Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phục Binh - Xích Long Đội - Bạch Long Đội

Tiểu thuyết gốc · 906 chữ

Một phó tướng bên cạnh Tư Mã Cao bỗng phát hiện ra chuyện gì đó không đúng lập tức lên tiếng.

“Chết tiết là cả vạn quân! Ra lệnh cho Trương Tùng, Văn Nhân lập tức dẫn quân tăng cường tuyến phòng ngự số hai!”

Tư Mã Cao ứng biết nhanh nhẹn, ra lệnh dứt khoát, cánh phải quân Vân có 20 vạn quân đang chờ đợi để bao vây Hắc Phong Kỵ Binh. Tiếng vó ngựa từ xa vọng tới.

“Địch tập kích! Hắc Phog Kỵ Binh! Chúng ở bên phía cánh phải của quân ta!”

Lời vừa nói Hắc Phong Kỵ Binh cùng lúc xuyên thẳng vào hàng phòng ngự của quân Vân thả sức chém giết tạo lên một cơn mưa máu.

“Báo!!!!!!! Tướng quân cánh phải quân ta bị tập kích, Phùng Nguyên tướng quân xin chi viện!”

“Cái gì? Hắc Phong Kỵ Binh đều ở đây, là Thẩm Thiên?”

Tư Mã Cao tức giận muốn hộc máu, cả đời cầm quân lần đầu hắn rơi vào tình thế như hiện tại!

“Là Hắc Phong Kỵ Binh chúng còn mang theo Xích Long Kỳ!”

“Báo!!!!! Cánh trái quân ta bị tập kích, địch có hơn vạn quân là Hắc Phong Kỵ Binh! Bạch Long Kỳ!”

“Lũ khốn chúng đã sắp đặt từ trước!”

Lần này thì Tư Mã Cao thật sự đã không kìm chế nổi sự tức giận.

“Mau ra lệnh toàn quân vừa đánh vừa rút về hướng, Mạch Thành ở phía Bắc!”

“Tướng Quân chúng ta có ưu thế về binh lực sao lại phải rút lui!”

Các tướng của Vân Đế quốc không chịu rút lui, thề chết muốn đánh cùng Hắc Phong Kỵ Binh.

“Các ngươi nhìn xem, bọn chúng sẽ quần chiến cùng chúng ta sao? Hơn 20 vạn quân cũng không cản được Hoàng Long Đội của Thượng Quan Kiệt trận pháp của chúng thật sự quá mạnh mẽ đánh tiếp thì chỉ khiến binh sĩ của ta hi sinh, lập tức lui quân!”

Các tướng của Vân Đế quốc lập tức chỉ huy lui quân, một tràng cảnh đẫm máu diễn ra, một chạy một truy, Hắc Phong Kỵ Binh cứ vậy mà chém giết vẽ ra một con đường máu dài khiến sắc trời cũng chuyển đỏ, còn quân Vân kẻ không nhanh chân thì bỏ mạng đương nhiên cũng có những kẻ may mắn đến cái vạt áo cũng không bị rách, cứ thế một đường Hắc Phong Kỵ Binh đuổi quân Vân đến tận Mạch thành, khi vào đến Mạch Thành Tư Mã Cao cho thống kê thương vong, một số lượng mà đến hắn dù có chém giết cả đời cũng không làm được. 30 vạn con số này khủng khiếp đến cỡ nào chứ? Ở một nơi loạn lạc như thế này, 30 vạn người đủ để san bằng cả một tiểu quốc vậy mà Tư Mã Cao hắn chỉ vì trúng một mưu kế nhỏ của kẻ thù bỗng chốc mất đi chừng đó quân, hơn nữa lại là 70 vạn không đáng lại vài vạn người thật quá nhục nhã.

Đuổi quân Vân vào trong thành Hắc Phong Kỵ Binh cũng không công thành, cũng không bao vây thành mà ngay lập tức lui quân để lại ánh mắt ngơ ngác của những viên tướng đang chuẩn bị thủ thành, có người thấy cảnh đó cả người mềm nhũn ngã gục xuống.

“Lũ quái vật, chúng chém giết như thể đó là thú vui của chúng vậy!”

“Khốn kiếp, trận này chúng ta cúng có ít nhất 50 người cấp bậc tướng quân bị giết, chưa tính đến các Thống Lĩnh, Đô Thống với Thiên Tướng!”

Một tướng khác tỉnh táo hơn, nghĩ lại con số thương vong thì đầu óc mụ mị cả đi, hắn cũng đang rất sợ hãi.

Bá Thành, đại tướng trấn giữ Bá Thành là Nguyệt Thần em ruột của Vân Đế mấy ngày nay thấp thỏm không yên vì Thanh Long Đội vây thành, nhưng rạng sáng ngày hôm nay đã không thấy một bóng quân địch, sau khi cho kỵ binh đi tuần tra phát hiện 100 trục quanh Bá Thành không có quân thù thì mới thở phào nhẹ nhõm trút đi được gánh nặng trong lòng.

“Tại sao chúng lại không công thành? Tư Mã Cao nhận chỉ mang binh cứu viện từ 2 ngày trước đến giờ vẫn chưa thấy có lẽ đã bị chặn giữa đường, đại thế như vậy chúng lại lui quân? Chẳng lẽ tin đồn ba năm trước là thật?”

Nguyệt Thần ngồi trên soái tọa hai tay chống cằm trầm tư suy nghĩ.

“Ba năm trước chúng có 5000 người đã tung hoành khắp đại lục, nay chúng có cả vạn lại reo rắc nỗi kinh hoàng gì nữa đây?”

Mỗi Đại tướng của các nước giáp mặt Hắc Phong Kỵ Binh đều bất an, bởi vì Hắc Phong Kỵ Binh mỗi lần chiến đấu không hề nhắm vào các chủ soái, mà là binh sĩ, các chủ soái đều có thân binh bảo vệ, còn sĩ tốt? Họ có gì? Chỉ là cái mạng quèn cùng với một món binh khí trên tay, họ phải tự dựa vào chính mình, nhưng khi đứng trước Hắc Phong Kỵ Binh chỉ như là những chú cừu non trước mặt bầy sư tử khát máu, sợ hãi, dẫn đến cái chết rất nhanh chóng!

Bạn đang đọc Long Tại Cửu Thiên sáng tác bởi KhanhKhách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhKhách
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.