Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày diệt vong của vương quốc

Tiểu thuyết gốc · 1559 chữ

Đêm đen. Mặt trăng lên đến giữa bầu trời, mang một màu đỏ tươi.

Lộc cộc. Lộc cộc.

Thủ đô Becky ba mặt giáp núi cao rừng rộng, cổng thành hướng về một vùng đồng bằng mênh mông bao la, đồi nho và thông mọc lên san sát, thanh bình, phù trú.

Vó ngựa quân Champo cuốn qua đất nước như một cơn bão và để lại những ngả đường đầy máu tanh. Đêm nay sẽ là đêm chúng công chiếm thủ đô, hoàn thành cuộc chiến xâm lược Conafi.

Trong thành phố, đèn bật mở. Binh sĩ từng tốp đi lại, cầm giáo, đeo kiếm, lộ ra một sự căng thẳng. Dân chúng được lệnh sơ tán, nhưng trên những con phố phồn hoa ngày xưa vẫn còn đến nửa người ở lại. “Hoàng tử Louis ở đây,” họ nói. “chúng tôi không thể đi được.”

Vu sư tiến lên cổng thành, cầm ống nhòm nhìn về đêm tối xa thẳm. Rất lâu, giọng khàn khàn của ông mới vang lên trong đêm tối tĩnh mịch.

“Chúng đến rồi.” Ông nói. “Quân Champo đến rồi. Thần Quy Tắc đã cấm cản không cho ta ở đây nữa.” Nhìn các binh sĩ với vẻ buồn rầu, vu sư chậm rãi cúi người, nói. “Đêm nay, Conafi sẽ chìm trong biển lửa. Nhưng hoàng tử nhỏ bé của các ngươi, Louis quý mến, số phận của cậu ta mới chỉ bắt đầu.”

Nói xong, làn da ông ta tỏa ra ánh kim quang và đột ngột trở nên hư ảo, mờ dần trong không khí và để lại một lớp bụi vàng trên bộ lễ phục vu sư nằm dưới đất lạnh lẽo.

Cùng lúc đó đêm đen bỗng có một thứ âm thanh dồn dập phát ra từ xa xăm, tiếng vó ngựa, roi da vun vút, tiếng hò hét rung trời. Tướng quân Venchan vội vàng gọi mọi người chuẩn bị gươm giáo cho một cuộc tử chiến.

Một khắc sau, dưới ngọn đèn soi sáng cả vùng của Becky, bóng đại quân Champo hiện ra, lồ lộ và trải dài mãi không dứt. Binh lính là những kẻ có gương mặt gân guốc, cạnh góc đứt gãy dễ thấy ở những con người man dại, nhưng chúng lại có chiến lược quân sự mạnh mẽ đến nỗi đã bao đế chế lớn nhỏ phải gục ngã. Đi đầu là một con bạch mã đang phi nước đại, cưỡi trên lưng là một kẻ với đôi mắt lạnh lùng lộ ra sau bộ giáp vô tình lãnh cảm, toàn thân tỏa ra mùi nguy hiểm. Lá cờ to phất phơ hai tên binh sĩ phi sau hắn đang cầm, biểu tượng nước Champo với đầu lâu và xương người. Venchan thấy nghẹn trong lòng một nỗi tức khó tả. Lá cờ bẩn thỉu đó đã cắm trên mảnh đất xinh đẹp Conafi, vó ngựa những người man rợ đó đã giày vò dân chúng Conafi!

Quân Champo dừng cách cổng thành Becky năm dặm. Tên tướng quân cầm đầu ngẩng nhìn Venchan phía trên cổng thành, như một con sư tử hứng thú đánh giá con vật lạ. Phía sau hắn, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo lông nhung, cài khuyết áo là biểu tượng của hoàng gia Champo ung dung tiến lên, giọng nói trong trẻo đắc thắng vang vọng khắp màn đêm u ám.

“Thì ra là tướng quân Venchan đã lâu không thấy! Tướng quân có nhớ lần chạm mặt trước kia không nhỉ? Nếu còn lo nghĩ cho dân chúng thì hãy mau mở cổng thành ra, nếu không, cha ta tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó!”

Venchan nắm chặt tay lại, móng tay cào xước bờ tường thành, tâm trí hỗn loạn không sao không nghĩ được về lần bại trận nhục nhã ngày mới chạm mặt. Mười vạn đại quân lúc ra đi, không một ai trở về.

Bình phục tâm tình, ông nhìn thẳng vào kẻ đắc thắng, cao giọng:

“Đóng cổng thành. Ta dẫu có thua, thì ngươi cũng phải thảm.”

Thanh niên đỏ tái mặt, hừ lạnh:

“Không biết tự lượng sức mình. Lên!”

Mũi tên vun vút, tua tủa từ cổng thành bắn xuống.

Mà đại quân Champo, khí thế hung mãnh như thủy triều lao vùn vụt xông vào cổng thành Becky.

Máu bắn ngập trời!

oOo

“Nằm yên.” Thanh niên ra lệnh, mũi kiếm chếch xuống, vừa vặn đặt dưới cằm Venchan.

Venchan nằm dưới đất, máu từ bụng chảy xuống róc rách. Nhận thấy được sự thay đổi của cơ thể, lại nhìn người thanh niên trẻ trung kiêu ngạo trước mắt, đột nhiên muốn thở dài.

Đã mang tâm lí là tử chiến, nhưng khi thua vẫn không tránh khỏi suy nghĩ một hai.

Ông ta nằm, thanh niên đứng, xung quanh hai người la liệt xác chết, cả Conafi, cả Champo.

Thanh niên xách Venchan như xách một con gà, đi thẳng về nơi đại quân Champo tập hợp: Trước lâu đài nhà vua.

Ông ta bị cột vào cùng các chiến hữu khác, trông họ bê bết máu, tình trạng thảm chẳng kém gì ông. Họ từng là đội kị binh tung hoành trên chiến trường, bây giờ trở thành tù binh.

Tên tướng quân cầm đầu – hoàng đế Champp nhìn lâu đài đóng kín mít, yên tĩnh, cười một cách thích thú, hất cằm nói với Venchan:

“Hoàng đế các ngươi cũng thật là, dân chúng đầu rơi máu chảy vì ông ta, ông ta lại trốn trong vương vị của mình không ra. Thế nào, có tính quy hàng không đây? Ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”

Venchan muốn nói “dân chúng chỉ trung thành với hoàng tử Louis”, nhưng ông ta ngậm miệng, quay mặt đi, trong phẫn nộ có cả thất vọng.

Hoàng đế Champo mỉm cười thích thú, đang định ra lệnh tấn công thì cửa lâu đài bật mở.

Venchan mở to mắt, tất cả những người dân còn sống của Conagi đều mở to mắt không thể tin được.

Nhà vua của họ, bước ra, mặc trên người một chiếc áo lông thú. Ông ta bưng một chiếc khay, bên trên rất rõ ràng để hoàng bào, vương miện, ấn chủ trì. Đằng sau nữ hậu đi theo, hai người họ vẻ mặt bình thản sóng vai cạnh nhau, đi tới trước mặt hoàng đế Champo. Thanh niên đứng cạnh hắn ta giật thanh kiếm, nhưng hắn đưa tay ngăn lại, vẻ mặt đầy hứng thú.

Nhà vua và hoàng hậu khi đến trước mặt hoàng đế Champo năm bước, cùng quỳ xuống, giơ chiếc khay lên, cúi đầu kính cẩn:

“Chúng tôi xin dâng tất cả cho ngài, hoàng đế vĩ đại.”

Tên hoàng đế cười ha hả, không rõ là thích thú nhiều hơn hay giễu cợt và mỉa mai nhiều hơn:

“Đổi vương vị lấy mạng sống à? Lại gặp thêm mấy kẻ nhát như cáy.”

Venchan không phản ứng gì, ông ta đã hoàn toàn chết lặng.

Đột ngột hoàng đế Champo quay đầu lại. Quân lính phía sau ông ta rẽ ra hai hàng, chừa lối cho một người đàn ông bước đến. Ông ta mặc một chiếc áo dài chùng kín tới gót chân, mái tóc bạc tùy ý xõa trên vai, cổ vai và bờ vai thêu kim tuyến bạc, tay cầm quyền trượng, bước đi ung dung, bình thản, mang lại một sự uy nghiêm.

Hoàng đế Champo đứng dậy, phớt lờ hai kẻ trước mặt mình, nói với ông ta bằng một giọng thành kính:

“Thưa vu sư, cuối cùng ngài đã đến. Đây là vương quốc thứ một trăm bốn mươi bảy mà con đặt chân đến. Vậy vu sư cho con hỏi đã tìm thấy lọ thuốc kia chưa?”

Lòng Venchan rung động. Dáng vẻ hoàng đế ngang ngược xưng “con” rất buồn cười, nhưng cũng chẳng chấn động bằng cái từ “lọ thuốc”. Nghe đồn quốc vương Champo vì tìm kiếm thuốc trường sinh bất tử được cất giấu mà phát động chiến tranh, chẳng lẽ tất cả đều là thật. Đồ vu sư đáng chết!

Trong đêm tối, Venchan không thể thấy rõ mặt vu sư, vả lại mặt ông ta cũng bị bộ râu dài che gần hết nửa, chỉ lộ ra một cái mũi khoằm với con mắt ti hí, thâm sâu. Nhưng trong giọng nói của vu sư này lại lộ ra một sự ngưng trọng hơn bao giờ hết:

“Xứ sở này đúng là có cất giấu thuốc trường sinh, thuốc lại được giấu trong trái tim của đứa trẻ bên trong tòa lâu đài. Nhưng thưa bệ hạ, đứa trẻ này rất đặc biệt, như được Pháp Tắc thế giới bảo hộ. Vẫn là không nên đụng vào nó.”

Venchan khiếp sợ. Một người trong bọn họ lỡ miệng hét lên:

“Ông nói láo! Hoàng tử Louis làm sao…”

Hoàng đế Champo đứng dậy, trên mặt lộ ra một vẻ tà ác:

“Con đã cất công tìm kiếm mấy chục năm, đến giờ đây sao lại để mọi chuyện hóa thành công cốc được? Chỉ là một đứa trẻ thôi mà!”

Nói rồi, ông ta liếm môi, tham lam ra lệnh:

“Lục soát toàn bộ lâu đài này cho ta!”

Bạn đang đọc Louis hay Miachel thì cũng đều là thượng thần tối cao của anh sáng tác bởi mactruc123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactruc123
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.