Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng sinh Địa Cầu

Tiểu thuyết gốc · 2495 chữ

Hôm nay theo lịch bên trong Trái Đất là ngày Chủ nhật nên Hồng Thắm không phải lên trường để học, tuy vậy Hồng Thắm cũng không hề lười biếng khi mà nàng hiện tại đang có mặt tại trên đồi của nhà mình để hái chè.

Hái chè là công việc khá đơn giản nhưng cũng không hề dễ chịu mấy, thường xuyên phải cúi xuống nhiều để quan sát và hái xuống những lá chè tươi và xanh nhất, không chỉ vậy mà các nắng oi bức của mùa hè như đang chống đối lại Thắm vậy.

Phạm Hồng Thắm gia đình ở Thôn Đoài là một thôn nhỏ ở vùng ngoại thành tỉnh Nam Hà, gia đình Thắm chỉ có hai người mà thôi đó chính là Thắm và mẹ nàng.

Ba của Thắm đã mất từ lâu do mắc phải căn bệnh quái ác, ba Thắm đi nên đã bỏ lại hai mẹ con Thắm tự thân mình sống nương tựa lẫn nhau ngày ngày kiếm ăn bằng công việc đồng ruộng lao động chân tay nặng nhọc!

Mẹ của Thắm tên là Nguyễn Hồng Tú, nàng năm nay tuy đã ngoài 39 tuổi nhưng dung mạo và cơ thể vẫn còn nét phong vận, hiển nhiên rồi khi mà Thắm xinh đẹp như vậy là do được di truyền từ mẹ mình.

Mặc dù cả hai mẹ con đều rất thường xuyên phải lao động chân tay nặng nhọc nhưng điều đó không làm cho nét đẹp của hai người giảm đi.

Nguyễn Hồng Tú và Phạm Hồng Thắm bên trong Thôn Đoài sống rất tốt bụng nên được rất nhiều người khác yêu quý, cuộc sống hai mẹ con tuy khó nhọc vất vả nhưng cứ như thế yên bình!

Lúc này sắc trời đã ngả về trưa, cái nắng nóng lại càng thêm oi bức, điều đó đã khiến Hồng Thắm đang chăm chỉ hái chè đã thấm mệt, nàng dựt xuống những lá chè cuối cùng chắt đầy chiếc giỏ được làm bằng nứa đeo sau lưng!

Hồng Thắm thở phù một hơi sau đó nàng hơi ngó lên nhìn về phía mặt trời nơi mà những tia nắng chói chang phát ra, Thắm đưa bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của mình lên gạt đi những giọt mồ hôi trên trán rồi lẩm bẩm: "Nắng quá đi thôi, không biết mẹ gặt về chưa nữa?"

Nhưng trong lúc đang ngó lên trời Thắm đột nhiên nhăn mày lại, nàng như nhìn thấy một điều gì đó rồi nghi hoặc lẩm bẩm tiếp: "Cái gì kia nhỉ?"

Thứ mà Hồng Thắm nhìn thấy đó chính là một cái bóng màu đen đang rơi với tốc độ cực nhanh từ trên trời cao xuống, do khoảng cách từ thứ đó đến Hồng Thắm khá xa nên nàng không nhìn rõ.

Do hiếu kì nên Thắm vội vã chạy đến nơi mà vật thể kia dự định tiếp đất, nàng vừa chạy vừa nhìn vật thể kì lạ kia dần dần rơi xuống!

"OÀNH!"

Một âm thanh to lớn phát ra từ nơi mà vật thể kì lạ chạm đất, đất đá ở nơi đó bay tung tóe ra xung quanh, nền đất nơi mà vật thể kia tiếp xúc cũng đã lún xuống một hố sâu!

Nhìn thấy quy mô của cú rơi đó Hồng Thắm giật mình trong đầu suy nghĩ nếu mà mình bị rơi trúng chắc chết mất, đồng thời những bước chân của nàng cũng tiếp tục tiến đến nhằm tìm tòi hư thực!

Khi đi đến nơi rồi nhìn từ trên cao xuống chiếc hố sâu khoảng 1m và có đường kính khoảng 3m, Hồng Thắm kinh hãi đến tột độ vội dụi mắt mình đi rồi nhìn lại để xem mình có hoa mắt hay không.

Bởi vì điều mà nàng nhìn thấy là Thắm quá chấn kinh, nàng không tin vào mắt mình và cũng không thể tin được vào hiện thực.

Thứ mà Hồng Thắm nhìn thấy tại trung tâm của cái hố đó không phải là đồ vật mà là thân ảnh của một người!

Điều trong đầu Hồng Thắm lúc này chính là không thể tin nổi bởi vì dưới hố này lại chính là một người, nàng sắc mắt trắng bệch hơi run run lẩm bẩm: "Trời ơi, rơi từ trên cao như thế mà không tan xương nát thịt luôn!"

Chỉ thấy dưới hố là một thân ảnh của một người hay đúng hơn là một nam thiếu niên, nam thiếu niên này bên ngoài khoác một bộ quần áo màu đen bao phủ khắp cơ thể từ cổ trở xuống, nhưng bộ quần áo của hắn rách rơi tả tơi và trên người hắn máu tươi đầm đìa!

Đó cũng chính là điều mà Thắm thấy kinh hãi, nàng làm sao có biết cái gì siêu nhiên hay dị năng gì đâu nên khi thấy một người bị rơi từ cao thế xuống mà cơ thể vẫn còn liền một khối làm sao không kinh ngạc.

Nhưng Hồng Thắm vẫn còn chưa hết kinh ngạc khi mà thấy khuôn mặt của nam thiếu niên này, dù lúc này không phải lúc nên chú ý đến vấn đề này nhưng Thắm cũng phải thốt lên vì nam thiếu niên này quá đẹp trai.

Làn da trắng mịn màng bên trên đó là đôi môi hồng nhạt đang rỉ máu ra, mũi cao mày thẳng và đôi mắt nhắm chặt nhưng vô cùng sắc bén kết hợp với nhau tạo nên khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ.

Không chỉ vậy mà Hồng Thắm còn chú ý đến mái tóc dài trắng tinh như tuyết của nam thiếu niên này, mái tóc quá đẹp khiến Thắm cũng thầm phải ước ao!

Hồng Thắm nhìn vào cơ thể tàn tạ của thiếu niên Hồng Thắm lúng túng không biết làm gì, nàng có ý nghĩ kêu gọi mọi người đến đây, nhưng không biết điều gì đã khiến Hồng Thắm gạt qua nỗi sợ máu me rồi dần tiến xuống nơi hố sâu để kiểm tra tình trạng của nam thiếu niên!

"Ực!" Hồng Thắm nuốt ực một phát vì hơi sợ, nàng là cô gái thôn quê hiền dịu làm sao tiếp xúc qua tràng cảnh huyết tinh như thế này, nhưng Thắm gác lại nỗi sợ rồi đưa tay lên phía mũi nam thiếu niên.

Một luồng hơi thở ấm nóng truyền đến hai đầu ngón tay của nàng, Thắm cũng hơi sững sờ thốt lên: "Còn sống!"

Hồng Thắm lại nhìn vào toàn thân nam thiếu niên đang tàn tạ, máu tươi lan tràn toàn cơ thể, nàng cắn nhẹ môi rồi tiến lên về phía thiếu niên, Hồng Thắm đeo chiếc giỏ đựng chè ra trước rồi dùng sức đỡ người thiếu niên dậy cõng trên lưng mình mặc kệ máu tươi có thể làm bẩn quần áo nàng!

"Nặng quá đi mất, phù!" Đưa được cơ thế của thiếu niên lên lưng Hồng Thắm thở ra một hơi vì quá nặng, cũng may là nàng có thể lực tốt do lao động nhiều nên vẫn đủ sức để đỡ hắn dậy.

Cứ như thế Hồng Thắm cõng thiếu niên trên lưng rồi đi bộ về phía nhà của mình.

...

Không biết bao nhiêu lâu sau khi đỡ đòn đánh của Hắc Tà Huyết Đế nhằm giúp bạn mình là Diệt Thiên Đại Đế và Đọa Thiên Sứ Đế thoát nạn thì Chí Tôn Ma Đế Trần Khinh Vân dần dần cũng tỉnh lại.

Khinh Vân chậm rãi mở ra con mắt của mình rồi lờ mờ ngó nhìn xung quanh, đập vào mắt hắn chính là cái trần nhà với cái quạt trần quay vù vù, hắn cũng không biết thứ này là cái gì nhưng từ thứ đó hắn cảm nhận được có gió thổi ra và thấy khá mát.

Khinh Vân đầu tiên chính là sững sờ, sững sờ bởi vì hắn thấy mình chưa chết nhưng hiện tại đang ở một nơi xa lạ, sau đó hắn lại tiếp tục cảm nhận cơ thể của chính bản thân mình.

Đầu tiên chính là thương thế trên người hắn hầu như không còn, tất cả cả vết thương và máu trên cơ thể cũng đã biến mất hoàn toàn.

Tiếp đó chính là bộ trường bào màu đen hắn yêu thích đã biến đâu mất mà thay vào đó là một chiếc quần và áo trông hết sức kì lạ.

Tổng kết lại Trần Khinh Vân đoán được mình đã được ai đó cứu và chăm sóc, sau đó hắn tiếp tục cảm nhận bên trong cơ thể mình nơi mà Ma mạch chảy trong người hắn.

Được một lúc thì Trần Khinh Vân thất vọng thở dài lẩm bẩm: "Tu vi đã mất hết, xem ra bây giờ mình chẳng khác gì phàm nhân rồi."

Thở dài một hơi sau đó hắn lại tiếp tục lạc quan bởi vì hắn suy nghĩ rằng chỉ cần Ma mạch vẫn còn thì với thiên phú của bản thân thì một ngày nào đó hắn cũng trở lại đỉnh phong!

Trần Khinh Vân cố gắng bật lên để ngồi dậy nhưng: "AA!" Cơn đau từ khắp các cơ trên cơ thể truyền đến khiến hắn kêu lên thảm thiết, hắn quên mất bây giờ mình đã là phàm nhân không tu vi rồi.

Khinh Vân sau đó vô lực nằm trở lại xuống giường, hắn từ đó cũng không dãy dụa nữa mà đắp chăn nằm im ngoan như trẻ nhỏ.

Nhưng từ cái mũi thính của Khinh Vân thì hắn lại ngửi thấy một hương thơm dịu nhẹ và dễ chịu từ chiếc chăn, không nhưng thế mà trong phòng không khí cũng có mùi thơm vô cùng dễ chịu.

"Mùi của nữ nhân!" Trần Khinh Vân kinh hô lên, trên đời này nếu nói hắn sợ thì không phải là kẻ địch mạnh hay gì khác mà chính là nữ nhân.

Phải! Chí Tôn Ma Đế cường giả đỉnh phong quân lâm Ma Giới sức mạnh vô song vạn người kính phục sợ nhất trên đời đó chính là nữ nhân!

Nhưng cũng không hẳn là sợ mà là hắn không cảm thấy hứng thú với nữ nhân, nếu có cô nàng nào lại gần hắn thì Khinh Vân thấy vô cùng phiền và vội tránh xa, điều đó khiến cho trong bốn người Hắc Tà Huyết Đế, Đọa Thiên Sứ Đế, Diệt Thiên Đại Đế và hắn Chí Tôn Ma Đế là chỉ có mình hắn là chưa có vợ con gì và vẫn kiếp xử nam!

Nhưng đừng nghĩ hắn là giới tính thứ ba hay gì bởi vì ngay tại lúc này đây, bên dưới lớp chăn bông ấm áp và chiếc quần của hắn, tiểu đệ của Trần Khinh Vân không biết vì lí do gì mà lại cương cứng lên mãnh liệt rồi chỉ thiên, điều đó làm lớp chăn dù dày vẫn cộn lên một đống, lí do cũng một phần bởi vì Trần Khinh Vân có con cu dài hơn 20cm!

...

Bên ngoài căn phòng cách căn phòng của Trần Khinh Vân không xa, lúc này đang có hai cô gái đang đứng trong gian bếp và nấu ăn!

Trong hai cô gái thì một người có vẻ trông thành thục hơn, đó chính là một thiếu mỹ phụ với cơ thể đẫy đà, nàng có dáng người cao khoảng 1m65 với ba vòng cân đối san chắc.

Thiếu mỹ phụ này chính là Nguyễn Hồng Tú năm nay đã 40 tuổi nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng xinh đẹp quyến rũ như người phụ nữ mới 30, đồng thời nàng cũng là mẹ của Phạm Hồng Thắm đứng ngay bên cạnh.

Cả hai mẹ con đang vừa làm bếp nấu nướng vừa nói chuyện vui vẻ với nhau, dường như tràng cảnh này diễn ra thường xuyên vì thế tình cảm của hai mẹ con là cực kì thân thiết.

Đang xào rau thì đột nhiên Hồng Tú quay sang nhìn con gái mình nói: "Không biết anh chàng con đem về kia bao giờ tỉnh nhỉ, nó đã nằm đó 4 ngày nay rồi!"

Nghe vậy Hồng Thắm cũng nhíu mày đáp: "Con không biết nữa, nhưng mà để cậu ấy không đi bệnh viện như vậy không sao hả mẹ!"

Hồng Tú lắc đầu trả lời: "Mẹ kiểm tra rồi, cả người nó không còn vết thương nào nữa, như là người bình thường luôn!"

Hồng Thắm gật đầu, nàng lại nhớ đến hôm qua chính mình và mẹ cũng nhau chăm sóc cho hắn, Hồng Thắm và mẹ đã phải lột sạch trên người hắn ra để lau người hắn và tắm rửa cho hắn.

Đó cũng là lần đầu tiên Hồng Thắm tiếp xúc đến cơ thể của nam nhân và đặc biệt là thứ đó, nàng khi nhìn thấy thứ đó đỏ mặt ngượng ngùng không thôi.

Nhưng Thắm đâu biết khi mẹ mình nhìn đến thứ đó ánh mắt của nàng đã hiện lên một tia khao khát, lúc đó Hồng Thắm chăm chú và thích thú gội đầu cho mái tóc trắng dài của Trần Khinh Vân mà đâu biết mẹ mình ánh mắt cứ dán chặt vào con cu to bự của Trần Khinh Vân rồi nuốt nước miếng liên tục!

Chính Hồng Thắm và Hồng Tú cũng không biết vì sao hai người cứ tự nhiên và thoải mái để cho một người nam nhân xa lạ bên trong nhà mình, còn là rất tận tình chăm sóc hắn nữa, có lẽ là bởi vì Trần Khinh Vân quá đẹp trai và hai mẹ con Hồng Tú cũng là người lương thiện thích giúp đỡ người đi.

Đang trong lúc hai người say sưa nấu ăn và nói chuyện với nhau thì cả hai nghe được tiếng kêu la thất thanh bên trong căn phòng của Hồng Thắm truyền ra.

Cả hai mẹ con sững sờ sau đó không hội mà nhìn nhau rồi thốt lên: "Tỉnh rồi!"

Hai mẹ con tắt bếp rồi nhanh chóng tiến về phòng rồi mở cửa ra và đi vào bên trong, trên khuôn mặt của cả hai đều rất mong chờ còn có thêm cả hiếu kì về người trong phòng, mặc dù không đặt ra câu hỏi nhưng hai người đều biết rằng nam thiếu niên này quá thần bí!

Còn bên kia Trần Khinh Vân đang nằm im ngoan như cún thì đột nhiên cửa phòng bị mở ra 'kẹt kẹt'. Sau đó đập vào mắt Trần Ma Đế đó chính là hai thân ảnh của hai nữ nhân, cả hai đều vô cùng xinh đẹp, một người thanh xuân tươi mới còn một người phong vận quyến rũ!

Lần đầu tiên trong đời Chí Tôn Ma Đế không thấy nữ nhân đáng ghét như vậy...

Bạn đang đọc Ma Đế Trọng Sinh Tại Địa Cầu sáng tác bởi Thnnam3105
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thnnam3105
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.