Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2223 chữ

Bệnh dịch tràn ngập, chướng khí tàn sát khắp nơi, Hổ Đô đóng quân phía nam Long Triều.

Thời tiết oi bức khiến phương bắc hằng năm hạn hán càng làm sĩ binh trở nên ẩm ướt mồ hôi cùng nóng nực khó nhịn, huống chi Long Triều lại vừa trải qua một trận nội loạn nên chưa có nhiều binh sĩ tới tiếp viện, thậm chí lương thảo cũng không kịp tiếp ứng.

Trong đại trướng màu vàng là một Duẫn Hạo đang lo lắng, cho dù hắn đã đọc thuộc binh thư nhưng dù sao yếu cũng không thể địch lại mạnh. Gần ba vạn binh sao có thể ngăn cản mười vạn đại quân Hổ Đô quen thuộc địa hình kia. Vài lần tấn công chính diện đã làm tổn hại không ít tướng sĩ, thế nhưng Hổ quân dáng vẻ bệ vệ tinh thần chiến đấu lại càng ngày càng cao.

"Quân trinh sát còn chưa trở về sao?". Cởi ra áo giáp nóng nực, mệt mỏi ngồi trên ghế.

Lắc đầu, trong đại trướng là các tướng quân đã từng rong ruổi trên sa trường, mà hiện tại việc bọn họ có thể làm cũng chỉ là chờ đợi, chờ đợi, lại vẫn như cũ chờ đợi!

Tại Trung, em biết không, ta rất mệt mỏi. Nơi này căn bản không phải là nơi dành cho con người, ngay cả một chỗ mát mẻ nơi này cũng không có! Nếu em là ta, em sẽ đối phó cái tên Hổ Khâu Liêm kia như thế nào?

Đang lúc Duẫn Hạo trầm tư, chợt bên ngoài trướng một mảnh xôn ao.

"Báo"

"Truyền"

"Báo, thuộc hạ phát hiện cách năm mươi dặm có một vách núi, thuộc hạ tới xem, vượt qua vách núi kia chính là nơi hạ trại của Hổ quân. Hơn nữa vì vách núi khác thường nguy hiểm, cho nên canh gác rất lơi lỏng, thậm chí còn không có canh gác!".

Ánh mắt ảm đạm chợt sáng lên, chẳng lẽ đây là cơ hội sao?

"Mau đưa ta đi nhìn xem".

"Vâng".

Vách núi dốc ngược, không có chỗ để leo lên, chỉ có đã vụn rơi vãi cùng cành cây khô lộn xộn.

Lông mày cơ bản đã giãn ra được một chút lại nhíu chặt lại, cho dù thuận lợi vượt qua, xuống tới nơi tay chân tất nhiên sẽ bị thương, không còn sức lực đâu mà giết giặc!

Ông trời, vì sao cho ta hy vọng lại không để ta nhìn thấy thắng lợi!

"Tại sao không dùng thang?". Là em đang cười, Tại Trung, ta nhìn thấy nụ cười của em.

Trong đầu là lời nói trong trẻo lạnh lùng của em, ta không biết là do ly biệt đã lâu hay là vì cái gì, thế nhưng ta chắc chắn ta đã nghe thấy tiếng em.

Tại sao không dùng thang dài trăm thước, chỉ cần một người leo lên, là có thể từng người từng người ùn ùn leo lên theo. Xung quanh lại có nhiều cây cối, bụi rậm như vậy, sao không lấy nguyên liệu ngay tại chỗ để làm? Trong đầu lóe lên ý tưởng, lớn tiếng kêu lên.

Xung quanh ngay lập tức nhiệt liệt hưởng ứng, rốt cục cũng có biện pháp công phá bức tường phòng hộ cứng rắn của Hổ quân, mỗi người đều vì hưng phấn mà kêu lên.

Tại Trung, cám ơn!

Có hy vọng rồi, tất cả mọi người đều hăng say, thậm chí đã quên đi mỏi mệt!

"Không được, Hoàng thượng, người không thể đi!"

"Vì sao lại không được? Hổ Khâu Liêm có thể tự mình ra trận giết địch, vì sao ta lại không thể cùng nhân dân của ta vượt qua vách núi kia? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta không làm được sao?"

"Bệ hạ, người thân thể vàng ngọc a, trăm triệu lần không được mạo hiểm a!".

"Hừ, thân thể vàng ngọc? Trẫm là người, bên ngoài cũng không phải là người đấy sao? Các ngươi không muốn nhanh chóng về nhà?". Không biết vì sao, khi nhìn thấy những ánh mắt tràn ngập hi vọng này, ta có thể thấy được khát vọng được về nhà của bọn họ, thậm chí còn có thể thấy được hy vọng có thể về nhà ôm lấy người yêu của họ.

Ta muốn bảo vệ những người này, bọn họ là thần dân của ta, là tất cả của ta, giống như Tại Trung ở trong lòng ta vậy!

Không còn lời gì để ngăn cản, tuy rằng giật mình khi thấy Hoàng thượng đã thay đổi nhưng dù sao mọi người cũng đều mong muốn có thể mau chóng về nhà, mau chóng ôm lấy con cái của mình. Hoàng đế tự thân xuất mã có thể làm tăng tinh thần chiến đấu, chuyện này đối với chiến sự là trăm lợi không có hại.

"Thế nhưng người phải chú ý an toàn!"

"Ta sẽ cẩn thận!"

Mọi người không ai phản đối nữa, vì họ tựa hồ biết được hoàng đế của họ đã quyết tâm. Đã không còn Long vương nhưng có Ngài, Long Triều sẽ không thua.

Ban đêm tối đem, mọi thứ đều tối đen, không ai biết bản thân sắp tiến đến nhận lấy chém giết!

Tại Trung, ta rất nhanh sẽ trở về đón em!

Nhìn thấy tia sáng của chiến thắng dần dần tiến đến, nhìn thấy các tướng sĩ của ta anh dũng giết giặc. Nhanh chóng đánh lui địch nhân bên người, tất cả mỏi mệt đã biến mất hầu như không còn.

Hổ Khâu Liêm hốt hoảng chạy trốn, thắng lợi sắp đến rồi, ta biết!

"Bệ hạ, có nên tiếp tục truy sát hay không?"

"Không, không cần".

Xung quanh là cảnh chém giết thê lương, có lẽ bên trong đó cũng có lời hứa hẹn giống như của ta với em, có lẽ bọn họ không thể về nhà!

Thực xin lỗi, Tại Trung, ta không thể tới đón em về nhà. Máu theo thân kiếm xuyên qua thân thể mà chảy xuống, chậm rãi cúi đầu, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Em phải chăng vẫn sẽ ở ngoài bìa rừng chờ ta đến?

Em phải chăng vẫn sẽ ôm con của chúng ta ở một nơi nào đó chờ ta đón em về nhà?

Cố hết sức đem thích khách bên người giết chết, thế nhưng ta đã không thể đứng dậy. Tại Trung, ta cầu khẩn ông trời đừng để em nhớ ra ta, ta cảm ơn ông trời đã để cho em hoàn toàn quên ta. Em quên ta, đã từng khiến ta đau đến tan nát cõi lòng nhưng giờ phút này ta lại chân thành cảm tạ điều đó, vận mệnh thật sự trêu người.

Bên tai là tiếng kêu gọi của tướng sĩ, kêu gọi hoàng đế của bọn họ, kêu gọi bệ hạ của bọn họ...

Ta biết ta sắp đến gần với cái chết. Tại Trung, em có tin ta đã thấy em không?

Em vẫn như trước thật xinh đẹp, mái tóc trắng bay múa, da thịt tuyết trắng, trong lòng là con của chúng ta. Em vẫn như cũ mỉm cười với ta, giống như em vẫn còn yêu ta!

Đưa tay muốn chạm đến da thịt của em, có phải là ông trời ban ân hay không? Sao ta lại có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của em, vẫn lạnh lạnh như trước. Tại Trung, em phải mặc nhiều quần áo vào a!

Nếu ta chết, em có vì ta mà khóc không? Ta nở nụ cười, cho dù bên môi ta vẫn tồn tại vết máu chưa khô. Tại Trung, cám ơn em đã yêu ta lâu như vậy. Cám ơn em đã vì ta mà trả giá nhiều như vậy. Cám ơn em cho đến cuối cùng vẫn vì ta mà lo nghĩ!

Thế nhưng ta vẫn còn chưa kịp nói với em một câu kia.

Ta yêu em!

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, bóng tối bao phủ tất cả, cái gì cũng không tồn tại, cái gì cũng không lưu lại, cái gì cũng sẽ trở thành quá khứ.

Thế nhưng Tại Trung, ta lại gạt em một lần nữa, em có tha thứ cho ta như trước hay không?

Xin lỗi.

Ta lại từ bỏ phụ tử hai người!

Xin lỗi.

Ta chưa kịp đón hai người về nhà!

Xin lỗi.

Xin lỗi.

Xin lỗi.

Ta yêu em......

o0o

Ta đã đến một thế giới khác sao? Phải chăng ta đã chết rồi? Nhưng vì sao ta lại có thể nhìn thấy Tại Trung? Vì sao ta lại có thể nhìn thấy em ấy cười với ta?

Em nhẹ nhàng lau hai má cho ta: "Ngươi tỉnh rồi? Cảm giác có khỏe không?". Lời nói vẫn mềm nhẹ như trước, đã không còn lạnh nhạt như trong quá khứ nữa.

Ông trời, nếu có thể, ta không muốn tỉnh lại, bởi vì Tại Trung của ta đã trở lại rồi!

"Sao lại không nói lời nào?". Đôi lông mày khẽ nhăn lại, mái tóc trắng thuận theo bờ vai mà trượt xuống.

Nắm lấy đôi tay trắng tinh, vẫn nhỏ bé tinh xảo, trơn nhẵn như vậy: "Tại... Trung". Giọng khàn khàn, thân thể suy yếu đến nửa bước cũng khó đi, ta không chết!

"Thế nào rồi?"

Ngạc nhiên nhìn Tại Trung trước mắt. Em ấy không phủ nhận, em ấy thừa nhận mình là Tại Trung!

Tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Duẫn Hạo, khẽ cười cười: "Ta không có quên ngươi a, trước kia là phụ thân ta khiến ta thành như thế!". Hai má hơi hơi đỏ lên.

Tại Trung không có quên ta, không có, em ấy vẫn yêu ta, em ấy vẫn là Tại Trung của ta!

Dùng sức đem Tại Trung kéo lại trên người, tuy rằng miệng vết thương rất đau, nhưng ta muốn cảm thụ độ ấm của cơ thể em ấy.

"Đừng rời khỏi ta!"

Cảm giác được em ấy khẽ gật đầu:"Không cần làm thế nếu không yêu ta!"

Cảm thấy có dòng ấm nóng thấm xuống vai ta, ta biết em ấy khóc. Cho tới bây giờ ta mới phát hiện, Tại Trung lại hay khóc như vậy, chính là chưa từng chú ý đến nước mắt của em ấy!

"Tại Trung", nhẹ nhàng gọi ái người yêu trong lòng.

"Ưm?". Thanh âm rầu rĩ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nức nở khẽ khàng.

"Theo ta về nhà!"

"..."

Không nghe thấy câu trả lời của em, ta lo lắng nghĩ rằng em không muốn theo ta trở về.

"Ta không còn là Long vương của ngươi!"

Sững sờ nghe em nói, ta vẫn đau lòng vạn phần:"Ta đón em về nhà vì em là người yêu của ta!"

Cảm thấy em đang run rẩy, ta muốn dùng hai tay đem em ôm chặt lấy, không bao giờ... để em bất an nữa. "Ta yêu em!"

Em ở trên vai ta khóc, ta biết em đã chờ thời khắc này đến tinh lực tiều tụy. Ta sẽ không để em phải rơi một giọt nước mắt nào vì ta nữa, ta hứa!

"Ta cũng yêu ngươi!"

Nghe thấy thanh âm run rẩy của em, ta khóc rồi.

Thì ra yêu một người chính là như vậy, có thể cảm thấy được yêu thương của đối phương dành cho mình, có thể chạm vào da thịt của đối phương, có thể cảm thụ được nhiệt độ của của đối phương, có thể nghe thấy đối phương nói yêu ngươi lại hạnh phúc như vậy.

"Tại Trung, theo ta về nhà đi!"

"Ừ! Về nhà!".

"Cám ơn!". Nâng lên khuôn mặt với đôi mắt đẫm lệ, cười nói.

Ta lau nước mắt cho em lại phát hiện em cũng đang lau nước mắt cho ta, giây phút ấy thật hạnh phúc!

"Còn có Di Quân nữa, cùng nhau về nhà!" Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em, mới phát hiện em xinh đẹp hơn bất cứ ai trên thế gian này.

"Ừ, cùng nhau về nhà!".

Em và ta gắt gao ôm nhau, vì em và ta đều lưu luyến phút giây hạnh phúc.

o0o

Long Triều đời thứ 78 Đại Hoàng đế Duẫn Hạo, vị hoàng đế đầu tiên không có Long vương phụ tá. Nhưng theo lịch sử ghi lại, Hoàng đế Duẫn Hạo có một vị Hoàng hậu ôn nhu hiền lương ở phía sau, cả đời phụ tá hoàng để khai sáng một Long Triều với nền chính trị kinh tế phát triển đến đỉnh cao.

Theo sử sách ghi lại, Duẫn Hạo năm 40 tuổi, truyền ngôi cho người con trai duy nhất của mình, Tiêu Dao Di Quân. Cũng theo sử sách ghi lại, vì để tưởng niệm vị Long vương hiền lương năm đó, Duẫn Hạo bệ hạ mới cho đứa con này thuận theo họ của phụ thân sinh ra nó, Tiêu Dao Quận Huy.

Tiêu Dao Di Quân, đạt đến ngôi vị Hoàng đế tối cao cùng Long vương của mình mà trở thành một vị minh quân không kẻ nào sánh được.

Hết.

Bạn đang đọc Long Thương Truyện của Ôn Nhu Đích Hạt Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.