Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1295 chữ

Trên người là thi thể vẫn còn ấm nóng của đứa con mình yêu thương. Nó xinh đẹp như thế, thiện lương như thế, chẳng lẽ yêu sâu đậm một người là sai sao? Long trảo nắm lấy đứa bé vừa được sinh ra, chẳng lẽ nó vừa ra đời liền gắn với vận mệnh không có phụ thân sao? Nếu mọi thứ định trước này đều là ông trời sắp đặt, vậy, ông trời, ngươi đã hài lòng chưa?

Thong thả đáp xuống, cây cối một mảnh xanh biếc, nơi đây là bên ngoài Thôn thần thú.

"Ngươi rốt cục cũng xuất hiện! Ta chờ ngươi thật lâu a!". Bóng râm bao trùm thân thể âm u kia, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng che đậy dưới mảnh vải tối đen.

"Là ngươi?". Bị thanh âm đột nhiên vang lên làm khiếp sợ nhưng mọi thứ xung quanh nhanh chóng ứ đọng lại, không khí lại lập tức tràn ngập lạnh lẽo.

"Là ta, hai mươi mấy năm không thấy, ngươi có tốt không a?". Ánh mắt lợi hại, nhìn chằm chằm người vẫn tuấn mỹ như trước.

"Tất cả đều là do ngươi làm?", thân thể không tự giác mà run rẩy. "Là ngươi đem con của ta mang đi, là ngươi?"

"Ta nói rồi, ta sẽ khiến ngươi đau khổ, là do ngươi có lỗi với ta trước!". Nụ cười âm lãnh, là ngươi lựa chọn hắn mà không lựa chọn ta, là ngươi phản bội ta, là ngươi, tất cả đều do ngươi tự làm tự chịu, là ngươi!

"Ta sớm nên nghĩ đến, ta sớm nên nghĩ đến chỉ có ngươi mới có thể đi vào bức chắn của ta!". Thất hồn lạc phách đem Tại Trung cùng đứa bé đặt dưới tàng cây. "Tất cả đều là do ngươi sắp xếp? Là ngươi đem Hy Triệt huyễn biến thành cái bộ dáng kia? Là ngươi cướp đoạt đi cảm tình của Duẫn Hạo đối với Tại Trung! Kết cục này ngươi đã vừa lòng chưa?"

"Vừa lòng, rất vừa lòng. Tuy rằng kia không phải là kết quả ta muốn, nhưng hiện tại ta lại thấy được bộ dáng bi thương tột cùng của ngươi. Tuyết Tinh, ta biết ta rất vừa lòng với kết quả này, ha ha ha ha. Ngươi có biết đây chính là thương tổn ngươi đem đến cho ta không, giờ ta muốn ngươi tự mình nếm thử!". Kéo xuống mảnh vải đen, bên dưới tấm vải là một khuôn mặt dữ tợn. Trên mặt phủ đầy những vết thương, thế nhưng dưới lớp vết thương xấu xí, mơ hồ là một khuôn mặt tuấn mỹ.

"Tại sao? Tại sao?". Từng bước lui về phía sau, hai tay ôm lấy thân thể run rẩy của chính mình. "Ngươi có biết đứa bé kia, nó là ai không? Ngươi có biết không?". Thét chói tai lên án. "Nó là con của ngươi a!".

"Tuyết Tinh, chuyện tới nước này rồi mà ngươi còn muốn gạt ta sao?", khinh thường nhìn người đang run rẩy. Khi đó hắn từng có thể vì y mà từ bỏ tất cả để yêu y nhưng đổi lại là phản bội, là gạt bỏ, dối trá. Tại sao thấy dáng vẻ này của y lại thấy đau lòng?

"Lừa ngươi? Liêu Phi, ngươi luôn miệng nói ta lừa ngươi, nói ta phản bội, nhưng ngươi vì sao không xem lại chính ngươi. Năm đó ta cùng Văn Hách chỉ là bằng hữu, ngươi vì sao vẫn nói chúng ta, chúng ta...". Tức giận nhìn nam nhân u ám kia.

"Là ngươi không tin tưởng, là ngươi hoài nghi, là ngươi nghi kỵ khiến quan hệ của chúng ta chuyển biến xấu đi. Không phải tại Văn Hách, không phải tại bất cứ kẻ nào mà là ngươi!". Chỉ thẳng vào nam nhân mình yêu thương 30 năm trước mắt, nam nhân mình yêu thương từ năm 14 tuổi. "Liêu Phi, sao ngươi không tự hỏi chính lương tâm của mình một lần, từ khi chúng ta bắt đầu yêu nhau, 30 năm, ngươi chưa bao giờ tin tưởng ta đến một lần hay không? Ngươi có không?".

"Là chính ngươi không thể khiến cho ta tin tưởng. Chuyện giữa ngươi và đại ca ta đều nhìn thấy, ngươi còn mặt mũi nào mà muốn ta tin tưởng ngươi". Nhìn người lạnh lùng trước mặt mà chỉ trích. Tất cả đều do ta tận mắt nhìn thấy, thấy các ngươi gắt gao ôm nhau, thấy các ngươi khe khẽ thì thầm.

"Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy!". Dường như phát tiết mà thét chói tai: "Ta cùng hắn căn bản không có bất cứ cái gì hết, trong lòng hắn chỉ có A Tuệ!".

"Ngươi nói cái gì?". Giật mình nhìn Tuyết Tinh tức đến thở hổn hển: "A Tuệ, là cô gái vẫn luôn đi theo bên cạnh ngươi?"

"Đúng vậy, chính là nàng. Nàng là thân sinh mẫu thân của Duẫn Hạo!". Cười lạnh nhìn vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt Liêu Phi. "Hắn thủy chung chỉ yêu A Tuệ, ta căn bản không thể lọt vào ánh mắt hắn. 20 năm chờ đợi, chờ đợi Duẫn Hạo có thể một mình đảm đương hết thảy, hắn mới đi tìm nữ nhân hắn yêu cả đời kia!".

"Ngươi nói dối, người đại ca yêu chính là ngươi". Không thể tin nổi, rõ ràng bọn họ lúc đêm khuya còn thoải mái vui cười.

"Ha ha ha ha, nói dối? Hay cho một câu nói dối, chẳng lẽ ngươi gạt ta còn chưa đủ nhiều sao? Ngươi làm cái tạng hương kia không phải gạt ta sao? Ngươi rõ ràng biết Long tộc có chế độ một vợ một chồng, ngươi còn không tiếc mà đi làm!". Lạnh lùng cười, tựa hồ đã khôi phục bình tĩnh. "Liêu Phi à Liêu Phi, ngươi thực ích kỷ, ích kỷ cho rằng ngươi là người duy nhất bị hại. Ngươi có hay không nghĩ tới, nếu không có những chuyện ngươi làm, cái gì cũng sẽ không phát sinh, ngươi chính là hoàng đế Long Triều, ta vẫn như cũ mà phụ tá ngươi, ngươi có hiểu hay không!".

Không nhìn lại nam nhân đang khiếp sợ kia, yên lặng ôm lấy con của mình, cùng đứa bé mới vừa được sinh ra kia. "Nếu ngươi muốn khiến ta sống không bằng chết thì ngươi đã làm được rồi. Hơn nữa lại rất thành công, chúc mừng ngươi!". Lướt qua nam nhân bên người kia, hướng đến sâu trong rừng cây mà đi tới.

"Tuyết Tinh!". Run rẩy gọi tên người kia, cước bộ của người đó dừng lại, đợi hắn nói ra câu tiếp theo. "Nó thật, thật sự là con của ta?"

"Ta đã nói chuyện này rồi, giờ không muốn nói lại nữa! Mặc kệ ngươi tin hay không tin!". Tiếp tục đi, ai sẽ biết bi thương trong lòng ta, yêu nhiều năm như vậy, chờ đợi nhiều năm như vậy, chống đỡ nhiều năm như vậy, đổi lấy chính là sự thật nam nhân kia gián tiếp giết chết con của mình. Chính là khi nhìn thấy đứa bé vẫn ngủ say trong lòng mình, vì nó, bản thân phải sống, phải sống mà nhìn nó lớn lên!

"Không!".

Trong rừng cây yên tĩnh phát ra tiếng than khóc vang trời. Là tiếng thét của ai? Bi phẫn như vậy, bi thương như vậy, hối hận tràn ngập như vậy, thậm chí là tuyệt vọng đến thế. Không ai biết, không ai có thể biết được tâm tình của hai người yêu nhau nhưng lại vĩnh viễn không được ở bên nhau.

Sẽ không ai biết!

Bạn đang đọc Long Thương Truyện của Ôn Nhu Đích Hạt Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.