Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1598 chữ

Nửa tiếng trước,

"Dạ, mẹ, con biết rồi. Con không sao, ổn hơn rồi ạ"

Cô gái nhỏ với hai lọn tóc nâu buộc sang hai bên, đôi mắt xanh đẹp đến hút hồn người. Tay cầm điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng với người ở đầu dây bên kia.

Mẹ Tô Tử Kì nói rất nhiều, dặn dò cô đến mực trìu mến ấm áp, như hận không thể bế cô lên rồi tung vào đám mây nào đó trên bầu trời xanh: "Lần này chuyển trường tránh khỏi có chút khó khăn đối với con, nhớ đừng hỗn hào với giáo viên, mẹ có gọi trước cho thầy Lý về tình hình của con rồi. A đúng rồi, với cả, nhớ kết thêm nhiều bạn mới, các bạn sẽ làm quen với con, đừng xích mích với các bạn đấy. A Tử có mang đủ sách vở chưa đấy? Tiết đầu tiên là thầy Lý dạy đúng không? Có gì không hiểu phải hỏi thầy và các bạn nhé...Khụ...khụ..."

"Mẹ, con biết rồi mà. Mẹ nghỉ ngơi đi".

"Đầu dây điện thoại bên kia ngưng một lúc, âm thanh cũng giảm, nho nhỏ yếu ớt nói: "Xin lỗi, mẹ không đi cùng con được..."

Tô Tử Kì nhẹ lắc đầu, đôi mắt xanh lam lũ xuống, lộ ra hàng mi dài cong thật đẹp: "Con không sao thật mà, không trách mẹ. Tí nữa về con qua mua cho mẹ ít cam nhé?"

"Được, con gái ngoan. Tạm biệt"

"Vâng, tạm biệt"

Cúp máy rồi nhét vào trong túi áo khoác, cô dương mắt nhìn về phía cổng ngôi trường mới đầy xa lạ này. Một môi trường mới, cuộc sống mới...

Thật tốt!

"Ê mày có nghe qua trường mình có một giáo bá rất đáng sợ không?". Một bạn học bên cạnh nói chuyện ra vẻ thần bí.

"Nghe nghe, tao có nghe các anh chị khối trên kể. Hắn chính là con quỷ vùng Thanh Lộ này. Một tiền bối còn cho tao biết tên đó mới học lớp 11 thôi mà tay không có thể đánh bị thương 5 dân anh chị khối trên!". Cậu bạn học tiếp lời, còn làm bộ mặt miêu tả trông vô cùng đáng sợ.

"Đấy đã là gì, tao còn nghe nói hắn ta từng đánh giáo viên rồi bị hội đồng kỉ luật nhà trường bắt nghỉ học một tháng. Nhưng gia thế phía sau chống lưng cho tên đấy là khủng đó, cuối cùng chỉ bị viết bản kiểm điểm đọc trước toàn trường. Còn hiên ngang mà tuyên bố lần sau rút kinh nghiệm đánh vào mặt sẽ đau hơn, lịch sử trường chúng ta làm gì có kẻ nào như hắn chứ, chậc chậc,..."

Những tiếng bàn tán nói chuyện của bọn học sinh năm nay vừa lên lớp 10, vô tình cuộc nói chuyện này lọt vào tai Tô Tử Kì.

Trường này còn có người như vậy sao? Mở rộng tầm mắt nha.

'''''

"Tô...Tử...Kì? Chữ thật xấu"

Sa Hạo hờ hững mà nói, mái tóc trắng vì đè lên tay ngủ mà bị rối lên không ít, đôi mắt vẫn mơ màng, nhưng luôn hướng về phía bạn học mới này, mang vài phần đánh giá tìm hiểu.

Dường như thời gian ngưng động lại, cả hai người tuy mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên, nhưng luôn có một cảm giác thân quen đến kì lạ. Một cơn gió lùa vào cửa sổ, mạnh mẽ hất tung rèm cửa số phất phơ. Tóc Tử Kì theo gió mà lay động, đung đưa nhè nhẹ cuối cùng dừng lại, nhưng ánh mắt đặt trên người thiếu niên kia dường như là không thể dừng nhìn được.

Mùa hè năm đó, tôi gặp hắn.

"A".

Trong bầu không khí có phần ngưng trọng này, thầy Lý đột nhiên cất tiếng: "Thầy để quên giáo án trên phòng giáo viên rồi, đợi thầy chút nhé. Tô Tử Kì ngồi cùng với bạn học Sa Hạo nhé, cả lớp trong lúc thầy đi vắng không được ồn ào". Trước lúc đi còn không quên nhắc nhở một tràng dài, đúng là một thầy giáo tận tâm.

Lão Lý vừa bước ra khỏi phòng học, cả lớp liền nhao nhao lên, quẳng mất câu "không được ồn ào" vừa mới vài giây trước của lão Lý bay đi thật xa.

Tô Tử Kì lợi dụng vị trí mình đang đứng, phóng mắt nhìn xung quanh cả lớp một lượt. Những gương mặt xa lạ nhưng cũng trông khá dễ gần.

Ờm, ngoại trừ bạn học nào đó vừa chê chữ cô xấu, hắn ta thật chẳng có mắt nhìn.

Độ hảo cảm: -10

Cả lớp chỉ còn mỗi bàn học của Sa Hạo là còn thừa một chỗ trống, cô dù muốn hay không thì cũng phải ngồi thôi. Nghĩ liền làm, cô cất bước dưới ánh nhìn đánh giá chăm chú của các bạn học, bước đến chỗ ngồi cuối lớp của cậu thiếu niên tóc trắng kia.

Cạch.

Chưa để cô kịp ngồi xuống ghế, kia thiếu niên đã dùng một chân đặt lên trên ghế ngồi bên cạnh còn trống, bộ dáng ngông ngênh tỏa ra không thừa chút không khí nào để thở. Hướng mắt về phía bạn học mới nhướng mày nói: "Thôi chết, chỗ này chân mình đặt lên rồi. Cậu chịu khó ngồi đát nhé, bạn học mới?". Vừa nói vừa mang chút nét cười.

"..."

Độ hảo cảm: -10000

Cả lớp im bặt không ai dám ho he gì, tính nết này của Sa Hạo nếu thân quen lắm mới biết cậu chỉ đang đùa, chứ người ngoài thì 1000% nghĩ đang bắt nạt bạn học. Tránh Kì chỉ thấy tội nghiệp bạn học mới, dễ thương nhỏ nhỏ như vậy mà mới ngày đầu tiên đi học đã bị khủng bố tâm lí như vậy, chắc sẽ đau lòng lắm.

Đương lúc cả bọn đang nghĩ cô gái nhỏ này sẽ khóc rồi chạy đi méc với lão Lý thì bỗng một tiếng động vang lên.

Chỉ thấy Sa Hạo bị một cỗ lực lớn ép nằm hẳn xuống mặt bàn. Đúng! Chính là ép hẳn xuống mặt bàn!

Tô Tử Kì hơi nheo mắt, một tay túm tóc thiếu niên đè xuống mặt bàn, người vì dùng hết sức lực nên theo quán tính sáp lại gần mặt hắn. Cách một lớp khẩu trang có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người thiếu niên trẻ.

"Cảm ơn, nhưng từ giờ đây là chỗ ngồi của tôi. Nếu cậu không bỏ chân xuống..."

Lời còn chưa nói xong, bên tai lại bất chợt vang lên giọng nói ấm áp. "Đừng xích mích với bạn học mới"...

Tô Tử Kì im lặng ba giây, rồi thu tay lại. Dùng chân đá cái chân thối của Sa Hạo xuống dưới, mình lại phủi phủi vài cái rồi cứ thế tự nhiên ngồi xuống.

Toàn bộ quá trình này của cô bị chứng kiến bởi hàng chục con mắt ngạc nhiên mắt chữ A mồm chữ O của các bạn học. Bách An cũng phải rơi hai con mắt ra ngoài, bùng nổ nút like, hận không thể trực tiếp biểu thị giơ ngón cái to đùng về phía bạn học mới.

Trước giờ nào có ai dám đè đầu giáo bá của trường Sa Hạo chứ?!

Chưa từng có ai!

Nữ anh hùng này thật can đảm nha!!

Bây giờ là đè đầu, sau này có khi là nhảy luôn lên đầu câu ta ngồi luôn cũng không chừng!

Cả lớp chung một suy nghĩ, tiếp tục chọn cách im lặng ngồi ăn dưa. Đợi giáo bá vùng lên phản dame bạn học mới.

Ai dè, dưa còn chưa được miếng nào, lại nghe Hạo gia nói:

"Bạn học mới nhỉ? Tôi tên Sa Hạo, làm quen nhé". Vừa nói vừa cười nhẹ, tràn đầy tình ý nồng nàn, hiệu ứng mấy bông hoa nhỏ nhỏ phóng ra từ đuôi mắt cũng sắp dùng luôn rồi. Giống như việc vừa rồi là cmn nhân cách thứ hai của hắn làm chứ không phải do hắn vậy.

Tô Tử Kì nhìn cái tên trước mặt giống như đang nhìn người tâm thần phân liệt, chỉ cảm thấy tội nghiệp muôn phần: "Được, tôi tên Tô Tử Kì". Ngừng một chút lại nói: "Lần sau đừng đặt chân lên chỗ ngồi của tôi"

"Vậy bạn học Tử Kì cũng đừng dí đầu tôi nhé"

"Được"

Độ hảo cảm: +1

Cả lớp: Trực tiếp đơn giản như vậy thôi sao??! Dưa đâu??? Màn đánh đấm đi vào lòng người đâu???

Sa Hạo rất hứng thú với bạn học mới này, càng nhìn càng thấy bạn ấy cũng rất đáng yêu đó chứ. Vừa nãy lúc ấn đầu hắn xuống lực tay cũng không nhỏ, nhìn nhỏ nhắn vậy mà lại là người luyện karate nha, ngày tháng sau này có lẽ sẽ thú vị hơn một chút rồi.

"Thầy về rồi, các em giở sách trang 45 ra". Lão Lý cầm trên tay giáo án trở về, đẩy gọng kính của mình rồi bắt đầu vào bài giảng.

Gió bên ngoài cửa sổ vẫn không ngừng thổi, tiếng ve râm ran oi ả giữa hè khiến người ta không còn cảm nhận ra bản đồng ca hay tiếng hát ve gì nữa. Những tia nắng nhỏ lọt vào kẽ lá, đáp xuống bàn học của hai người phía cuối lớp, lấp loáng chút gần gũi khó tả.

Bạn đang đọc Lưu Ly Hoa Nở Vì Em sáng tác bởi 00341028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 00341028
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.