Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 2578 chữ

Tôi về đến nhà sau một ngày làm việc. Như mọi khi, tôi vứt chiếc cặp của mình lên cái giường đơn bừa bộn những đồ dùng. Tôi rút ra một điếu thuốc lá và ngồi bên cửa sổ đưa ánh mắt về nơi xa xăm của thành phố mà nghĩ về bản thân. Tôi đã ở thành phố này hơn chục năm rồi. Không người thân, bạn bè cũng ít ỏi, mỗi lần về đến nhà là lại cảm thấy cảm giác cô đơn đến cùng cực. Hằng ngày, cuộc sống của tôi chỉ quanh quẩn ở văn phòng và căn trọ nhỏ. Thế giới thật lớn, còn tôi thì lại chôn vùi cuộc đời mình ở cái xó này hay sao. Cảm giác cô đơn và bức bối bên trong khiến tôi dễ dàng phát tiết với mọi thứ xung quanh. Từ cái bàn bừa bộn, cái ghế không đúng chỗ hay những tiếng động nhỏ từ những thứ đồ vật vô chi đều là nguyên nhân mà tôi cáu giận.Giá mà tôi có sức mạnh làm cho chúng biến mất khỏi tầm mắt tôi. Nhưng mà, đã mong muốn có sức mạnh sao không mong có sức mạnh mà chinh phục thế giới này chinh phục cả thế giới này? Tôi cười ngặt nghẽo sau khi nhận ra cái suy nghĩ vớ vẩn của mình.

Một ngôi sao băng lướt qua tầm mắt. Tôi nhắm mắt và ước: “Ông trời ơi, người hãy cho con một cuộc sống mới đi, con đã quá chán nản rồi.” Dẫu biết đó là điều ước vu vơ và đầy vô lý nhưng nó cũng chính là phần nào nỗi lòng của tôi. Một trái tim héo úa và chẳng còn sự tha thiết của cuộc đời. Xong ẩn sau nỗi tuyệt vọng ấy là một khát vọng lớn lao được thoát khỏi hoàn cảnh, thoát khỏi những áp lực, xiềng xích của cuộc đời để vỗ cánh tung bay trên một bầu trời rộng lớn. Nơi tôi có thể là chính mình, có thể thỏa sức làm điều mình muốn, thỏa sức tung hoành và cống hiến. Rồi tôi cười nhạt nhẽo đầy bất lực. Đã 3 giờ sáng rồi, đến lúc phải đi ngủ thôi. Tôi ném mình lên chiếc giường nhỏ góc phòng và chìm vào giấc ngủ.

Tôi trở người thì huỵch một cái. “ui cha” sao tự nhiên bị ngã được nhỉ. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh.

“ C...cái...i gì thế này? Nhà...nhà...nhà của tôi đâu rồi? Cái nơi quái quỷ nào thế này”.

Tôi vừa ngã xuống từ một cái giường bằng đá, bên dưới được trạm trổ những hoạ tiết hình rồng rất công phu. Đây là một căn phòng rộng và dài. Với hai hàng cột đều được làm bằng đá trạm trổ hình rồng theo lối cung điện thời xưa. Ở hai bức tường hai bên cũng là những bức tranh rồng tinh xảo. Trời chắc là sáng rồi, tôi thấy một vài tia sáng len lỏi vào từ những ô cửa sát trần nhà nhưng từng đó là chưa đủ để chiếu sáng căn phòng rộng lớn. Tôi mò mẫm dọc theo vách tường thì thấy có những giá đuốc. Tôi đốt chúng lên để có thể quan sát rõ hơn căn phòng. Thật kỳ lạ, những họa tiết và tranh tường của căn phòng này vô cùng kỳ lạ nhưng theo như kiến trúc và bố trí của căn phòng thì tôi có thể khẳng định rằng đây chính là một đại điện đã cũ và nơi tôi vừa nằm ngủ là một cái ngai của một vị hoàng đế nào đó.

Tôi đẩy cánh cửa lớn bước ra khỏi chính điện. Chỗ này này có vẻ đã được bỏ hoang rất lâu, khắp mặt sàn, tường vách, vật dụng trang trí đều đã bám đầy bụi và bị bào mòn bởi thời gian. Tôi đi theo hành lang rộng lớn khám phá nơi đây. Cung điện này thực sự là rộng lớn, nó gồm có 3 tầng trên mặt đất và hai tầng hầm. Nơi tôi tỉnh dậy là tầng 1 chỉ có một căn phòng lớn tạm gọi là đại điện. Tầng hai có một hòn non bộ rất to ở ngay chính giữa. Các căn phòng được xây xung quanh hòn non bộ này. Trong đó có một thư phòng chứa đầy sách cũ và tất nhiên tôi không thể hiểu được những ngôn ngữ đó. Một phòng ngủ theo phong cách của vua chúa thời xưa với một chiếc giường lớn, một cái bàn tròn để trước giường với 9 cái ghế xung quanh, một giá đựng đồ, một cái gương treo tường mà tôi có cảm giác nó rộng gần nửa căn phòng mất. Và căn phòng ngủ này cũng được thông với thứ phòng. Một phòng chứa rất nhiều các loại lọ đầy màu sắc kì lạ. Căn phòng cuối cùng thì chứa những loại áo giáp, vũ khí được chế tác vô cùng tinh xảo, quả là đồ của một bậc đế vương. Tiếp tục với tầng ba, tầng này có cấu trúc rất giống với tầng hai và bốn căn phòng ở đây gồm 2 phòng ngủ tuy không được tinh tế như tầng dưới xong cũng làm người ta phải hoa mắt, một căn phòng luyện võ và một căn có sân khấu chắc là nơi văn nghệ. Còn hai tầng hầm gồm phòng bếp, kho vũ khí, đặc biệt là một phòng chứa đầy những tiền vàng và châu báu. Thực sự cung điện này thật tuyệt vời.

Đi lại cũng hết mất nửa ngày rồi nhưng tôi vẫn không hiểu sao tôi lại ở đây và đây thực sự là nơi nào. Một di tích cổ ư? Mặc dù còn rất nhiều câu hỏi chưa thể giái đáp xong nên tìm gì ăn cái đã. Tôi cầm mấy đồng vàng đi ra ngoài cung điện. Hoá ra bên ngoài cung điện cũng có một khuôn viên khá rộng rãi nhưng do lâu không có người ở nên cảnh vật đã trở nên hoang tàn. “Gì vậy trời!” tôi chết đứng người khi đi qua cổng của cung điện. Bên ngoài là một cánh rừng rậm rạp đến nỗi ánh nắng còn chẳng thể xuyên qua nổi tán cây. Thế này thì lấy gì ăn đây? Nhìn mấy thứ cây này thật lạ, tôi chẳng biết là có ăn được không nữa. Hay là tìm mấy con thú ăn vậy. Thật may là lúc rời đi để đề phòng tôi đã mang theo một con dao, nó sẽ rất tiện lợi cho việc săn bắt đây. Tôi toan lượn một vòng quanh quanh cổng cung điện xem có con thỏ hay dê nào không mà nãy giờ đến con kiến còn chẳng thấy. Tôi chán nản ngồi nghỉ dưới một gốc cổ thụ lớn. Tôi đang tính đánh một giấc ngủ để vơi đi cái bụng đang biểu tình thì chợt nghe đâu đó một tiếng gầm gớm ghiếc. Có lẽ là hổ, hay là sư tử, không không, mà loài gì cũng được mình phải trốn đi cái đã. Thế rồi tôi vội vã trèo lên cái cây to gần đó quan sát xung quanh để tìm nguồn gốc của âm thanh.Ở phía xa xa một con mãnh thú trông giống báo nhưng to hơn gấp cả chục lần cộng thêm hai cái răng nanh dài thò hẳn ra ngoài rất đáng sợ. Hình như nó đang tàn phá một ngôi làng. Tiếng gầm ban nãy chắc hẳn là của nó rồi. Bỗng một suy nghĩ táo bạo nảy ra, tôi nở một nụ cười đầy nham hiểm.

Tôi làm một cái bẫy đơn giản ở gần đó rồi hét thật lớn để dụ con quái thú đến gần. Đúng như dự đoán, con yêu quái này chạy ngay về phía tôi. 3 2 1! Phập. Con thú gầm lên đau điếng vì hai chân trước của nó đã bị đâm phải bãi cọc nhọn. Cơ thể thì bị mắc vào đám dây leo tôi đã chuẩn bị sẵn. Nó càng vùng vẫy thì lại càng bị quấn chặt hơn. Những cái gai của sợi dây cứa vào da thịt cào rách từng mảng da lớn, máu chảy ròng ròng. Bọn người ở làng nhìn mà há hốc mồm. Tôi nhảy ra cười ha hả nhìn chiến lợi phẩm của mình. Sau đó tôi quay về đám người trong làng như để phô trương sức mạnh bản thân. Ồ! Lúc này tôi chợt nhận ra mấy tên này không phải con người. Chúng xanh như tàu lá, mắt thì tròn to, người thì lùn chì khoảng 1m đã thế lại còn có thêm cặp sừng. Một tên trong đám tiến đến gần khiến tôi kinh hãi. Mặt tôi tái mét. Trong đầu bắt đầu có những suy nghĩ hối hận. Chết rồi, mấy kẻ này là thứ quái đản gì đây? Lỡ vào làng của chúng rồi, chạy sao giờ? Tôi đứng im như trời trồng ở đó.

“Thật cảm ơn ngài! Nếu không có ngài chắc tộc Lục Long chúng tôi bị tiêu diệt bởi Đế Vương Bạch Lâm rồi.”

“Hả?” - Tôi mắt tròn xoe trả lời theo phản xạ

“Lục Long chúng tôi nguyện lấy tính mạng này để đền ơn của ngài!”

Nói rồi tất cả bọn chúng đều quỳ xuống trước mặt tôi. Chuyện này là sao?

“Tất...tất...cả đứng dậy đi! Tại sao lại như thế?”

“Đế Vương Bạch Lâm thường xuyên đến làng chúng tôi để cướp phá mùa màng sát hại mọi người. Vụ mùa vừa rồi chúng tôi mất mùa không đủ lương cống nộp nên nó muốn giết sạch cả làng.” – tên đứng đầu giải thích

“ Vậy con thú kia là Đế Vương Bạch Lâm sao?” – tôi hỏi.

“Nếu thế thì ta nên giết nó đi thôi.” – tôi nhấn mạnh

Nói rồi tôi toan cầm thanh kiếm gần đó lên rồi từ từ lại gần con thú. Mặc dù nó bị dây leo khoá chặt không thể cử động nhưng tay chân tôi vẫn run lên cầm cập.

“Chủ nhân, xin tha mạng cho tôi!”

Hả lại cái gì nữa đây. Tôi quát lớn để hù dọa chúng và cũng để trấn an bản thân:

“ Ai đang nói vậy?”

“Tôi, Đế Vương Bạch Lâm đây, xin ngài tha mạng cho tôi!”

“Ngươi...ngươi...nói được ư?” – tôi hốt hoảng nói

“Tôi dùng thuật triết tâm.” – tên quái thú đó nói.

“Lý do gì ta phải tha mạng cho ngươi” – tôi quát

“Tôi xin lấy tính mạng này đền ơn cho ngài!”

Tôi chần chừ suy nghĩ: kể ra có đám bọn chúng phục tùng cũng tốt, tôi chưa hiểu gì về thế giới kì lạ này nếu có con thú này thị uy và đám lục long làm lâu la sau này cũng sẽ an toàn hơn.

“Được rồi ta tha mạng cho ngươi!”

Tôi vung kiếm chặt đứt những sợi dây leo nhưng vẫn giữ thế thủ đề phòng con thú nuốt lời. Quái thú tiến đến cúi đầu trước tôi rồi một luồng sáng phát ra từ cơ thể nó. Ánh sáng chói loá khiến tôi không thể nhìn rõ gì cả. Rồi hào quang đó dần tan biến, một con người hiện ra. Hắn quỳ xuống rồi lên tiếng:

“ Đế Vương Bạch Lâm xin nghe lệnh chủ nhân! Tôi nghĩ hình dáng này sẽ bớt làm ngài kinh sợ.”

Đúng là bộ dạng này khiến tôi thoải mái hơn hẳn.

“ Được rồi, ngươi đứng lên đi.”

Tên đứng đầu lục long ngỏ ý mời tôi vào làng cùng chúng mở tiệc để cảm ơn và tôi thì cũng đói lắm rồi nên đồng ý ngay. Mấy món ăn trông thì rất kì dị nhưng ăn thì rất ngon. Thật may là cuối cùng cái bụng cũng được lấp đầy.

Tôi cùng Đế Vương Bạch Lâm về cung điện. Khi đến trước cổng thì mặt hắn đột nhiên biến sắc. Khuôn mặt kinh hãi khiến tôi lo lắng.

“ Đế Vương Bạch Lâm, ta thấy ngươi có vẻ hoảng sợ.”

“Thưa chủ nhân, thần không ngờ có một ngày mình có thể bước chân vào Long Điện này.”

“Tại sao?”

“Ngài không biết ư?”

“ Biết điều gì? Từ khi ta đến đây ta đã ở trong này rồi.”

“Thật kì diệu!” – Đế Vương Bạch Lâm thốt lên

“ Ngươi nói cho ta đi.”

“Đây là Long Điện, nơi đây trước kia là nơi ở của Long thần Vương.”

“Người đó là ai?”

“ Long thần Vương chính là người thống trị các tộc quái thú. Ông ấy đã đánh bại các chủng tộc khác để tộc quái thú có thể tồn tại. Trước khi chết ngài ấy dùng ma pháp phong ấn Long điện và chỉ có chủ nhân đích thực của ngai vàng mới có quyền sở hữu nơi này. Từ đó đến giờ ngài là người duy nhất bước được vào trong này. Ngài chính là người đứng đầu của muôn tộc.”

Mình là người đứng đầu của muôn tộc ư? Đùa à? Nhưng mà thế giới này còn nhiều thứ kì lạ, khám phá và chinh phục nó cũng thú vị đấy chứ chưa kể mình cũng có thể tìm cách quay về trên con đường chinh phục thế giới. Vậy thì tại sao ta không làm bá chủ nơi đây nhỉ? Tất cả sẽ như một trò chơi phiêu lưu. Mặc dù có chút sợ sệt xong cũng khá hào hứng.

Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc của mình lại và tỏ ra nghiêm nghị nói:

“Ta hiểu rồi. Mà này, nếu đã là người kế nhiệm Long Thần Vương thì ta nghĩ ta nên đặt một cái hiệu cho mình.”

Chà chà! Việc này thú vị ghê. Nên đặt tên gì nhỉ?

“Từ giờ tên ta là Long Thiên Quân. Còn ngươi, từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Kim Báo nhé!”

“Ngài có thể gọi tùy ý!” – Kim Báo chắp tay nói.

“Thế ngươi có biết ở cánh rừng này có những tộc nào không?” – tôi hỏi

“Thưa ngài! Ngoài tộc Lục Long ngài gặp ban sáng thì Bạch Lâm này còn có hai tộc khác là Thủy Long sống ở cạnh con sông lớn phía sau Điện và tộc người chim sống ở những cái cây lớn cách điện không xa về phía Đông. Ngoài ra, rìa rừng phía nam có tộc người lùn sinh sống. Tất cả các tộc này đều có số lượng khá ít chỉ từ 100 đến 200 người.”

“ Vậy sao? Ngươi có cách nào cho những tộc này quy phục ta không?”

“Cái này không khó! Trước kia những tộc này thường cống nạp cho tôi, vậy tôi xin được đến các làng yêu cầu chúng đến diện kiến ngài.”

“Được lắm!” – tôi đắc ý

Kim Báo lập tức đi ngay. Còn tôi đi đến căn phòng ngủ ở tầng hai. Nằm lên cái giường rộng lớn và êm ái nghỉ ngơi một lúc để chuẩn bị cho hành trình sắp tới sẽ rất khó khăn và nguy hiểm nhưng cũng thật thú vị. Quan trọng hơn là… tôi có cảm giác chỉ khi nào tôi chinh phục được thế giới này thì mới có thể trở về nhà.

Bạn đang đọc Long Thiên Quân sáng tác bởi tzero

Truyện Long Thiên Quân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tzero
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.