Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Phong Trận

Tiểu thuyết gốc · 1109 chữ

“Long Phá Thiên đến đây, cho trâm xem Hắc Phong Kỵ Binh của ngươi rốt cục có bao nhiêu phần sức mạnh của năm xưa! Tấn Công!”

Nghe lệnh mười vạn đại quân đồng loạt lao lên hò reo vang trời.

“Phóng Thương! Phi Mã!”

Bốn vạn trường thương cùng lúc được phóng đi làm tối cả một khoảng trời, Bạch Y Quân chưa kịp chạm vào Hắc Phong Kỵ Binh đã tử thương vô số.

“Tần Bạch, Chung Khải, Lương Hưng! Các ngươi lập tức đốc chiến chỉ huy!”

“Tuân Chỉ!”

Thấy tình thế không ổn Phong Trung Thần Đế ngay lập tức hạ lệnh cho ba người khi nãy đỡ tên của Long Phá Thiên ra đốc chiến nhưng họ vừa ra đến nơi một tràng cảnh khác lại khiến họ thất kinh, Hắc Phong Kỵ Binh đã xuống hết ngựa sau đó rút kiếm chém vào mông ngựa, chiến mã bị một kiếm chém vào liền hí vang rồi lao về phía trước. Sức mạnh của chiến mã là không thể bàn cãi, bốn vạn con ngựa lao lên đã húc, dẫm đạp chết không biết bao nhiêu Bạch Y Quân khiến cho thế trận bị phá vỡ buộc phải lui về sau.

“Triệu Phi ngươi nhìn rõ rồi chứ? Hắc Phong Kỵ Binh và Bạch Y Quân khoảng cách quá lớn, cái thứ mà ngươi tự hào chỉ là rác rưởi!”

“HAHA..! Long Phá Thiên trẫm công nhận đòn vừa rồi của ngươi rất hiểm, nhưng Kỵ Binh không ngựa không thương? Ngươi lấy gì đấu với Bạch Y Quân lúc này?”

Long Phá Thiên nhếch mép cười nhẹ.

“Ngươi là người ra lệnh cho ta thành lập Hắc Phong Kỵ Binh nhưng người có biết điểm lợi hại nhất của họ là gì không? Không phại khi chiến đấu trên lưng ngựa, cũng không phải là thương thuật linh hoạt, mà chính là trận pháp! Hắc Phong Trận!”

Hắc Phong Kỵ Binh vung kiếm lên cao xếp thành hình vòng cùng có mười hàng sát khí trong mắt mối người đều nồng đậm khiến Phong Trung Thần Đế cũng rợn cả tóc gáy.

“Triệu Phi có phải ngươi đang run sợ? Cũng phải thôi dù gì thì Hắc Phong Kỵ Binh hôm nay cũng đều là người nhà của những người năm xưa mà ngươi đã sát hại!”

“Cái gi?”

“Thật không thể tin được!”

“Điều đó lý giải vì sao mà Long Phá Thiên lại có thể trong ba năm ngắn ngủi có được bốn vạn đại quân!”

Triệu thị Hoàng Thất bắt đầu xôn xao, Triệu Khinh Hồng nét mặt có đôi chút tái nhợt, nàng hiểu được nổi thống khổ của Long Phá Thiên nhưng nàng lại không thể phản bội cha mình.

Phong Trung Thần Đế cũng kinh ngạc vì lời nói của Long Phá Thiên.

“Bạch Y Quân đông hơn gấp đôi so với các ngươi, nghĩ ta sợ mấy lời hù dọa nhảm nhí đó sao? Giết hết đám phản tặc này cho trẫm!”

Lệnh được ban ra cũng vừa lúc Bạch Y Quân sắp xếp lại đội hình sau đó đồng loạt tất công nhưng khi họ vừa mới chuẩn bị sắn sàng thì Hắc Phong Kỵ Binh đã đến gần với trận tuyến của họ. Hắc Phong Trận như một cơn gió đen lao đến mang theo sự chết chóc trong gang tấc, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn Bạch Y Quân đã bị tàn sát hơn vạn quân.

“Mau đừng để chúng đến gần!”

“Trung Quân có lỗ hổng mau bọc lót!”

“Đừng để chúng chiếm được cao điểm!”

Tiếng chỉ huy của ba người Tần Phong vang lên Bạch Y Quân đang chống đỡ rất vất vả, còn Hắc Phong Kỵ binh lại thong thả hơn rất nhiều trận pháp phối hợp ăn ý không một kẽ hỡ, Bạch Y Quân qua thời gian chỉ chết ngày một nhiều hơn.

“Thượng Quan Kiệt, Cao Tâm, Cao Linh giết ba tên đó!”

“Tuân lệnh!”

Long Phá Thiên lạnh lùng ra lệnh, ba người Thượng Quan Kiệt lập tức rút kiếm đạp lên vai mấy binh sĩ lao lên tấn công, Bạch Y Quân vốn đã rối loạn nay lại không có người chỉ huy chẳng khác gì những con cá nằm trên thớt chờ làm thịt. Lúc này một người trong Ảnh Sát nhảy từ trên mái nhà xuống.

“Nguyên Soái! Tứ Thân Vương còn lại đnag dẫn theo hơn ngàn kỵ bình tiến về phía Hoàng Cung!”

“Thầm Thiên thì sao?”

“Vẫn chưa thấy tung tích!”

“Tôn Minh ba tên chỉ huy này không quá đáng ngại mà Triệu Phi lại không có võ công, thứ ta lo nhất vẫn là mấy tên vương gia cổ hủ kia, dẫn Ảnh Sát đi xử lý chúng!”

“Dạ Nguyên Soái!”

Tôn Minh ra ám hiệu Ảnh Sát lập tức âm thầm rút lui, lúc trước khi nhận được tin Hắc Phong Kỵ Binh chiếm Khánh Đô thì Phong Trung Thần Đế đã hạ lệnh cho Thẩm Thiên và Ngũ Thân Vương trở về kinh thành sau đó Ảnh Sát lại hành thích được Triệu Sách vậy tức là vẫn còn bốn thân vương nữa nhưng hiện giờ cả Thẩm Thiên và các thân vương đều không thấy tăm hơi đâu. Dưới trướng các thân vương của Phong Thần Quốc tùy không có nhiều binh mã nhưng đều có các đại tướng văn võ song toàn, hơn nữa mỗi người đều có một thân công phu riêng vậy mà Long Phá Thiên chỉ cử Tôn Minh cùng với Ảnh Sát chặn lại chứng tỏ y rất tự tin vào thực lực của Ảnh Sát!

“Long huynh! Đã lâu không gặp!”

Một giọng nói lạnh lẽo vào lên cùng với tiếng chém giết, Long Phá Thiên quay đầu lại nhìn.

“Thẩm Huynh! Là ta liên lụy huynh rồi!”

Thẩm Thiên cưỡi trên lưng ngựa thân mặc giáp bạc tay cầm đại đao uy thế trùng trùng, nhưng khuôn mặt lại lộ rõ sự tiều tụy và bất lực.

“Thẩm Khanh mau giúp trẫm tiêu diệt Long Phá Thiên rồi khanh cũng với người nhà sẽ được đoàn tụ hơn thế còn được phong thưởng!”

“Bỉ ổi! Khing Hồng nàng đã thấy người cha mà nàng luôn kính trọng rồi chứ?”

Nghe được những lời Phong Trung Thần Đế nói Long Phá Thiên nhịn không được mắng lớn rồi nhìn về phía Triệu Khinh Hồng gằn từng chữ, trên trán nàng đổ mồ hôi lạnh không thể tin người mà nàng gọi là Phụ Hoàng, người mà nàng luôn tôn kính lại làm ra những việc như vậy.

Bạn đang đọc Long Tại Cửu Thiên sáng tác bởi KhanhKhách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhKhách
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.