Cổ Trấn thôn
Đỉnh Tây Lâm, Tây Hoả vực.
Nơi đây là một vùng hoang mạc cằn cỗi, linh khí thưa thớt, chẳng có bất kỳ loại linh thảo nào có thể sống ở đây. Nên cũng vì thế mà nơi này tu tiên giả cũng chẳng màng lui đến. Thế nhưng nó lại là một nơi cực kỳ tốt cho việc ẩn náu vì nơi này giống như tách biệt với thế giới bên ngoài vậy.
Tại đây nơi duy nhất có người sinh sống là Cổ Trấn thôn. Người dân ở đây chủ yêu là dân thường, kể cả có người có linh căn đi nữa cũng không thể tu luyện vì linh khí vừa loãng lại còn hỗn tạp. Ban đêm khi mặt trời đã khuất sai những đồi cát, người dân của thôn chuẩn bị nghỉ ngơi thì bất ngờ nghe thấy tiếng động lạ. Nhanh chóng những người trai tráng cùng với trưởng thôn cùng nhau tiếp cận hướng phát ra tiếng động.
_ Ở đây có cái gì đó! Mọi người mau lại xem này.
Nhanh chóng những ánh đuốc đã soi sáng một cái hố tròn rộng 2 trượng.
_Nhìn kìa ở đó có ai đã bị thương.
Một đại hán vừa nói tay vừa chỉ vào một người đang nằm co lại trong một vũng máu.
_ Nhanh, nhanh cứu người.
Trưởng thôn ra lệnh, sau đó cùng với mọi người tiếp cận người bị thương. Người bị thương nặng là một nam nhân trên người đầy vết thương chằng chịt. Thấy có người tới nam tử này nhanh chóng đưa cái bọc cho một trung niên gần đó nhất và dặn một câu: " Đừng để nó rơi vào tay của người Đại Văn quốc". Sau đó trút bỏ hơi thở cuối cùng. Trung niên nhanh chóng đưa cái bọc cho trưởng thôn và thuật lại lời nam tử đó. Ngay khi vừa chôm cất nam tử kia cẩn thận, có tiếng nóiv
_ Trưởng thôn hay là vứt cái bọc đi. Nó có liên quan Đại Văn quốc, nếu có thứ gì nguy hiểm thì ra sẽ chết chắc rồi.
Nhiều người xung quanh gật gù đồng ý. Họ vốn là nông dân hiền lành nên mấy việc này khiến họ sợ hãi. Nhưng trưởng thôn nói:
_ Cứ mở ra xem trước rồi tính.
_ Hả.... Đây là......
Đăng bởi | Bópdáicảtram |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |