Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tom

Phiên bản Dịch · 485 chữ

Sáng hôm sau, lúc chiếc Jetta của Kate đỗ ở bãi xe đằng sau Trại Cải huấn Riverhead, chiếc Mercedes đen bóng của Montgomery chạy ra. Việc này thật quá sức chịu đựng của chúng tôi. Giống như đến ngày làm việc cuối cùng, bạn thấy người thay thế đã ngồi ung dung trên ghế của bạn, bàn làm việc của bạn đã dọn sạch bong.

Nhưng Kate và tôi giữ vững lề thói hàng ngày. Chúng tôi đỗ đúng chỗ, chào hỏi Mike và Billy ở bàn tiếp tân, cất đồng hồ và chìa khóa vào ngăn tủ số 1924.

Có lẽ là lần cuối cùng, Sheila, lính nữ duy nhất ở nhà tù an ninh tối đa, đã làm việc ở đây hai mươi ba năm, hộ tống chúng tôi qua các cánh cửa trượt bằng thép vào phòng luật sư. Dante đã ở đấy, cậu vừa gặp Montgomery.

Cậu nhìn xuống bàn chân và nói:

- Chúng tôi vừa nói chuyện.

Kate và tôi ngồi chìm trong ghế bên chiếc bàn nhỏ. Tôi cắn vào lưỡi, đợi thải hồi công việc. Lâu rồi, tôi chưa cảm thấy kinh khủng như thế này.

- Ronnie Montgomery, người đã gỡ tội cho cầu thủ bóng chày Lorenzo Lewis, vừa đến thăm tôi, - Dante nói.

- Ông ta đã ghé qua văn phòng của chúng tôi tối qua, - Kate nói.

- Tôi đoán anh chị đã biết ông ấy đề nghị nhận vụ này. Ông ấy nói trong mười lăm năm qua, ông ấy chưa thua vụ nào.

- Có lẽ thế, - Kate nói.

- Ông ta bảo đây là quyết định quan trọng nhất tôi nên làm. Rằng tôi cần nắm lấy thời cơ này.

- Còn cậu nói sao?

- Hết rồi, ông Montgomery. Tôi đã mất mười tháng ở đây. Tôi biết việc mình phải làm.

- Là gì vậy? - Tôi hỏi.

- Anh chị thừa hiểu đây không phải là việc cá nhân. Quần áo Lorenzo Lewis dây máu vợ. Khi cảnh sát tới, anh ta ở lỳ trong phòng vệ sinh, nuốt ba chục viên thuốc ngủ và gọi mẹ ời ời. Thế mà Montgomery vẫn gỡ được tội cho anh ta.

- Đấy là một vụ độc nhất vô nhị, - Kate nói, - nhưng chúng tôi không coi việc đó chĩa vào chúng tôi.

- Anh chị chắc chứ?

- Vì Chúa, Dante, cậu đã nói gì với ông ta?

- Tôi bảo ông ta, không, xin cảm ơn. Tôi thích luật sư tôi đã có. Chị nghĩ tôi có điên không? - Dante nói rồi chỉ một ngón tay dài vào Kate và mỉm cười. - Nếu tôi thuê Montgomery, mọi người, kể cả chánh án sẽ cho là tôi có tội như Lorenzo Lewis. Thêm nữa, tôi hình dung Montgomery đã tận dụng vận may của ông ta cho ba mạng kia kìa. Kate, chị khóc vì tôi đấy ư?

Bạn đang đọc Luật Sư Và Bị Cáo của James Patterson & Peter De Jonge
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.