Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1456 chữ

"Hạo gia, mày chới với cái kĩ năng "Độc cô lai vãng" bẩm sinh như vậy sao chúng tao theo kịp được a?!"

"Hạo gia, mày lại đi PK 1:1 với đứa nào rồi vậy???"

"Hạo gia Hạo gia, cíu em, sắp bị nó giết rồi á!!!"

Lớp 11A4 nhốn nháo không nghỉ, nếu như là các lớp khác có khi giờ này đang ôn bài học bài làm bài đến là chăm chỉ, đến cái lớp này liền đứa chép bài đứa chơi game đứa Uno. Nhốn nháo, nghịch ngợm, nhưng dường như tất cả tuổi trẻ của thời học sinh đầy sức sống đều xuất hiện ở đây, bao trọn trong không gian chỉ đến 2m này.

Sa Hạo đang đánh game cùng mấy đứa Tránh Kì với Trần Hùng và Trình Ngạn. Theo như bọn họ nói thì cậu chơi game luôn rất có phong cách. Chính là cái kiểu phong cách một mình một kiểu chả giống ai, rõ ràng là đánh theo đội mà cái thằng này toàn như định gánh cả team một mình một thân lao vào vòng địch! Đã thế đến cả đồng đội nhiều khi cũng dám giết không thương xót! M* kiếp, Hạo gia a mày chơi vậy ai chơi lại được?!

Bất quá tiểu tổ tông này nào có chịu sửa, mồm nhai cách cách viên kẹo, hai tay dài, đốt ngón tay tinh tế trắng trẻo linh hoạt cầm điện thoại tử chiến với boss. Nếu nhìn thoáng qua sẽ thấy hắn giống tên công tử bột suốt ngày ăn chơi lêu lổng, nhưng tên này chỉ ứng với vế sau thôi, làm gì có tên công tử bột nào đánh người như giết nghóe, nào có lưu tình cái gì.

Tránh Kì đã từng vài lần chứng kiến tên giáo bá này động tay. Chính là lần đầu tiên nhìn thấy hắn còn sợ tè luôn ra quần.

Thiếu niên tóc trắng trong con hẻm nhỏ hôm đó, trong không gian tranh sáng tranh tối, chút tia sáng nhỏ nhoi hắt qua gương mặt trắng bệch như ma quỷ của hắn. Bên dưới thiếu niên là những người đang nằm vật vã, có tên ôm bụng mà khóc rống lên, Tránh Kì còn nhìn thấy máu me be bét trên người bọn họ, dường như đã bị đánh không hề nhẹ. Trên mặt Sa Hạo cũng mang theo vệt máu, chỉ sợ không phải máu của hắn, mà là của những tên đang nằm vật dưới đất kia. Trên tay trái thiếu niên còn đang nắm cổ áo của một thàng, bọn họ nói loáng thoáng gì đó. Sau chỉ thấy Sa Hạo một đấm thẳng mặt tên đang nói nhảm, khiến cho hắn đến lệch quai hàm, còn rụng mấy cái răng cửa. Lực đạo rất mạnh!

Lần đó Tránh Kì khiếp sợ đến nỗi mặt xanh tím đỏ, chân cũng không tự giác run bần bật. Bởi vì cậu phát hiện, tên ma quỷ này đã phát hiện ra cậu!

Rõ ràng ý thức rất muốn chạy khỏi, nhưng thân thể lại như bị thứ gì kìm hãm, kẹp chặt lại, khiến cậu muốn tiến không được, lùi không xong. Tai như ong ong hoa loạn, nhìn Sa Hạo từng bước đến gần cậu. Không hiểu sao miệng lại vô thức thốt ra:

"Cậu, cậu không được hút thuốc!"

Sa Hạo lúc đó nhìn thiếu niên nhắm tịt hai mắt như gặp ma mà nói, lấy tay cầm thứ đang ngậm trong mồm ra: " Bạn học, đây là kẹo, không phải thuốc lá"

Tránh Kì càng lúng túng: "Vậy, vậy....sao cậu lại đánh bon họ?". Lời nói ra rồi mới bình mình đã lỡ lời, nhỡ hắn ta đánh luôn cả mình thì sao?!

Chỉ là khác với tưởng tượng của Tránh Kì, Sa Hạo chỉ đáp: "Bọn họ khiêu khích tôi trước", dừng một chút rồi lại nói: "Bạn học, năm học mới, làm quen chút đi". Giọng điệu hài hòa, giống như tên vừa đánh cả chục người kia là một người hoàn toàn khác.

Bọn họ quen nhau từ đầu năm lớp 10, từ một lần gặp, sau đó đi ăn một bữa, cuối cùng trở thành bạn bè tới tận bây giờ.

Nhiều lúc chính Tránh Kì cũng không hiểu nổi thằng bạn của mình, có những lúc trông cậu rất hài hòa, dường như không giống mấy thành phần phản động trẻ trâu hở tí là đòi đánh người; nhiều lúc cũng thấy cậu rất trưởng thành, từ hành động đến lời nói đều tỏa ra mùi mature, sẽ không dễ dàng kích động đánh người; nhưng nhiều lúc quay đầu lại một phát, đã thấy dưới chân cậu là nạn nhân, trên tay là một thằng không bị gãy răng thì cũng méo mặt, con ngươi lạnh lùng áp người đến đáng sợ.

Kể cả khi toàn trường đồn ầm bố hắn đi tù, hắn chích thuốc tên này cũng thờ ơ chẳng thèm quan tâm.

Những suy nghĩ trong đầu Sa Hạo, cùng những hành động kia, dường như luôn có một lí do nhất định nào đó.

"Các cậu ồn quá, tôi không ôn bài được"

"Óa! Tử Kì! Cậu vào lớp lúc nào vậy?!". Trình Ngạn giật mình đến suýt rơi luôn máy điện thoại đang cầm trên tay.

Sa Hạo cũng dừng máy đang chơi, đối thủ đối kháng 1:1 với cậu bỗng dưng thấy đối phương đứng im bất động, liền một đao chém chết.

Thiếu niên chăm chú nhìn cô gái bên cạnh, không hề có nửa điểm né tránh, dễ dàng thấy được quầng thâm nhạt nhẹ trên mắt cô, nhưng đôi mắt xanh lam kia thì vẫn rực sáng như vậy.

Giống như ánh trăng...

Sự việc hôm qua, chỉ như một giấc mộng, xa xôi như ở đâu chứ không phải bọn họ. Giúp được cô ấy khỏi bọn côn đồ thì sao chứ? Đưa cô ấy đến bệnh viện thì sao? Biết cô ấy có người thân bị bệnh thì sao? Cuối cùng, hắn với cô, cũng chỉ là mối quan hệ vừa mới gặp, tất cả những cái kia, chỉ là sự tình cờ cùng giúp đỡ thông thường.

Sợi dây giữa hai người, sự rút ngắn lại cũng chỉ là một chút.

Không thể vì những cái kia, hắn có thể vỗ ngực mà nói rằng mình hiểu cô, tình cảm giữa hai người, cũng chỉ dừng ở mức đó.

Ngoài đời, sẽ chẳng bao giờ giống như trong các câu chuyện cổ tích hay ngôn tình, nếu như hoàng tử chỉ giúp công chúa một lần, hai người bọn họ liền yêu nhau và đến một kết thúc tốt đẹp. Nhưng tình yêu giữa bọn họ xen vào còn là sự biết ơn và áy náy, tình yêu thật sự là gì?

Sa Hạo đưa cho cô viên kẹo đường, thờ ơ nói: "Ăn đi"

Tô Tử Kì dừng bút, cầm lên tự nhiên nhét vào miệng. Hôm nay cô đã đỡ ho nên bỏ khẩu trang, nhưng thân vẫn khoác một chiếc áo khoác mỏng. Đồng phục nhà trường mặc trên người cô trông gọn gàng đẹp biết bao.

Trần Hùng đột nhiên vỗ bàn, vẻ mặt thần bí: "Chúng mày có biết đến, sự việc ma quái gần đây của trường chúng ta không?"

Trình Ngạn cùng Tránh Kì tò mò, Bách An phía bên kia đã làm xong bài cũng thò đầu ra hóng chuyện:"Nói đi nói đi"

Sa Hạo chính là vừa thua ván game, tâm trạng không còn nữa nên cũng chống tay lên bàn nghe kể.

"Tao nghe nói, dạo gần đây trường mình...có ma ám"

"Chính là mấy hôm trước, có một tiền bối khối trên kể sau khi đi học về hôm đấy, liền nhìn thấy một bóng đen lơ lửng trên tường, kia đến gần chính là một cái đầu người bị treo ngược, máu đỏ chảy ra đặc sệt, trên gương mặt còn giữ nguyên một nụ cười quái gở. Nhưng kì lạ là, sau khi gọi thêm người đến, đầu người kia cũng không còn nữa"

"Đàn anh đó còn tưởng mình học nhiều quá nên hoa mắt. Nhưng liên tiếp mấy hôm, anh ta cùng với mấy người nữa cũng nhìn thấy cái đầu người kia, còn là cùng một cái đầu, cùng một vị trí xuất hiện. Nhưng chưa một ai chụp lại được bằng chứng cả"

"Có một đàn anh là dân bên khoa tự nhiên từng tham gia clb hội họa vẽ lại khuôn mặt đó. Lúc tìm hiểu ra liền phát hiện chính là mặt của một học sinh đã chết từ 2 năm trước!"

Bạn đang đọc Lưu Ly Hoa Nở Vì Em sáng tác bởi 00341028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 00341028
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.