Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2421 chữ

Lão gia tử Nguyên gia qua đời ngày thứ bảy, thiếu phu nhân Nguyên gia ngồi ngẩn người trên ban công cả một buổi chiều.

Buổi tối hôm đó, bị tam gia Nguyên gia ném ra khỏi phòng.

Lúc đó, trên mặt mọi người treo đầy dấu chấm hỏi, vì sao thiếu phu nhân lại đi ra từ trong phòng của tam gia?

Chuyện này, phải nói từ buổi chiều hôm đó.

Ngày 4 tháng 12, chính là tròn một tuần kể từ ngày lão gia tử Nguyên gia mất. Người trong nhà trải qua binh hoang mã loạn cả một tháng, ít nhiều gì cũng có chút uể oải. Thiếu phu nhân Nguyên gia Tạ Manh được Nguyên lão gia tử vô cùng thích, lão gia tử đi rồi, cũng coi như Tạ Manh khóc thương tâm nhất.

Hết thảy trần ai lạc định, Tạ Manh đương nhiên cũng mệt mỏi.

Nhưng trưa hôm đó, lão phu nhân vẫn gọi cô vào thư phòng, giáo dục cô hai tiếng đồng hồ. Thấy cô trực tiếp nằm bò trên bàn sách mà ngủ, tức thiếu chút nữa đánh cô, trực tiếp đuổi cô ra khỏi phòng.

Tạ Manh cũng mệt mỏi lắm nha! Cũng lười tranh luận, trực tiếp trở về phòng ngủ trưa.

Một giấc này, cô ngủ rất sâu. Vừa nằm xuống, ý thức như bị kéo đi. Chìm vào một thế giới không thể hiểu được, gọi là ——《 Tổng tài bá đạo chạy trốn kiều thê 》.

Tạ Manh cũng là một tác giả, tuy rằng không có danh tiếng gì, nhưng kiếm chút tiền tiêu vặt vẫn có thể. Bởi vậy, cái tên sách này cô vừa thấy là có thể nghĩ ra tám trăm phiên bản, nội dung trong sách phần lớn cũng trốn không thoát phiên bản này.

Trên thực tế cũng quả thật là vậy, vai chính của quyển sách này tên Giang Nhã Tuyên, lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, là một cô gái ngây thơ thiện lương đáng yêu.

Cô là một nhân viên nhỏ của công ty của nam chủ Nguyên Tự. Một ngày nọ, bởi vì nam chủ quá bận rộn, để người đi đón cháu trai giùm.

Đúng lúc thư ký có việc, mà cô lại vừa vặn quen biết Giang Nhã Tuyên, cũng thập phần tin tưởng thái độ làm người của cô, để cô hỗ trợ đi đón đứa nhỏ kia.

Vì vậy Giang Nhã Tuyên cùng người bạn nhỏ Nguyên Tư Lập có giao thoa, chậm rãi được Nguyên Tư Lập tiếp nhận. Cuối cùng, bởi vì Nguyên Tư Lập quá thích người chị gái này, cho nên, nhóc muốn chị gái này làm thím của mình.

Rất nhanh, Giang Nhã Tuyên cũng khiến cho Nguyên Tự chú ý đến, đương nhiên Giang Nhã Tuyên cũng rất nhanh phải lòng nam chính. Dù sao, tiêu chuẩn nam chủ phối trí khẳng định không hề kém, là phụ nữ đều khó tránh khỏi động tâm.

Chẳng qua Nguyên Tự hiển nhiên chỉ xem Giang Nhã Tuyên là một trong rất nhiều phụ nữ muốn câu dẫn mình, đối xử với cô cũng không nhiệt tình, huống chi anh còn có hôn nhân trong người, cũng không thích hợp thân cận với cô gái xa lạ khác.

Đại khái đây chính là một quá trình ngược ngược ngọt ngọt như vậy, sau đó Giang Nhã Tuyên cũng nhận ra mình không muốn làm tiểu tam, vì thế, cô đã rời đi trong nước mắt.

Lúc này, Nguyên Tự đột nhiên lại nhận ra mình đã yêu cô, vì thế dứt khoát ly hôn với Tạ Manh, sau đó đuổi theo cô.

Kế tiếp chính là một màn truy thê hoả táng tràng mà mọi người thường thấy. . . . . .

Trong cố sự này, Tạ Manh không thể không phun tào Giang Nhã Tuyên đã làm tiểu tam mấy tháng rồi, vậy mà mới nghĩ đến mình là cái tiểu tam mà rời đi, điểm này thật sự quá mức trà xanh. Nguyên Tự trước đây vượt quá giới hạn, làm chuyện bất nghĩa sau lưng Tạ Manh, chắc chắn là tra nam.

Tạ Manh trong cố sự cảm thiên động địa này, chẳng những là cái vai phụ, còn mẹ nó là cái pháo hôi.

Này. . . . . . còn chưa tính, nếu Nguyên Tự muốn cùng Giang Nhã Tuyên ở bên nhau, Tạ Manh đây cũng không phải người thích dây dưa kéo dài, cùng lắm thì đi là được, nhưng bên trong bản thân mình dường như bị cửa kẹp đầu, sống chết cũng không chịu ly hôn?

Thằng nhãi Nguyên Tư Lập bắt nạt Tạ Manh tới cực điểm. Ở Nguyên gia, Tạ Manh có Nguyên lão gia tử làm hậu thuẫn. Mà Nguyên Tư Lập có cả Nguyên gia làm hậu thuẫn, đặc biệt có Nguyên Tự làm hậu thuẫn, đối lập như vậy, Tạ Manh vẫn kém thằng nhóc đó một đoạn.

Càng không cần phải nói Nguyên lão gia tử chết rồi, không ai làm hậu thuẫn cho Tạ Manh nữa, Nguyên Tư Lập quả nhiên muốn lật trời.

Nhưng dù sao con nít cũng chỉ là con nít, cho dù bắt nạt bạn như thế nào đi nữa, cũng chỉ là quăng sâu lên người bạn, bỏ gián vào cà phê của bạn, lúc bạn ngủ thì đổ nước lên người bạn. . . . . .

Tạ Manh bị thằng nhóc đó dằn vặt mấy tháng, quầng thâm mắt biến thành hai hình tròn hoàn mỹ.

Nguyên Tự cùng Giang Nhã Tuyên liền quá phận, hai người cắm sừng cô còn chưa tính, còn thỉnh thoảng công kích tinh thần cô. Trên mạng thậm chí tuôn ra chuyện này, kết quả Nguyên Tự ủng hộ Giang Nhã Tuyên, biến cô từ một người vợ hợp pháp thành một tiểu nhân đê tiện người người đòi đánh, một tiểu tam phá hoại tình yêu của người ta.

Ba người dây dưa quá lâu, Tạ Manh sức cùng lực kiệt. Bị tàn phá cả về thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng cũng đồng ý ly hôn.

Cố sự đến đây, Tạ Manh đã khó tiếp nhận rồi. Cuộc hôn nhân này dây dưa kéo dài lâu như vậy, cô đã gây ra không ít nghiệt, cũng chịu không ít khổ.

Trước khi ly hôn, Giang Nhã Tuyên kia vậy mà lại gió bên tai Nguyên Tự, khi ly hôn bởi vì Tạ Manh đã từng làm tổn thương Giang Nhã Tuyên, một đồng phí ly hôn Nguyên Tự cũng chưa cho cô.

Lúc đó Tạ Manh đã không còn gì để nói rồi, vậy khi các người tổn thương tôi sao không tính vào luôn đi?

Đương nhiên, dù sao con kiến không sánh bằng đại thụ, khi đó Nguyên lão gia tử đã chết hơn một năm, lực uy hiếp của anh ở Nguyên gia đã không như năm đó, huống chi, Nguyên Tự là một người rất có năng lực.

Một năm, anh ta tự mình nắm Nguyên gia trong tay, sớm đã lập uy ở Nguyên gia, ai dám chống lại anh ta chứ?

Nói đến đây, cũng phải nói đến gia đình Tạ Manh một chút.

Tạ Manh chỉ là con gái của một gia đình làm công ăn lương bình thường, trên có một chị gái, dưới có một em trai. Dựa theo mạ pháp trên mạng lúc trước, thứ cô nhớ rõ nhất chính là —— giúp em trai mình.

Quả thật Tạ Manh chính là loại người từ trong tới ngoài, từ trên xuống dưới đều dẫm trúng lôi điểm của các võng hữu (bạn trên mạng). Cô bị bạo lực qua mạng xã hội, chịu khổ cùng cô đương nhiên còn có người nhà.

Cuộc sống ba chị em Tạ Manh không dễ chịu bằng Giang Nhã Tuyên, nông thôn sờ bò lăn lộn từ nhỏ đến lớn. Bà nội bất công, đồ vật cha mẹ gửi về tất cả đều cho bác trai với con trai nhà cô, ngược lại là ba đứa nhỏ như bọn họ chưa bao giờ được dùng.

Tạ Manh rất hung dữ, trên có thể gánh vác chị gái, dưới có thể bảo vệ em trai. Sau này, ba chị em được cha mẹ đưa đến Phụ Thành, từ đây một nhà năm người cùng sống ở thành phố này.

Phòng ở không lớn, hơn 70 bình, nhưng ba chị em rất vui vẻ, cũng bởi vì những chuyện xảy ra khi còn nhỏ, tình cảm giữa ba chị em cũng rất tốt.

Lại nói tiếp, Tạ Manh không cảm thấy mình không hạnh phúc bằng Giang Nhã Tuyên. Cô cảm thấy cuộc sống của mình cũng rất tốt, tốt đến sau khi cô tốt nghiệp đại học, bởi vì cứu Nguyên lão gia tử, mà được Nguyên lão gia tử mang về nhà gả cho gia chủ khi đó —— Nguyên Tự.

Đương nhiên, nhắc tới chuyện này phảng phất chỉ là một câu nói, nhưng bên trong cũng đã trải qua rất nhiều thăng trầm, Tạ Manh rất không nguyện ý nhớ lại.

Thời gian chờ ly hôn Nguyên Tự cũng không lưu tình, cuộc sống của Tạ Manh sau khi rời khỏi hắn cũng không quá tốt.

Trong sách nữ phối, pháo hôi từ trước đến nay đều sẽ không có kết cục tốt, Tạ Manh đương nhiên cũng như vậy.


Về phần tại sao bị ném ra từ trong phòng tam gia, ở đây cũng muốn nói đến suy nghĩ của Tạ Manh về tương lai đã biết sau khi tỉnh dậy.

Chiều hôm đó, sau khi tỉnh lại, Tạ Manh đến ban công cho gió lạnh thổi hơn một giờ, sau đó mới gọi điện thoại cho một người bạn.

Tạ Manh còn nhớ rõ câu hỏi của mình chính là: “Cậu có biết một người tên Giang Nhã Tuyên ở bộ tài vụ không?”

Câu trả lời của người nọ chính là: “Hả? Sao cậu biết, tháng trước cô ta vừa mới nhậm chức, cậu quen sao?”

Tạ Manh mỉm cười, nói: “Không, sau này sẽ mời cậu ăn cơm, trước cứ như vậy.”

Một người chưa từng gặp, chưa từng biết tên, vậy mà lại xuất hiện trong hiện thực. Tạ Manh đã cơ bản có thể xác định tính chân thật của giấc mộng này.

Mộng là thật, vậy…….

Thứ nhất, thế giới mà cô sinh sống 25 năm chỉ là một quyển sách, có thể nói là một cuốn ngôn tình vừa lôi vừa biệt khuất, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến thế giới quan của Tạ Manh, tâm lý cô hơi nứt ra một chút. Nhưng những tình tiết tiếp theo đã biến sự sụp đổ của cô thành sự thương hại chính bản thân mình.

Thứ hai, Nguyên Tự chồng của cô chính là nam chính của quyển sách này. Đương nhiên, cô và chồng mình đã kết hôn hai năm, tuy rằng hữu danh vô thực, nhưng cũng là vợ chồng hợp pháp. Tạ Manh cũng đặt một cái tên khác cho quyển sách này, gọi là 《 Lịch sử ngoại tình của tra nam Nguyên Tự》.

Thứ ba, nữ chính trong sách không phải cô. Nữ chủ họ Giang tên Nhã Tuyên, ngây thơ đáng yêu, giỏi ca múa, là một đóa bạch liên hoa. Hơn nữa, bởi vì nữ chủ này, có thể cô sẽ tương đối bất hạnh.

Thứ tư, thời gian nam nữ chủ gặp nhau ngày càng rút ngắn, chỉ còn ba tháng, bọn họ sẽ ngoại tình với nhau, tay trong tay cắm sừng cô, cắm sừng xong bọn họ còn muốn ngược cô. Như vậy, tiếp theo cô nên làm gì đây?

Thật ra, ngày đầu tiên sau khi Nguyên lão gia tử chết, Tạ Manh liền nói với Nguyên Tự chuyện ly hôn. Nguyên Tự không đồng ý, lý do anh ta đưa ra cũng rất đơn giản, chưa đến lúc, nếu bây giờ Tạ Manh ly hôn, một phân tiền cũng không lấy được.

Tạ Manh cười lạnh, tuy rằng không biết vì sao không lấy được. Bất quá, cuộc hôn nhân này vốn không có cảm tình làm nền tảng, cô vì tiền anh ta vì lợi. Vậy mà anh ta muốn kéo dài hai năm nữa, vậy cứ kéo đi! Tạ Manh hao đến khởi.

Nhưng bây giờ……

Tạ Manh vuốt cằm suy nghĩ, ly sớm cũng không lấy được tiền, ly muộn cũng không lấy được tiền…… Kia không phải, như nhau sao?

Có giấc mộng này làm chỉ thị, còn kéo dài đến lúc đó, vậy không phải ngốc sao?

Ly!

Phải ly!

Lập tức lập tức phải ly!

Nhưng mà thái độ của Nguyên Tự cũng đúng là không muốn ly hôn trong thời gian ngắn, nhưng hắn cùng nữ chủ chỉ còn 3 tháng sẽ gặp nhau, đến lúc đó ngược chính là cô. Trước khi bọn họ gặp nhau, cô nhất định phải rời khỏi Nguyên gia.

Cô cũng không tin, Nguyên lão gia tử thật sự không để lại chút di sản nào cho cô sao? Nhân lúc bây giờ ly hôn có lẽ còn có thể giành được một chút, chờ một năm rưỡi nữa, Nguyên Tự đứng vững rồi, có di sản cũng mất.

Đối, lý do Nguyên Tự sống chết không ly hôn không phải là vì chính là bởi vì muốn chuyển nhượng di sản cô đáng được có hả?

Nếu là trước đây, Tạ Manh tuyệt đối sẽ không nghĩ Nguyên Tự theo cách này, dù sao tuy rằng hai người không quen, nhưng cũng kết hôn hai năm. Tạ Manh hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút hiểu rõ Nguyên Tự, loại người như anh ta sẽ không làm loại chuyện thế này.

Nhưng giấc mộng này lại không phải nói như vậy, Nguyên Tự có thể vượt quá giới hạn, có thể ngược cô, chứng minh nhân phẩm của anh ta thật sự cũng chẳng ra gì.

Nhưng mà Nguyên Tự không muốn ly hôn, cô nên làm thế nào để ly đây?

Trên thế giới này, nếu có chuyện mà đàn ông không thể chấp nhận được, không ngoài —— đội nón xanh (bị cắm sừng)!

Nghĩ đến đây, Tạ Manh đột nhiên cười rộ lên.

Anh cắm sừng tôi, tôi cắm sừng anh, cắm sừng cắm sừng tương báo đến khi nào. Trước sau gì chẳng cắm sừng, chi bằng cắm sừng sớm một chút.

Bạn đang đọc [Xuyên Thư] Ly Hôn Công Lược Chỉ Nam của Da Thanh Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YeichanAltX
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.