn còng tay, trong mắt không kìm được hiện lên một chút vẻ động dung.

-Tiêu Hoằng, không thể tưởng được ngươi lại chủ động đầu hàng, đối với hành động này của ngươi, ta rất bội phục! Thấy Tiêu Hoằng xuất hiện trước mặt, Hải Nhân Sách nhẹ nhàng nói, không hề nghi ngờ, hành động như vậy của Tiêu Hoằng, tuy rằng không hoàn toàn giải quyết phiền toái, nhưng đã cho Gia Vương quân đội một cái bậc thang để hạ xuống.

Thủ phạm cố Hoành Thần đã bị giết, thần sắc Tiêu Hoằng lại lần nữa khôi phục vẻ bình thản, hơi nhìn Hải Nhân Sách một cái, không lên tiếng trả lời.

-Hiện tại ta lệnh cho ngươi, thả Tá Phu Tướng quân ra. Hải Nhân Sách nhẹ nhàng nói.

- Cứ đợi đã, đợi xét xử ta xong, rồi nói sau!

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó dưới sự áp giải của Mã Khảo, đi về phía một chiếc Ma Văn vận binh hạm.

Cùng lúc đó, binh sĩ Nam Du đã bắt đầu thu hồi vũ khí, dưới sự chỉ huy của La Kiệt, ngay ngắn tiến vào trong vận binh hạm.

Đầu sỏ là Tiêu Hoằng đã bị bắt, như vậy bất kể là Lôi Cách hay là Hải Nhân Sách, cũng không có lý do tiếp tục làm khó bọn họ, bởi vì Tiêu Hoằng đà gánh tội cho tất cả rồi, dựa theo cách nói của Tiêu Hoằng, binh sĩ Nam Du là bị hắn áp bức, binh sĩ Nam Du cũng là người bị hại.

Sau khi tất cả binh sĩ Nam Du tiến vào trong vận binh hạm, vận binh hạm liền hội hợp với Ma Văn chiến hạm bên ngoài tầng khí quyển, tuy nhiên, bọn họ cũng không có rời đi.

Lôi Cách ở trong Đại Mau Hạm, tự nhiên có thể nhìn thấy hình ảnh Tiêu Hoằng bị bắt, dựa theo cách nói của Hải Nhân Sách, là vì tránh cho sinh linh đồ thán, cách nói như vậy cũng rất đáng tin, nhưng là ẩn ẩn bên trong, Lôi Cách cũng cảm thấy được, hành động này của Tiêu Hoằng cũng không phải đơn giản như vậy.

Không sai, nếu Tiêu Hoằng cứ tiếp tục như vậy thì đế quốc sẽ không bỏ qua Tiêu Hoằng, Phục Thản Đế Quốc cường đại sẽ cuồn cuộn không ngừng phái hạm đội ra, phái binh lực ra, đến lúc đó thì sẽ không cố kỵ trong tay Tiêu Hoằng có Tá Phu hay không nữa.

Tiêu Hoằng chủ động đầu hàng, gánh tội cho tất cả, đây không thể nghỉ ngờ chính là một hành động sáng suốt, nhưng Lôi Cách lại có một loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt, một nước cờ này của Tiêu Hoằng thật sự là thâm sâu, Lôi Cách dám khẳng định rằng Tiêu Hoằng còn mục đích nào đó khác nữa.

Nhưng mục đích này rốt cuộc là gì, thì Lôi Cách cũng không nghĩ ra.

Không hề nghi ngờ, chỉ luận tâm cơ mà nói, đừng nhìn Tiêu Hoằng chỉ có hơn hai mươi tuổi, nhưng hắn luôn làm cho người ta có một loại cảm giác cáo già như bảy, tám mươi tuổi vậy.

Hơn nữa, hiện tại Tiêu Hoằng gánh tất cả tội, đối với binh sĩ Nam Du thì Lôi Cách cũng không dám làm khó quá nhiều, nếu không có trời mới biết sẽ có hậu quả gì. Ở bên kia, Tiêu Hoằng đã bị áp giải vào trong một căn phòng làm bàng bê tông hợp kim, mà trong tay Tiêu Hoằng vẫn cầm theo đầu của cố Hoành Thần, không có người nào dám tùy tiện trêu chọc Tiêu Hoằng, càng không dám lấy đi cái đầu trên tay Tiêu Hoằng này.

Nguyên nhân chỉ có một, hiện tại Tiêu Hoằng là tù phạm, nhưng trên thực tế cũng không hoàn toàn mất đi quyền chủ động, trừ khi có thể sĩ quan cấp cao tới đây, đánh tan siêu cấp hạm đội Tây Cương thành từng mảnh nhỏ.

Nhưng trên thực tế, điều này cũng không dê làm như nói, Tây Cương siêu cấp

hạm đội trùng trùng điệp điệp vẫn đang ở ngoài tầng khí quyển, lý do rất mĩ miều là theo dõi quá trình xét xử Tiêu Hoằng.

Rất nhanh, Ma Văn vận binh hạm Tuyết Văn Hào mang theo Tiêu Hoằng chậm rãi bay ra ngoài tầng khí quyển, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất hội hợp với Gia Thái Hào Đại Mẩu Hạm.

Sau đó liền một khắc không ngừng, hướng tới phương hướng Hoàng đô mà bay đi.

Tây Cương siêu cấp hạm đội đang tập trung cùng một chồ, cùng cùng lúc điều chỉnh tuyến đường, theo sát phía sau Gia Thái Hào Đại Mẩu Hạm, thậm chí các khẩu trọng pháo vẫn chĩa về phía Gia Thái Hào Đại Mẫu Hạm.

Đối mặt với cảnh này, Lôi Cách có ý muốn cưỡng chế Tây Cương siêu cấp hạm đội rời đi, nhưng là thử nghĩ lại, tuy rằng bắt được Tiêu Hoằng, nhưng mà Tá Phu dường như vẫn còn đang ở trong tay của Tây Cương siêu cấp hạm đội.

Bởi vậy đối với Tây Cương siêu cấp hạm đội, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhất là Lôi Cách không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc đã hạ lệnh gì cho Tây Cương siêu cấp hạm đội.

Mà ở bên kia, Quốc vương Gia Lạc Tư trong hoàng điện tất nhiên cũng là người đầu tiên nhận được báo cáo của Tần Nhược Bạch:

“Tiêu Hoằng đã chủ động đầu hàng, đang trên đường được áp giải về phía Thánh địa Á Ca Tinh, Tây Cương siêu cấp hạm đội như hình với bóng, về việc thả Tá Phu thì đang tiến thêm một bước can thiệp”.

Nhìn thấy báo cáo như vậy, phản ứng đầu tiên của Gia Lạc Tư chính là kiêng kị.

Áp giải đại Ma đầu này về Thánh địa Á Ca Tinh, phía sau còn có Tây Cương siêu cấp hạm đội đi theo, nếu mà bọn họ làm loạn lên, hậu quả có thể nghĩ mà biết, thảm trạng hiện tại của Gia Vương Tinh thì Gia Lạc Tư tự nhiên nhìn thấy rất rõ.

Một khi xảy ra bất trắc, thì hoàng điện này tất nhiên sẽ phải chịu uy hiếp rất lớn.

-Ra lệnh, nghiêm cấm áp giải Tiêu Hoằng đến Thánh địa Á Ca Tinh, ngay tại chỗ xét xử Tiêu Hoằng tại Gia Vương Quận! Gia Lạc Tư rất nhanh ra lệnh.

Trên thực tế, không phải Gia Lạc Tư nhát gan, mà là Tiêu Hoằng và hạm đội của hắn thật sự quá điên cuồng, tạo cho Gia Lạc Tư một cảm giác chính là đi đến đâu thì phá hủy đến đấy, làm sao mà Gia Lạc Tư chịu được.

Hơn nữa Gia Lạc Tư cũng đã chỉ định toà án quân sự cao nhất tại Gia Vương Quận trục xuất Tiêu Hoằng đi, tốt nhất là sau khi đưa đi, không cho quay về Phục Thân Đế Quốc nữa.

Nhận được mệnh lệnh như thế, Lôi Cách cũng không chút bất ngờ nào, hiện tại đối với hắn mà nói, ngoài bất đắc dĩ ra, thì cùng vẫn chỉ là bất đắc dĩ, trước khi bắt được Tiêu Hoằng, thì Tiêu Hoằng này chính là một quả bom lớn, đi một đường thì nổ một đường, nhưng sau khi bắt được Tiêu Hoằng, thì Tiêu Hoằng này dường như lại biến thành một củ khoai lang phỏng tay, không có người nào nguyện ý nhận lấy cả.

Càng đáng chết hơn là, căn cứ pháp luật đế quốc, Tướng quân không phải nhận án tử hình, mặc dù phạm vào tội lớn hơn nữa thì cũng vậy, nhớ ngày đó cố Hoành Thần không phái chính là một ví dụ rất rõ ràng hay sao?

Nói vậy, đây cùng là nguyên nhân trực tiếp mà Tiêu Hoằng dám nghênh ngang đầu hàng, nếu bí mật tử hình Tiêu Hoằng, thì hiển nhiên là vi phạm pháp luật đế quốc, hơn nữa Tây Cương siêu cấp hạm đội theo sát phía sau sẽ có phản ứng thế nào, không cần nói cùng biết.

Lôi Cách có thể tưởng tượng được, đầu tiên là giết chết Tá Phu, sau đó là đi một đường, giết một đường.

-Mệnh lệnh hạm đội đi tới Thiên Thốt Tinh, tiến hành xét xử Tiêu Hoằng tại đó! Lôi Cách phân phó hạm đội, lông mày đã nhíu chặt lại, cũng hơi nhìn Tuyết Văn Hào đang bay bên cạnh, Tiêu Hoằng đang ở trong đó.

Trái lại trong phòng giam bên trong Tuyết Văn Hào, Tiêu Hoằng vẫn bình tĩnh một cách lạ thường, cứ như vậy mà yên lặng ngồi trên một chiếc ghế kim loại giản dị, nhìn chiếc Đại Mẫu Hạm khổng lồ bên ngoài cửa sổ kia.

Sau khi báo thù, thứ nghênh đón Tiêu Hoằng không phải là vinh quang, cũng không phải là trút được gánh nặng, mà là cảm giác trống rông trong lòng.

Mà sau vẻ trống rồng này chính là một tia ảm đạm, hiện tại Tiêu Hoằng chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày nay điên cuồng, ít nhiều cũng khiến cho Tiêu Hoằng có chút lao lực quá độ.

Tiêu Hoằng từng muốn nghĩ lại một chút chuyện xưa, nhưng chợt phát hiện ra, những gì mà hắn có thể nhớ mong quả thực là rất ít.

Giờ khắc này, Tiêu Hoằng đang có một loại cảm giác, dường như bản thân đang ở trong một hải dương mênh mông vô bờ, bốn phía ngoài nước biển ra thì không còn gì khác.

Không kìm được, Tiêu Hoằng chậm rãi cầm lấy Ma Văn hình ảnh trong ngực, sau khi nhìn qua, liền yên lặng khởi động, bèn trong chín là hình ảnh Mộ Khê Nhi và Cầu Cầu, còn có cả các ký ức khi đó nữa.

Chỉ là so với sự ngây ngô khi đó, so với một thiếu niên đỏ mặt khi nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp, thì lúc này Tiêu Hoằng đã thay đổi quá nhiều, hắn cũng đã trải qua thật sự rất nhiều thứ, mà mỗi một lần trải qua, lại luôn khiến cho trong lòng Tiêu Hoằng hơi nhói đau.

Đây là cái gọi là vết thương hay sao? Trong lòng Tiêu Hoằng thì thào tự nhủ, sau đó nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Hải Nhân Sách trong phòng điều khiển chính của Tuyết Văn Hào, nhìn thấy bộ dáng như vậy của Tiêu Hoằng trong phòng giam, trên mặt lại tràn ngập vẻ kinh ngạc, lúc này Tiêu Hoằng rất im lặng, cũng rất bình thản, nhìn qua thậm chí còn giống như một đứa bé hơi chút ngại ngùng vậy.

Rất khó liên hệ hắn với tên ác đồ vừa trực tiếp san phẳng hai đại trung tâm căn cứ quân sự lại cùng một chỗ, tương phản như vậy ít nhiều cũng khiến cho Hải Nhân Sách có chút khó có thể tin.

-Ngươi thật sự quen biết Tiêu Hoằng này ư? Hải Nhân Sách hướng ánh mắt về phía Mã Khảo, nhẹ nhàng hỏi.

-Đã từng gặp vài lần mà thôi, lúc ấy hắn vẫn còn chỉ là một tiểu lão bản, không khác người thường chút nào cả! Mã Khảo đáp.

-Ngươi nói lời này thật là nhẹ nhàng a, nhìn lại mà xem, đây còn gọi là không khác gì người thường ư? Hải Nhân Sách chỉ vào màn hình bên cạnh, hình ảnh trong đó chính là tình hình nhân viên công tác đang tìm kiếm trong đống đổ nát tại căn cứ quân sự Gia Vương.

Cho tới nay, không có một người nào còn sống cả, trên cơ bản ngoài đám người Tá Phu ra, khả năng rất lớn là không còn người nào may mắn thoát khỏi được.

Một trận chiến, giết hại khoảng mấy vạn người, một người như vậy co khác gì Ma quỷ đâu?

Ước chừng trải qua gần hai ngày, dưới sự áp tải của Gia Thái Hào Đại Mẫu Hạm, Tiêu Hoằng rốt cục bị đưa tới Thiên Thốt Tinh.

Công năng của nơi này đại khái giống Thiên Hình Tinh tại Nam Du Quận, đều là dùng để xét xử các tù nhân chiến tranh, đồng thời cũng là nơi hành quyết.

Nếu dựa theo trình tự thông thường tiến hành xét xử một gã tù chiến tranh, thì đại khái cần một tuần đến nửa tháng, tiến hành thu thập chứng cứ, hơn nữa càng là tướng lãnh cấp cao thì lại càng phải căn cứ vào tình huống thực tế, thảo luận nhiều lần, cuối cùng mới đưa ra mức án cho tướng lãnh cấp cao này một cách thỏa đáng nhất.

Đương nhiên, đây là phải có một điều kiện tiên quyết, đó chính là các Tướng quân này phải bình thường một chút, tuy nhiên, nhìn Tiêu Hoằng được cả Đại Mâu Hạm tới áp giải, phía sau còn Tây Cương siêu cấp hạm đội đi theo, trận thế như vậy, có vị Tướng quân nào từng có hay sao?

Mà trọng yếu hơn là, ngay cả Gia Lạc Tư quốc vương, Lam y Chủ soái Tần Nhược Bạch, đều tự mình tiến hành thẩm vấn một phen đối với việc này, tù nhân chiến tranh cấp Tướng quân như vậy, ở Phục Thản Đế Quốc dường như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Bạn đang đọc Ma Ngân của Đình Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 191

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.