Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2290 chữ

Nguyên Tự thấy bộ dạng cô không chút đứng đắn, nhịn không được lại nhắc nhở cô: “Chú trẻ không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, cô chú ý một chút.”

Tạ Manh liền nói: “Tôi biết, chú ấy ăn chơi bên ngoài lâu như vậy, trong tay không có người nào sao!” Làm nam hai trong một quyển sách, đương nhiên không thể nào là một người không có chút năng lực nào. Muốn chống lại nam chủ, hắn nhất định cũng có điểm gì đó đặc biệt.

Chỉ ôn nhu là đủ? Ăn cơm mềm dưới quyền nam chủ, lại ôn nhu cũng không gánh nổi vị trí nam hai này.

Nguyên Tự nhướng mày: “Nếu cô đã biết, thì càng phải chú ý hơn.”

Tạ Manh xua tay nói: “Không sao đâu, chú ấy rất tốt, tính tình cũng tốt, không dễ đắc tội, là lá chắn an toàn nhất.”

Nguyên Tự: “Này, còn tôi thì sao?” Cô hiểu chú trẻ còn nhiều hơn anh, anh cũng đột nhiên có hơi tò mò suy nghĩ của Tạ Manh về anh như thế nào.

Tạ Manh liền quay đầu nhìn Nguyên Tự, cười nói: “Anh hả? Anh là cái mâu, nhưng không có chuôi, cầm không được cho nên rất dễ mất khống chế.” Mà mâu cũng không có vỏ.

Nguyên Tự rũ mắt, hỏi cô: “Sao lại nói vậy?”

Tạ Manh nói nhỏ: “Đoán bừa thôi.”

Nói xong, Tạ Manh liền mở cửa trở về phòng.


Ngày hôm sau, Nguyên Tự ra cửa đi làm.

Tạ Manh dậy trễ, khi xuống lầu phát hiện mọi người đều không ở nhà, chỉ có lão thái phu nhân còn ở phòng khách đang cho cá vàng ăn.

Tạ Manh thuận miệng hỏi một câu: “Bà nội, Nguyên Tự đâu?”

Lão thái phu nhân ngoài ý muốn nhìn cô một cái, vợ chồng hai đứa nhỏ này không khác người xa lạ là bao, chưa bao giờ hỏi về đối phương. Chuyện sau khi Tạ Manh rời giường việc đầu tiên là hỏi Nguyên Tự khiến lão thái phu nhân giật mình.

“Đi làm rồi?” Tạ Manh tiếp tục hỏi.

Lão thái phu nhân gật đầu, nói: “Ra ngoài rồi.”

Tròng mắt Tạ Manh đảo một vòng, vỗ tay một cái, a một tiếng. Sau đó đứng dậy lôi kéo vạt áo của mình, biệt biệt nữu nữu (không được tự nhiên) mà nói: “Bà nội à, người ta chưa đến công ty lần nào cả~”

Lão thái phu nhân run lên, hỏi cô: “Cháu muốn gì?”

Tạ Manh cười hắc hắc: “Cháu muốn đi gặp anh ấy! Lúc lão thái gia còn sống luôn muốn con thường đi gặp anh ấy,.”

Tạ Manh đúng lúc cúi đầu, làm ra bộ dáng ưu thương, nói: “Bây giờ nghĩ lại, cháu thật sự không nên làm như vậy.”

Lão thái phu nhân vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn dáng vẻ cô khi nhắc đến lão thái gia, trầm ngâm một hồi, cuối cùng nói: “…… Đi đi!”

Tạ Manh gật đầu, sau đó mang vẻ mặt ưu sầu rời đi.

Tạ Manh vừa lên lầu, lập tức lộ ra nụ cười như ý, sau đó vội vàng về phòng trang điểm. Dưỡng da, kem nền, phấn mắt, nhanh tay làm một kiểu tóc, sau đó thay một cái áo hoodie màu xám bạc mang vẻ lười biếng, lại thêm tất chân màu da bằng nhung.

Tạ Manh xách túi ra ngoài, tuy cô chưa chừng đến công ty của Nguyên gia, nhưng cô biết rõ vị trí của công ty kia.

Công ty của Nguyên gia tên là công ty trách nhiệm hữu hạn Bằng Á, rất nổi tiếng trong xã hội. Thật ra mọi người trên mạng thích gọi nó là công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Bằng Á, chủ yếu là sản phẩm của công ty này tiến vào tầm mắt đại chúng hơn hai năm qua. Sau khi Nguyên Tự chính thức tiếp nhận mới đi sâu vào khai phá lĩnh vực khoa học kỹ thuật, tiến vào tầm mắt mọi người.

Hơn nữa anh không từ bỏ mục tiêu muốn phát triển vào vòng giải trí trước kia anh hai Nguyên Lập muốn làm. Cho nên, điện ảnh và truyền hình Bằng Á phất lên trong tay Nguyên Tự.

Trong tay tung ra mấy bạo kịch, tự nhiên có tiếng tăm. Có tiếng tăm, kéo công ty, cũng kéo hạng mục mới.

Nguyên lão thái gia thích Tạ Manh, mấy năm nay đều trợ công cháu trai với cháu dâu, đáng tiếc lang vô tình thiếp vô y, tình huống trong phim thần tượng cuối cùng không xảy ra trên người bọn họ. Thậm chí trong một năm, Nguyên Tự không có mấy ngày ở nhà.

Cuộc sống của Tạ Manh so với thủ tiết không khác là bao, nếu không phải bởi vì thân thể Nguyên lão thái gia quá kém, cuộc hôn nhân này có thể kéo dài hai tháng đã là kỳ tích.

Nhưng Nguyên lão thái gia cũng không thiếu công phu, Nguyên Tự không về, chúng ta có thể đi nha!

Ông quanh năm thúc giục Tạ Manh ra ngoài tìm cháu của ông, tuy Tạ Manh chưa đi lần nào, nhưng cũng hiểu biết một chút về công ty Bằng Á.

Ở ven đường vẫy gọi một chiếc taxi, Tạ Manh lên xe liền nói địa chỉ của khoa học kỹ thuật Bằng Á.

Tài xế một bên lái xe một bên thong thả trò chuyện với Tạ Manh: “Cô làm việc ở công ty đó à?”

Tạ Manh lắc đầu, nhìn bên ngoài cửa sổ nói: “Tôi đến gặp chồng tôi.”

Tài xế vui vẻ, hỏi: “Công ty lớn còn cho phép gặp à?”

Tạ Manh lại lắc đầu: “Không có, tôi lén đi.”

Tài xế ha ha ha cười, hỏi Tạ Manh: “Vậy cô đi có mang theo thức ăn gì không?”

Tạ Manh nhíu mày: “Mang thức ăn đi?”

“Cô gái trẻ à, đây chính là chiêu thức cũ. Chồng cô thấy cô mang thức ăn theo, mang điểm tâm theo, cho dù nấu nồi nước mang đi, trong lòng hắn cũng cảm thấy ấm áp. Cô đi tay không thì có gì tốt mà gặp hả? Buổi tối chồng cô tan ca về nhà còn chưa đủ thời gian để cô gặp à?”

Tạ Manh vuốt cằm suy nghĩ, lát sau mới nói: “Chú nói có lý, gần đây có nhà hàng nào không?”

Tài xế thấy Tạ Manh đã thông suốt, càng vui vẻ truyền thụ: "Đến nhà hàng làm gì? Tôi đưa cô về, bằng không tôi đưa cô đi siêu thị mua chút gì đó trước. Cô muốn mua thịt gà hay thịt vịt, hay là hầm nồi canh gan heo?”

Tạ Manh sờ đầu một cái, chân thành trả lời: “Không đâu, tìm một nhà hàng ngon miệng một chút, tôi mua một ít mang theo là được.”

Tài xế: “……”


Khi Nguyên Tự mở họp rất không thích nhận điện thoại của người khác, anh cảm thấy đi làm nên có bộ dáng đi làm, tập trung vào công tác mới có năng suất cao.

Ngày hôm qua anh nhận điện thoại của mẹ là khi đang ở một hội nghị quan trọng, lúc ấy giám đốc chi nhánh đang hùng hồn phát biểu, di động của Nguyên Tự tuy đặt chế độ yên lặng, nhưng chấn động vẫn phải có.

Anh vốn không muốn tiếp, kết quả nhìn thấy là cuộc gọi của mẹ, anh cảm thấy nếu không có việc quan trọng mẹ sẽ không gọi, hơn nữa ông nội vừa mới qua đời, anh sợ trong nhà xảy ra chuyện gì, nghe điện thoại lúc này cũng kịp lúc.

Ừ, quả thật trong nhà xảy ra chuyện.

Sau khi nghe mẹ nói xong, anh phát ngốc một hồi, sau đó mới kỳ quái hỏi: “Mẹ nói gì?”

Sau khi trải qua ác mộng ngày hôm qua, hôm nay lúc mở họp Nguyên Tự có chút thất thần. Sâu trong nội tâm anh cảm thấy chuyện Tạ Manh gây ra vẫn sẽ còn tiếp diễn.

Lúc giữa trưa, thư ký đi lên nói: “Nguyên tổng, có người tự xưng là phu nhân của anh đến.”

Nguyên Tự ấn đầu, quả nhiên!

Sau khi Tạ Manh vào cửa, đem một cái giỏ lớn đặt trước mặt Nguyên Tự, nói: “Tôi đưa cơm cho anh, tôi tự làm.”

Nguyên Tự sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Ai làm?”

Tạ Manh mỉm cười, chỉ vào đống đen đen hồng hồng hòa với xanh lam, nói: “Tôi làm đó! Mau nhìn đi, chén thịt Đông Pha này vừa hồng vừa mềm, chén cá sóc này này hệt như thật, chén canh cải trắng này ngon mê người, đặc biệt chén Phật Khiêu tường này……”

Nguyên Tự đánh gãy câu nói của cô: “Ngày hôm qua tôi ở nhà.”

Tạ Manh sửng sốt, kỳ quái hỏi lại: “Ờ, thì sao?”

Nguyên Tự cười một tiếng: “Chén Phật Khiêu tường này cô bắt đầu hầm từ buổi sáng à?”

Tạ Manh lập tức buông chén Phật Khiêu tường bắt đầu cắn móng tay, lời này có ý gì đây? Buổi sáng bắt đầu hầm không được sao? Chẳng lẽ muốn bổn tiểu thư hầm từ đêm qua à? Canh gì đáng sợ như vậy? Ăn vào sẽ biến thành siêu nhân đánh tiểu quái thú hả?

Máy sưởi trong văn phòng rất đầy đủ, Tạ Manh cảm thấy có hơi nóng, cô giương mắt nhìn Nguyên Tự, sau đó nói: “Phật Khiêu tường là…… tôi hầm hôm trước.” Mặc kệ anh ta có ý gì, dù sao tra nam Nguyên Tự đã chỉ điểm đến như vậy rồi, ta đây chỉ cần nói theo lời anh ta là được.

Nguyên Tự: “…… Cho nên, canh cải trắng này cũng là cô hầm từ hôm trước? Cải trắng này tươi mới như vậy, cô thêm chất bảo quản à?”

“Ai nha.” Tạ Manh xua tay nói: “Xem anh nói kìa, cải trắng là sáng nay tôi thêm vào đó.”

“À ~” Nguyên Tự gật đầu, chỉ vào cái giỏ màu đen cao cấp nói: “Thuận tiện đến tiệm Tương Tịch giả vờ mua một giỏ thức ăn?”

Tạ Manh sửng sốt, cúi đầu xem cái giỏ trong ngực. Nguyên Tự thở dài vô ngữ nói: “Đừng nhìn, mặt trên không có ký hiệu. Có lời cô cũng sẽ không đưa ra, thư ký của tôi cũng thường cho mua cơm ở tiệm này.”

Tạ Manh nhìn giỏ thức ăn một hồi: “…… Này…… Thật đúng là lũ lụt vọt miếu Long Vương nha!”

Tràng diện nhất thời an tĩnh, Tạ Manh không phải người da mặt mỏng, nếu không cũng sẽ không gả cho Nguyên Tự.

Cô chuyển suy nghĩ một cái, mở hai tay ra, nói: “Tèn ten, ngạc nhiên không bất ngờ không, tôi thế mà biết nhà hàng anh thích ăn đó.”

“Ai nói với cô tôi thích ăn ở nhà hàng này?” Nguyên Tự một tay chống cằm, một cái tay khác có quy luật mà đánh xuống mặt bàn.

Tạ Manh lắc lắc ngón trỏ, vẻ mặt đắc ý: “Đừng giấu diếm, anh không thích ăn, thư ký của anh sẽ thường xuyên mua cho anh à?”

Nguyên Tự: “……” Có đôi khi thật sự không biết não cô có tốt hay không. Lúc ngốc thì không ai ngốc bằng, với loại chuyện này thì thật khôn khéo.

Tạ Manh nói xong, lấy ra hai hộp tiện lợi khỏi túi, biểu tình Nguyên Tự ngay lúc đó có hơi ngốc.

Sau đó Tạ Manh đặt hai hộp cơm lên bàn, nói: “Vốn dĩ không muốn gạt anh, cho nên tôi đã mua cơm rồi, hì hì.”

Nguyên Tự nhìn cô cười ngốc nghếch, biểu tình tan vỡ hỏi: “Sao lại là hai hộp cơm tùy tiện như vậy?” Anh nhớ rõ ràng Tương Tịch nằm trên đường cao đoan, thường dùng hộp trúc đựng cơm. Đóng gói chẳng những đẹp, cơm còn mang theo hương trúc nhàn nhạt.

Tạ Manh lại lấy hai đôi đũa dùng một lần ra khỏi túi, tùy ý trả lời: “Hả, lúc ở Tương tịch tôi quên mua cơm, cho nên mua hai hộp ở tiệm thức ăn nhanh đối diện công ty anh đó. Đến đây, ăn đi!”

Khóe môi Nguyên Tự giật giật: “Có sạch không?”

Tạ Manh nhíu mày nhìn anh: “Sao anh có nhiều tật xấu như vậy? Cơm không phải nấu từ gạo sao, còn rau xào cũng đâu phải lấy mỡ dưới cống lên mà nấu? Chẳng lẽ ông chủ phải cho người đến nhà máy hóa chất lấy nước thải về nấu cơm cho anh ăn?”

Tạ Manh nghiêng người tới chắn, thật sự chắn Nguyên Tự ra nội thương. Một bữa cơm cũng ăn không mùi vị, ăn xong sau, Tạ Manh còn hiền huệ thu dọn chén đũa, sau đó đi khắp văn phòng nhìn ngó xung quanh.

Nguyên Tự không phải bị tạp âm do cô phát ra làm ồn, bây giờ anh lo lắng nhất chính là Tạ Manh.

Anh không ngốc, vì sao hôm qua Tạ Manh câu dẫn chú trẻ? Điều này anh biết. Vì sao cuộc trò chuyện ngày hôm qua không thành công? Anh cũng biết.

Cũng bởi vì biết, hơn nữa Tạ Manh là một cô gái có lá gan lớn.

Cho nên, anh mới lo lắng Tạ Manh, dù sao cũng lo lắng Tạ Manh nhân lúc anh không chú ý cầm thứ gì đó đi.

-----

*Cầm trái tim anh đó, lo gì mà lo =]]]]] *

Bạn đang đọc [Xuyên Thư] Ly Hôn Công Lược Chỉ Nam của Da Thanh Oa

Truyện [Xuyên Thư] Ly Hôn Công Lược Chỉ Nam tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YeichanAltX
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.