Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân thế của nữ quỷ.

Tiểu thuyết gốc · 1811 chữ

Chương 15: Thân thế của nữ quỷ.

Nàng sợ hãi, hoảng sợ mà quỳ xuống cầu xin Thất Tiếu Phong và Thanh Phong đại sư. Nàng không ngừng quỳ lạy khóc lóc mà cầu xin:

- “Xin ngài tha cho tôi, tôi nguyện cam tâm tình nguyện, làm trâu làm chó cho các ngài, sau này không đi hại người nữa, chỉ tĩnh tâm mà tu luyện”.

Thanh Phong đại sư lúc này mới khâm phục tài năng của Thất Tiếu Phong. Người ta đã chuẩn bị

hết một thứ rồi, còn bản thân mình thì ỷ vào tài nghệ của mình nên xem thường nữ quỷ, kết quả bị nữ quỷ đánh cho một trận, xém tí còn đi luôn cả mạng, rồi ông thở dài.

Thất Tiếu Phong lúc này cũng mềm lòng mà tha cho nó một mạng, nên mói hỏi nó:

- “Ngươi nếu có nữa lời gian dối, thì dừng trách ta độc ác, đánh ngươi thần hồn câu diệt, không táng nhập hồi, không biết bao nhiêu năm mới có thể ngưng tụ thành linh trí, lại phải biết bao nhiêu năm mới có thể tu thành người. Việc này ngươi nên biết rõ nha”.

Nữ quỷ lúc này sợ xanh cả mặt, không dám nói gì nữa chỉ có thể cúi đầu, không ngừng khóc lóc, chỉ mong hai người họ thương tình mà tha cho nàng một mạng. Thất Tiếu Phong nói với vẻ mặt hùng hồn:

- “Ngươi khi trước hại không biết bao nhiêu ngươi, lúc này lại khóc, người ta cầu xin ngươi, có tha cho họ sao, bây giờ lại quỳ đó khóc lóc cái nỗi gì”.

Thất Tiếu Phong cũng không phải người lạnh lùng hắn lúc này nhẹ giong mà nói:

- “Ngươi là ai, tu hành được bao nhiêu năm, vì sao lại hại nhiều người như vậy”.

Nữ quỷ lúc này đang cực kỳ suy yếu và hoảng sợ, đứng trên bờ vực sinh tử, sinh mạng mình đang nằm trong tay người, nên bao nhiêu hồi ức hiện trước mắt mình, nàng lúc nàng mới kể lại rằng.

Nàng tên là Nguyễn Như Bảo Ý sống vào khoảng thế kỷ mười bảy, Khi đất Việt được chia làm hai, đàng trong và đàng ngoài. Thời kỳ này được xem là Trịnh – Nguyễn phân tranh, lấy phía bắc sông Gianh làm ranh giới, đàng ngoài là chế độ “Vua Lê Chúa Trịnh” còn đàng trong là người của Nguyễn Phúc Nguyên. Thời đại này được xem là chiến loạn liên miên, nhưng người dân đàng trong cũng được âm no hạnh phúc, những người theo chúa Nguyễn di cư vào Nam không ngừng khai hoang, đất đai, đều được chúa Nguyễn phong họ, hưởng nhiều bổng lộc. Đời sống dân dân ấm no.

Nguyễn Như Bảo Ý ở đàng trong, thân phụ của nàng là thuộc hạ của Nguyễn Phúc Nguyên. Chúa Trịnh đem quân đi đánh Nguyễn Phúc Nguyên, vì chúa Nguyễn đang dần ly khai khỏi chính quyền Lê – Trịnh, khi hai bên giao tranh. Trong một lần quân Trịnh bị bắt,có một chàng trai tuấn tú khoảng hai mươi tuổi, người cường tráng, lại mang vẻ mặt chính khí, tình cờ trận đánh này là cha của Như Bảo Ý,ông là Nguyễn Hiền, ông là một người tướng lĩnh tài ba, thao tài mưu lược, nhiều lần đánh cho quân Trịnh phải rút về. Bảo Ý cũng đi theo cha mình mai đây, mai đó chinh chiến xa trường, nàng chỉ là một cô gái chân yếu ta mềm, nhưng cũng muốn theo cha, mặc dù nguy hiểm, nhưng cha nàng vì thương nàng, cũng đồng ý, nàng chỉ được ở trong doanh trại dạo chơi, không được tự tiện ra ngoài, rất nguy hiểm. Trong một lần dạo chơi ở doanh trại, nàng bắt gặp một chàng trai tên là Trịnh Khang, nên chào hỏi:

- “Ngươi tên họ là gì”.

Trịnh Khang thì thấy một thiếu nữ dễ thương, tâm tình cũng vui vẻ mà trả lời, khi ấy chàng đang bị trói ở ngoài sân.

- “ Ta tên Trinh Khang, ngươi rất xinh đẹp tên họ là gì, vì sao hạng nữ nhi yếu đuối lại ra chiến trường, không sợ bị quận giặc bắt rồi dày vò mình sao”.

Nàng dõng dạc trả lời:

- “Ta tên là Nguyễn Như Bảo Ý, vì ta thương cha, lại thấy cha ta ngày đêm chinh chiến, vì không muốn xa cha, nên nhiều lần năn nỉ, ông mới cho ta đi theo, ta không hề sợ, vì cha ta rất giỏi cầm quân, nên được Chúa Nguyễn nhiều lần khen thưởng”.

Trịnh Khang lúc này cũng mỉm cười, cô bé này rất ngây thơ, tâm tình trong sáng, hắn không muốn bắt nạt nàng rồi nhìn nàng mà nói:

- “Uhm, chúng ta là người của hai chủ, nên ta khuyên ngươi không nên nói chuyện với kẻ thù, tránh cho mọi người dị nghị”.

Nguyễn Như Bảo Ý nàng trề môi mà nói:

- “hì hì, ta không sợ, ở trong đây, ngoài cha ta, ta là lớn nhất, không ai dám bắt nạt ta đâu”.

Trinh Khang lúc cười khổ, cô bé này quả thật quá cứng đầu, hắn lại thể hiện khuôn mặt giận dữ về phía nàng rồi nói:

- “Ngươi không đi, ta ăn thịt ngươi, không biết chúng ta ở đàng ngoài là ác ma, chuyên ăn thịt trẻ nhỏ sao”.

Nguyễn Như Bảo Ý lúc này khuôn mặt nàng cực kỳ buồn cười, nàng nói:

- “ta không tin, có quỷ mới tin ngươi”.

Nói xong rồi nàng bỏ chạy. Chỉ để lại hồi ức cho Trịnh Khang, cả đêm hôm ấy, nàng không ngủ được, cứ mỗi khi khép mắt lại, thì nàng lại thấy bóng người hắn hiện ra. Từ cái ngày hôm đó, mỗi ngày nàng đều mang đồ ăn cho hắn, cả hai ngươi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cũng không biết đến khi nào cả hai người bắt đầu thầm thương trộm nhớ. Nguyễn Như Bảo Ý vì quá yêu Trịnh Khang say đắm, nàng lén thả chàng ra.

Phụ thân nàng biết rất tức giận, nhìn nàng rồi quát lớn:

- “ Đồ nghịch tử, nuôi cơm tay áo, người đâu, mau bắt nó đem đánh ba mươi trượng, rồi giam lỏng lại cho ta”

Nàng bị đánh rất đau, nhưng nàng không hề oán giận cha mình, trong lòng mình chỉ lo lắng cho Trịnh Khang có trốn thoát được hay không mà thôi, nàng làm gì có biết đau, bởi khi yêu thì ai cũng trở nên mù quáng.

Mặc dù Nguyễn Hiền trong lòng giận dữ, nhưng ông cũng không quên dặn người hầu gái đem rượu thuốc vào cho nàng. Được vài ngày ông cũng mềm lòng mà thả nàng ra.

- “Ngươi, cái đồ nghịch tử, làm ta tức chết, ta làm sao ăn nói với chúa thượng đây”.

Nàng nhìn cha mình rồi cười nói:

- “Hì hì, ta biết phụ thân luôn tốt với ta mà”.

Nguyễn Hiền lúc này cũng bó tay, làm gà trống nuôi con từ nhỏ, ông không hề muốn con mình chịu khổ, thôi thì đành chấp nhận cho nó vậy.

Trịnh Khang sau khi trốn về, cũng nhiều đêm thức trắng mà nhớ tới nàng, mới quyết định xin phụ thân của mình vào đàng trong mà gặp nàng. Nhưng cha chàng làm sao để chàng như ý nguyện, hai bên là kẻ thù với nhau, mỗi người mỗi chủ làm sao để cho con trai mình lấy con gái của kẻ thù. Ông bèn ra lệnh:

- “Ngươi đâu, bắt nhốt Trịnh Khang lại cho ta, cấm túc không cho ra ngoài, kẻ nào trái lệnh, xử theo gia quy”.

Trịnh Khang hai mắt lúc này cô động vài giọt nước mắt. Chàng nhìn cha mình rồi bảo:

- “Phụ thân, nếu không có nàng, con đã chết từ lâu, vì sao lại chia cắt uyên ương”.

Cha Trịnh Khang vô cùng giận dự ông quát lớn:

- “Đêm nó ra ngoài đánh trăm trượng rồi nhốt vào cho ta”.

Trịnh Khang bị đánh rát đau, nhưng chàng không hề cảm nhận được nỗi đau từ da thịt, chàng chỉ đang đau trong lòng, chỉ sợ không còn gặp được Như ý mà thôi.

Trinh Khang vì quá yêu Như Ý liền ầm thầm trong đêm lén lút mà trốn vào đàng trong, còn Như Ý cũng vì yêu Trịnh Khang mà lén lút trốn ra đàng ngoài, chớ trêu thay cả hai người đều không toại nguyện, họ bị phụ mẫu của mình bắt được. Trinh Khang bị buộc phải lấy một người mà chàng không hề biết mặt. Còn Như Ý sao khi biết được tin, nàng nhiều đêm đau lòng, vì cớ gì thả chàng đi, nếu bắt chàng ở lại doanh trại còn có thể gặp chàng, này tình yêu đã ly biệt. Sau nhiều đêm trầm tư mà lâm bệnh, Nguyễn Hiền lúc này lòng đau như cắt, không biết làm gì hơn,đành phải cho con đi gặp Trịnh Khang. Nhưng chớ trêu thay Trịnh gia lại không nhìn mặt nàng, Như Ý đau khổ ngày đêm, lại chờ đến ngày Trịnh Khang thành thân, nàng lại mặc áo cô dâu rồi treo cổ. Nguyễn Hiền khi biết được tin con mình mất, ông cũng ngày đêm nhớ nhung mà bệnh nặng qua đời.

Trịnh Khang sau khi biết tin được nàng chết, hắn cũng không còn tâm tình gì nữa, cho nên vài năm sau hắn xuất gia đi tu. Lấy thân mình nguyện công đức tu hành hồi hướng cho nàng.

Còn về phần nàng do chết vì tự tử, nên dương thọ vẫn còn, lại không được xuống âm ty xét xử, phải chờ hết dương thọ, một phần lại bị giam giữ ở nơi mình tự từ, nàng phải kéo một người khác tự tử theo nàng mới có thể đi, nhưng nàng tâm địa quá thiện lương, lại không muốn làm hại ai, nên cứ quanh quẩn nơi đó nhiều năm, lại bị nhiều hồn ma khác mà bắt nạt. Cho đến một ngày, nàng gặp mặt được một đạo sĩ, hắn dụ dỗ nàng, làm việc cho hắn, hứa sẽ giúp nàng thoát khỏi nơi đây. Nàng mừng rỡ, liền lập tức đồng ý. Ai ngờ hắn lại bắt nàng phải hại người để thu thập hồn phách để luyện vạn ma yêu linh trận, nếu không hại người, nàng sẽ bị đánh, sẽ bị hắn nhốt, lại bỏ đói, những lần đầu khi nàng giết người thì còn hơi sợ hãi, dần dần lâu ngày cũng thành quen, nàng không khác gì ma đầu, lại hận tình trường nên thường ai mà có ý đồ gạ gẫm nàng đều không tha cho họ.

Bạn đang đọc Lục Đạo Oán sáng tác bởi DiepTamThao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiepTamThao
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.