Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có ý tốt

Phiên bản Dịch · 1650 chữ

Trong gương đồng mờ nhạt, cô gái tóc đen mượt như mây, dung mạo xinh đẹp, ngoại trừ trên trán có một vết máu to bằng móng tay. Tạ Nguyên lau sạch vết máu đã khô, dùng bút chì lông mày chấm chu sa, vẽ một đóa hoa mẫu đơn che đi vết thương một cách hoàn hảo. Cầm chiếc quạt lụa, che trước mặt, Tạ Nguyên bước ra ngoài. Xe ngựa đơn sơ, lắc lư một đường, đi đến hoàng cung.

"Việt vương phi, phía trước là Đông cung, bọn thần không tiện vào bên trong, nên ngài cần phải tự mình đi tiếp."

Nhóm người lễ bộ như bị chó đuổi, rời khỏi Đông cung. Gió mát mùa hè thổi qua, trong viện vắng vẻ, chỉ còn lại tân nương mặc giá y.

Tạ Nguyên một tay cầm quạt, một tay nâng vạt áo, chậm rãi bước lên bậc thềm. Cô dùng sức đẩy cửa cung đang đóng chặt, két một tiếng, bản lề cửa phát ra thanh âm khe khẽ. Trong đại điện rộng lớn, chỉ thắp vài ngọn nến, ánh sáng có chút yếu ớt.

Tạ Nguyên nhìn thấy một người đang ngồi trong phòng, trên bàn đặt một cái khay, bên trong là một bộ lễ phục màu đỏ mới tinh. Người nọ không mặc lễ phục mà chỉ mặc một bộ cẩm bảo đã cũ, tóc không buộc, mà xõa ra. Tạ Nguyên bước chân rất nhẹ, nhưng vẫn phát ra tiếng sột soạt.

Trong bóng đêm yên tĩnh, có thể nghe thấy rất rõ ràng, nhưng người nọ vẫn không nhúc nhích, ngồi yên lặng ở đó.

"Thiếp Tạ thị, A Nguyên, bái kiến Việt Vương điện hạ!" Tạ Nguyên đi vào trong điện, hai tay cầm quạt che mặt, hơi khuỵu gối xuống hành lễ.

"A Nguyên Tạ thị? Quả nhiên, Lão già Tạ Trạch đổi người."

Phế Thái tử cuối cùng cũng có phản ứng, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Tạ Nguyên.

Tạ Nguyên chậm rãi hạ quạt lụa xuống, để lộ ra má lúm đồng xinh đẹp nhưng không thô tục. Đặc biệt là đóa hoa mẫu đơn giữa lông mày, càng làm cho cô trở nên diễm lệ hơn.

Phế thái tử ngược sáng, Tạ Nguyên không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn. Nhưng, từ giọng nói của phế thái tử, Tạ Nguyên có thể nghe thấy hắn đang tức giận.

Phế thái tử bỗng nhiên dịu giọng nói: "Có điều, chuyện này hẳn là không liên quan tới ngươi, ngươi cũng là bị Tạ Trạch đẩy ra làm vật hy sinh!"

“A Nguyên Tạ thị, cô không phải là người giận cá chém thớt, cũng không ép buộc một nữ nhi mồ côi."

"Vậy đi, cô cho ngươi một cơ hội để lựa chọn. Ngươi nguyện ý gả cho cô không?"

"Nếu như ngươi không muốn, cô có thể viết hưu thư, để ngươi về nhà. Còn nếu ngươi nguyện ý, vậy chỉ có thể cùng cô đi đến Việt Châu!"

Phế thái tử nói đến đây, trong mắt hiện lên một tia quỷ dị.

Tạ Nguyên ngẩng đầu, trịnh trọng nói: “Điện hạ, thiếp quả thật bị Tạ Trạch dùng tiểu đệ cùng gia sản uy hiếp, không thể không đồng ý thay Hạ Nhu xuất giá."

"Có điều, thiếp nguyện ý gả cho điện hạ, nguyện ý cùng người đi Việt Châu!"

Giọng cô thành khẩn, kỹ năng diễn xuất thậm chí còn bùng nổ hơn cả lúc cô quay video. Phế thái tử nhếch khóe môi, ánh mắt nhìn Tạ Nguyên dịu dàng hơn rất nhiều— rất tốt. A Nguyên Tạ thị này khác với tên tiểu nhân vô sỉ Tạ Trạch. Cô, tha mạng cho ngươi.

Tạ Nguyên căn bản không biết, vừa rồi cô vừa đi qua quỷ môn quan một vòng. Nếu như cô dám trả lời một chữ "không", dựa vào tâm trạng đầy phẫn uất lúc này của phế Thái tử, tâm tính gần như vặn vẹo, hắn có thể sẽ giết chết Tạ Nguyên. Về phần Tạ Trạch, trước khi phế Thái tử rời kinh, cũng sẽ tặng hắn một phần "đại lễ"!

Một tiếng "Nguyện ý" của Tạ Nguyên, để cho phế Thái tử hoàn toàn tách cô ra khỏi Tạ Trạch cùng Tạ gia. Hắn sẽ không dễ dàng coi Tạ Nguyên như người của mình, nhưng cũng sẵn sàng để cô làm Vương phi trên danh nghĩa.

"Ngươi thật sự nguyện ý?"

Giọng phế Thái tử nhu hòa, hỏi lại, nhưng vẫn mang theo gai nhọn: "Ngươi biết Việt Châu ở nơi nào không? Đó là địa phương nào?"

Tạ Nguyên gật đầu: "Thiếp biết! Vùng đất Lĩnh Nam, hoang vu hẻo lánh."

Phế Thái tử hơi sửng sốt, chợt gật đầu nói: "Đúng vậy, phụ thân Tạ Uyên của ngươi là danh sĩ, đi khắp thiên hạ, kiến thức uyên bác."

“Ngươi là trưởng nữ của Tạ Uyên, thường nghe thấy, hiển nhiên cũng có chút kiến thức.”

Ấn tượng của phế Thái tử đối với Tạ Nguyên lại tốt lên một chút---- biết Việt Châu là nơi nào, nhưng vẫn nguyện ý đi cùng hắn. Bất kể có xuất phát từ thật lòng hay không, chỉ cần nàng có thể nói như vậy, phế Thái tử nguyện ý coi trọng Tạ Nguyên một chút.

"Được, Tạ thị, sau này nàng chính là Vương phi của cô, cô cho nàng tôn vinh chính thê."

Nói đến đây, phế Thái tử chuyển đề tài, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn, "Nhưng nhớ, đừng có được sủng mà kiêu. Nàng chỉ là Việt vương phi!" Không phải là thê tử của Hách Liên Giác ta.

Tạ Nguyên: ......

Đa tạ ngài, đã xem xét ta. Tạ Nguyên có chút không chịu nổi sự kiêu ngạo, tự luyến của phế Thái tử này, không khỏi phỉ báng vài câu, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài, còn phải cố giả bộ cảm động nói: "Đa tạ điện hạ, thần thiếp xin tuân mệnh!"

Phế Thái tử tương đối hài lòng với biểu hiện của Tạ Nguyên, khí tức quanh người cũng không còn lạnh như vậy nữa. Đúng lúc đó, ngoài cửa cung truyền đến tiếng trống ầm ỹ—— "Có ý chí! Việt Vương Hách Liên Giác cùng Việt vương phi Tạ thị tiếp chỉ!"

Khuôn mặt lạnh lùng vừa mới tan băng tuyết, nghe thấy thanh âm này, lại ngưng tụ thành băng. Tạ Nguyên cảm nhận rõ khí lạnh dày đặc tỏa ra từ trên người phế Thái tử. Phịch một tiếng, phế Thái tử đứng lên, bước từng bước ra khỏi bóng tối.

Một khuôn mặt mỹ nhan thịnh thế trong nháy mắt ập vào võng mạc của Tạ Nguyên- hốc mắt sâu, sống mũi cao, đôi môi hơi mỏng. Mắt sáng như sao, lông mày xếch, dáng người cao ngất, khí thế hiên ngang, một nam tử khôi ngô tuấn tú, thế gia công tử. Đặc biệt, hắn toàn thân cao quý, phong thái lãnh ngạo, lòng Tạ Nguyên như có hưu chạy loạn.

Đáng giá, Tạ Nguyên cảm giác như mình đang chiếm tiện nghi người ta.

Cạch!

Ngay lúc Tạ Nguyên còn đang ngẩn người, cửa cung bị dùng lực đẩy ra, đi vào phía trước là hai nam tử mặc cẩm bào. Phía sau bọn họ là một đôi thái giám, cung nữ.

"Hoàng thượng có lệnh, Hách Kiên Giác tiếp chỉ!"

Tứ hoàng tử cố tỏ ra kiêu ngạo hét lớn một tiếng, sau đó "tốt bụng" nhắc nhở: "Hách Liên Giác, còn không mau quỳ xuống?!"

"Tiểu Tứ, uy phong thật lớn! Cô không quỳ, ngươi có thể làm gì ta?"

"Hách Liên Giác, ngươi đúng là ngạo mạn! Dám khi quân phạm thượng! Người đâum "mời" Việt Vương tiếp chỉ!"

Tứ hoàng tử đang chờ phế Thái tử biểu lộ khí tức. Thanh âm hưng phấn của hắn vừa dứt, liền có hai tên thái giám đứng lên

Hai mắt phế Thái tử đỏ ngầu, thằng nhãi ranh! Dám dùng bọn nô tài hèn mọn để sỉ nhục mình. Mà người cho phép tất cả những điều này chính là phụ hoàng, người hắn tôn kính và tín nhiệm nhất. Đáy lòng hắn thoáng qua một tia bi thương, phụ hoàng quả nhiên ghét cô. Phế thái tử đột nhiên sinh ra một cổ lệ khí, được thôi, nếu không ai quan tâm cô, vậy cô liền--------

"Không hay! Ánh mắt Hách Liên Giác không đúng!"

Bên cạnh tứ hoàng tử là ngũ hoàng tử, hắn cũng muốn nhìn thấy phế Thái tử bị làm nhục, nhưng hắn sợ ép phế Thái tử quá. Hắn nháy mắt với tứ hoàng tử, “Được rồi, tứ ca, hay là huynh tuyên đọc thánh chỉ đi!”

Tứ hoàng tử chính là cây thương của Ngũ hoàng tử, tứ hoàng tử nghe lời hắn nhất. Mặc dù trong lòng không quá tình nguyện, nhưng vẫn ho nhẹ một tiếng, không sai bọn thái giám "giúp" phế thái tử quỳ xuống nữa.

"Hoàng thượng có chỉ, yêu cầu Việt Vương cùng gia quyến ba ngày sau rời kinh, sớm đi Việt Châu!"

Tứ hoàng tử đọc xong thánh chỉ, cuộn nó lại, bước nhanh vài bước, nhét vào trong ngực phế Thái tử. Phế Thái tử vốn tưởng rằng phụ hoàng đã đủ lạnh nhạt với mình rồi, không ngờ tới, phụ hoàng còn có thể tuyệt tình hơn! "Ba ngày sau rời kinh?"

Phụ hoàng cứ như vậy, nóng lòng muốn đuổi hắn đi?

"Ha ha, phụ hoàng quả nhiên nhân từ, cho ta cùng tân nương thời gian ba ngày trở về nhà!"

Phế Thái tử miệng nói "nhân từ", nhưng trong mắt lại tràn đầy bi thương tịch mịch.

"Tân nương?"

Tứ hoàng tử cười ngả ngớn, nét mặt đầy không có ý tốt....

Bạn đang đọc Lưu đày Vương phi dựa vào làm ruộng tạo phản của Nhất Cá Đậu Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KyAn20sGirl
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.