Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đều là công cụ người!

Phiên bản Dịch · 1693 chữ

“Di cửu tộc… Không biết Thẩm thị đắc tội Trịnh Kiều như thế nào, sao lại rơi vào kết cục này?” Thẩm Đường mất một lúc mới tìm về giọng nói.

Ngự sử trung thừa đối nghịch với Trịnh Kiều, Cung thị giấu giếm quốc tỷ, kết cục của hai nhà là đi đày chứ không phải di tộc— sung quân rất thảm, nhưng tốt xấu gì cũng sống tạm hai ngày.

Đến lượt Thẩm thị thì trực tiếp tru di cửu tộc?

Gạch bỏ sổ hổ khẩu tập thể?

Nếu như thân thể này thực sự là “chất tức” của Điền Trung, không biết nên nói tiểu cô nương xui xẻo, hay không xui xẻo đây.

Ở lại Thẩm thị thì lập tức bị giết, gả tới Cung thị thì bị đưa đi sung quân tới giáo phường Hiếu thành, kết cục hơn phân nửa là sống không bằng chết.

Ai ngờ Điền Trung lắc đầu.

“Chuyện đó ai cũng không biết.”

“Không biết?”

Âm thanh Thẩm Đường cao lên: “Sao lại không biết? Điền lang quân nghĩ kỹ hơn xem, ví dụ như Thẩm thị vạch tội Trịnh Kiều hoặc Thẩm thị chặt đứt con đường đi lên của Trịnh Kiều… Không có ân oán kiểu vậy? Nhưng không có ân oán sao lại di cửu tộc?”

“Đây cũng là điểm tại hạ nghi ngờ…”

Thẩm thị bị di cửu tộc, bằng hữu môn sinh có quan hệ với Thẩm thị cố gắng cứu, nhưng những người dám đứng ra, không phải bị răn dạy giáng chức thì bị giết. Trịnh Kiều đối với Thẩm thị, thủ đoạn tàn khốc, thái độ cứng rắn, không ai dám lại ra mặt vì Thẩm thị.

Điền Trung nói: “Lẽ ra một nhà Thẩm thị ở Tân quốc không tính là đại tộc gì, làm sao lại bị Trịnh Kiều chú ý?”

Lời này đã là hoa mỹ.

Nói thẳng ra, trong những năm Trịnh Kiều gây sóng gió ở Tân quốc, Thẩm thị thậm chí không có tư cách thở mạnh trước mặt hắn!

Một nhà trên dưới trung dung, hoặc có lẽ năng lực của bản thân có hạn, hoặc không quá nổi bật chọc người đỏ mắt, cũng không quá tầm thường làm người ta coi nhẹ, đã không theo chiều gió để bám víu, cũng không tuỳ ý đắc tội tiểu quan tầm thường.

Bất luận Điền Trung nghĩ thế nào, vẫn không nhớ ra Thẩm thị mâu thuẫn với Trịnh Kiều ở đâu, nhưng chỉ có Thẩm thị bị di cửu tộc.

Còn nữa—

Thái độ của Thẩm Đường làm Điền Trung chú ý.

Nên thử thăm dò nói: “Tiểu lang quân vì sao để ý tin tức Thẩm thị, có giao tình gì với Thẩm thị sao?”

Kỳ thực hắn muốn hỏi ý khác, ví dụ như— vị tiểu lang quân này có phải ca ca hay đệ đệ sinh đôi của Thẩm đại nương tử, vì nguyên nhân nào đó bị che giấu trưởng thành tại dân gian?

Hai người quá giống nhau.

Điền Trung từng nghi ngờ Thẩm Đường là Thẩm đại nương tử, nhưng khi thấy chữ ký văn tâm bên hông Thẩm Đường thì bác bỏ. Cái khác có thể làm giả, giới tính thì không giả được.

Hắn chắc chắn, vị Thẩm tiểu lang quân này cho dù không phải bào huynh bào đệ của Thẩm đại nương tử, cũng có quan hệ mật thiết với Thẩm thị.

Thẩm Đường không gật đầu cũng không lắc đầu.

Tuy Điền Trung không có ác ý, nhưng dưới tình hình này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, người biết càng ít càng an toàn.

Điền Trung cũng thức thời, thấy Thẩm Đường không có ý trao đổi thêm thì đổi chủ đề, nhắc đến Kỳ Thiện. Nói thật, hắn rất hứng thú với Kỳ Thiện, không biết Thẩm Đường làm thế nào ở chung với Kỳ Thiện. Hắn muốn nghe ngóng Kỳ Thiện từ chỗ a đa, a đa lại trừng hắn.

Ài—

Thẩm Đường nói: “Đại khái là duyên phận nhỉ.”

Điền Trung nói: “Ngẫu nhiên gặp được liền kết bạn đồng hành?”

“Làm thế không được?”

Điền Trung nói: “Không phải không được, ân nhân có đại tài, văn tâm và ngôn linh của hắn có tiềm lực— đương thời ít có địch thủ, ít nhất là tại hạ thấy như vậy. Sau này gặp đúng minh chủ, cam nguyện dựa dẫm thần phục, văn tâm trưởng thành không thể khinh thường. Chỉ là—”

“Chỉ là cái gì?”

Câu hỏi phía trên không phải Thẩm Đường hỏi.

Giọng nam quen thuộc từ sau lưng hai người truyền đến.

Thẩm Đường cùng Điền Trung đồng thời quay đầu, đụng vào một đôi con ngươi đen thâm thuý, lần lượt bật chế độ im lặng, Điền Trung giật thót đứng lên, hai tay lúng túng buông thõng bên người, gương mặt xấu hổ ửng đỏ.

n nhân là cứu tinh của phụ tử hắn, mình nói chuyện phiếm không biết nặng nhẹ, thế mà ở sau lưng nghị dị về ân nhân…

Nếu không phải sợ hù dọa người ta, hắn đã tự tát mình hai cái. A đa nói đúng, cái miệng ăn mắm ăn muối này nên khâu lại!

Há miệng định nói xin lỗi thì bị Kỳ Thiện đưa tay cản.

Hắn đơn giản đuổi Điền Trung: “Mới đi tiểu đêm, nghe thấy Điền sư bên kia hình như ho khan…”

Điền Trung lập tức theo xuống bậc thang.

“A đa không thoải mái? Tại hạ liền đi xem sao.”

Lòng bàn chân như bôi dầu, thoắt cái không thấy nữa.

Kỳ Thiện ngồi vào vị trí cũ của Điền Trung, hắn nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa Thẩm Đường và Điền Trung, cười nghịch đống lửa.

“Không ngờ tại hạ đã đoán sai, Thẩm tiểu lang quân không phải tộc nhân Cung thị, mà xuất thân Thẩm thị…”

Thẩm Đường: “…”

Lời đừng nói đầy đủ.

Trực giác nói cho nàng, Kỳ Thiện có thể lại bị đánh mặt.

Không có chứng cứ xác thực, bản thân nàng cũng không chắc mình có phải vị Thẩm đại nương tử đó không…

Thẩm Đường không lên tiếng, Kỳ Thiện nói tiếp: “Tất nhiên Thẩm thị đã di cửu tộc, Thẩm tiểu lang quân không còn thân quyến trên đời, không cần đi Hiếu thành cũng được. Nghỉ sớm một chút, ngày mai đi tới thành trấn gần nhất.”

“Ta nói không đi Hiếu thành lúc nào?”

Ánh mắt Kỳ Thiện kinh ngạc: “Ngươi đi?”

Biết rõ Kỳ Thiện lấy lùi làm tiến, Thẩm Đường vẫn nói: “Đi, vì sao không đi? Ta đi theo Nguyên Lương để học bản lĩnh, thế đạo ngày nay, sống sót là quan trọng nhất, những thứ khác, sau này rồi nói. Ta chỉ tò mò, trên người ta có gì đáng giá cho Nguyên Lương xem trọng? Dường như ngươi rất muốn ta đi Hiếu thành, nhưng ta thấy, mang theo thứ vướng víu trên đường, không có ích cho ngươi.”

Kỳ Thiện thấy Thẩm Đường chọc thủng tầng giấy cửa sổ, hơi kinh ngạc, hiếm khi trịnh trọng nói: “Thẩm tiểu lang quân, ngươi không phải thứ vướng víu.”

Tất nhiên là có mưu đồ mới làm vậy.

Mưu giả, luôn là nghề hiểm độc không lợi thì không làm.

Tinh thần này ngay cả gian thương cũng tự thẹn không bằng.

Thẩm Đường hiểu lời dang dở của hắn, cười không nói.

Nàng xem Kỳ Thiện như công cụ người bách khoa toàn thư, nàng cũng bị Kỳ Thiện xem như công cụ người đạt tới mục đích?

Đều là công cụ người, rất công bình công chính.

“Nguyên Lương, ta còn có lời muốn hỏi.”

Kỳ Thiện: “Ngươi hỏi.”

Thẩm Đường nhìn hướng Điền Trung đi.

“Lúc nãy Điền Thủ Nghĩa có nói một câu, ta cảm thấy thắc mắc, hắn nói ‘sau này gặp đúng minh chủ, cam nguyện dựa dẫm thần phục, văn tâm trưởng thành không thể khinh thường’, đây là ý gì?”

Trực giác nói với nàng, trong này có thâm ý đặc biệt.

“Thì ra là vấn đề này, ngươi không cần biết.”

Thẩm Đường: “???”

Kỳ Thiện nói với vẻ mặt phức tạp không diễn tả được, nhìn Thẩm Đường: “Thẩm tiểu lang quân, văn tâm và văn tâm cũng khác biệt, lời này của Điền Thủ Nghĩa nhắm vào đa số văn tâm vũ đảm mưu giả võ giả. Nhưng từ tận đáy lòng ta hy vọng, đa số này không có ngươi.”

Thẩm Đường: “???”

Lại vòng vo gì với nàng?

Nàng đổi một vấn đề khác: “Ta có thể biết ngươi đi Hiếu thành làm gì không? Tốt xấu gì cũng để ta chuẩn bị tâm lý…”

Dù sao tên Kỳ Thiện này thích bán đồng đội.

Phải phòng bị một chút, kẻo bị hố chết lúc nào không rõ.

Kỳ Thiện ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, gió đêm thổi bay tóc, che đậy suy tư trong mắt, Thẩm Đường chỉ nghe âm thanh của hắn nói: “Vì đòi nợ. Tại hạ có một bút nợ cũ lâu năm, không ngại vạn dặm, cũng muốn đi thu, dù chỉ là một chút lợi tức.”

Thẩm Đường: “…”

Trong nội tâm nàng nói thầm.

Đòi nợ?

Tin ngươi là quỷ!

Cái nợ cũ gì mà làm cho Kỳ Thiện sinh sát ý lớn như thế?

Đêm xuống bình minh lên.

Ngày thứ hai, hai người chia tay Điền thị phụ tử đi theo hai hướng.

Người sau muốn đi nương nhờ thân bằng cố hữu, chờ ở đây sớm muộn gì Trịnh Kiều cũng sẽ tới giết, hai người Thẩm Đường muốn đi Hiếu thành.

———

Lời tác giả:

Những gì đã nói ở chương trước không phải tiết lộ, nấm hương chỉ không thích cẩu huyết và hiểu lầm. Dù sao bí ẩn về thân thế và kinh nghiệm của nữ chính là một trong những tuyến chính đen tối của truyện, và tuyến chính lớn nhất là sự nghiệp. Tập trung cho sự nghiệp, kể cả nam chính.

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô

Truyện Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.