Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giữ áng mây biếc, mượn vầng trăng thanh

Phiên bản Dịch · 2535 chữ

Có lẽ vì dì sớm đã có dặn dò nên lúc ta gặp lại Đan Chu, nàng cũng không khó dễ gì ta, còn ban thưởng một hộp lưỡi Phượng Tước của núi Đan Huyệt rồi cùng với Thái tử điện hạ nhàn nhã nói cười vui vẻ suốt ba ván cờ. Lúc cáo từ ra về, Hồng Oanh phụng mệnh tiễn ta, đi đến cổng Đồng Sơ Điện, nàng như thể muốn nói lại ngừng, ta thấy nàng bối rối như vậy, thẳng thắn hỏi: “Hồng Oanh có việc gì sao?”

Nàng mấp máy môi, cuối cùng hành lễ, nói: “Tiểu thư nhất thiết phải bảo trọng, việc gì cũng phải cẩn thận.”

Ta bị bộ dạng trịnh trọng thế này của nàng dọa sợ, vạn năm qua lần đầu tiên có người tôn xưng ta là tiểu thư, không khỏi lùi về sau một bước, nhưng nàng sớm đã xoay người đi, không thấy bóng dáng.

Ánh trăng nhàn nhạt, Thái tử điện hạ đi phía trước, ta tinh thần hoảng hốt theo sát phía sau, không phân biệt phương hướng, đi được khoảng nửa canh giờ, hắn đột nhiên dừng lại, ta không hề phòng bị, lập tức ***ng vào lưng hắn.

Hắn quay đầu lại, gương mặt cực kỳ không vui, nhàn nhạt nói: “Nghe nói Thanh nhi giao du rộng rãi?”

Ta đoán bản thân mới vừa ***ng phải lưng hắn, nhất định đã chọc giận hắn rồi. Chỉ là cũng chẳng quanh co, sờ sờ mũi, nói: “Cơn giận của Thái tử điện hạ cũng lớn quá rồi đó, chẳng qua chỉ ***ng ngài một cái thôi mà. Đường đường là nam tử, lẽ nào ngay chút sức lực cũng không có?”

Hắn bỗng nhiên vươn người, gương mặt tràn đầy tức giận, chất vấn: “Ly Quang thật sự là một nam nhân tuấn tú?”

Ta gật gật đầu. Các cô nương Giao tộc mười người hết mười đều có tình ý với vị Điện hạ này, hắn đương nhiên có thể coi là một thanh niên tuấn tú. Lúc ta sắp trả lời câu hỏi này thì trong chốc lát đột nhiên nhớ tới một điều, những lời này là ta với dì nói với nhau lúc ở trong điện, tiền điện và hậu điện cách nhau khá xa, thế nhưng hắn lại có thể nghe rõ mồn một, pháp lực của dì cao hơn hắn đến mấy vạn năm, nhưng cũng không hề phát hiện hắn đang nghe lén?

Bình sinh ta ghét nhất hành vi ám muội này, thêm nữa việc liên can với Tu La Vương chính là chuyện ta muốn giấu nhất, nhưng lại không khéo bị hắn biết được, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Thái tử điện hạ chẳng phải ở nội điện bồi công chúa đánh cờ sao? Sao lại rảnh rỗi quan tâm đến chuyện riêng của Thanh Loan? Lẽ nào cảm thấy Thanh Loan với Tu La Vương có quan hệ, tốt nhất là nên từTru Tiên Đài ném xuống?”

Khi ấy ta cũng không biết, lần gặp gỡ này với dì dẫn tới họa lớn trong tương lai, mà ta khi đó tuổi còn khá nhỏ, cũng không biết đoán lòng người, cuối cùng dẫn đến một hồi thảm kịch đủ để ta hối tiếc cả đời. Ta chỉ biết, dưới ánh trăng yên tĩnh, đôi mắt Thái tử điện hạ nhìn ta có chút khiến người kinh hãi, hắn bước hai bước đến trước mặt ta, nâng cánh tay phải, đầu ngón tay rõ ràng lấp lóe ánh xanh rực rỡ, hắn lớn hơn ta gần năm ngàn năm, nếu như dốc hết sức lực, một chưởng thôi cũng có thể khiến ta hồn phi phách tán. Mặc dù ta rất sợ chết, nhưng cũng không muốn chết một cách oan uổng, mắt thấy chưởng lực của hắn tiến đến, tựa như bản năng, nhắm mắt lại, yên lặng đợi một chưởng của hắn đánh tới.

Nhưng rất lâu sau lại chỉ nghe thấy một tiếng thở dài trên đỉnh đầu, trên trán chợt lạnh, có cảm giác ấm áp mềm mại, ta đột ngột mở to mắt nhìn, trước mắt là một cánh mũi thẳng dài, tiếp đó, một đôi mắt mang ý cười nhìn ta, hắn khẽ cúi người, khóe môi ta lập tức cảm giác được sự lạnh lẽo mềm mại tương tự.

Ta nhất thời choáng váng, chỉ cảm thấy toàn thân “ầm” một tiếng, giống như bị nổ tung, lập tức từ đáy lòng dâng lên một nỗi sợ hãi hoảng loạn, hai tay dùng lực đẩy hắn ra.

Khóe môi hắn chứa ý cười, thản nhiên nói: “Ta thấy, bắt đầu từ ngày mai Thanh nhi vẫn là đến Tước La Điện làm chưởng lại đi!” Nói rồi cũng không đợi ta trả lời, tiêu sái xoay người nhẹ nhàng mà đi.

Ta ngây ngốc nhìn bóng dáng của hắn một hồi, dùng ống tay áo cực lực chà xát khóe môi một lúc, chỉ thấy cảm xúc lạnh lẽo trên môi không lau hết được. Căm hận hắn trong lòng vô tình, thế nhưng vừa tình nùng ý đậm cùng Đan Chu chơi cờ, lại vừa làm ra hành động phi lễ này đối với ta. Nhịn không được liền nảy sinh cảm giác chán ghét với hắn. Đã vậy hôm nay còn hỉ nộ vô thường, thật sự khiến ta cảm thấy khó hiểu bất an. Đợi đến khi xung quanh yên tĩnh vắng lặng không một tiếng động, mới phát hiện bản thân đã ở một nơi xa lạ, xung quanh hoa cỏ xanh tươi, núi đá lởm chởm, lại có suối trong nước mát, bên ngoài mười bước có một cái đầm lớn, cũng không biết đầm sâu bao nhiêu, bên tai chỉ nghe được tiếng nước chảy róc rách. Trong hồ hoa sen thanh khiết, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Ta tiến lên trước vài bước, đứng bên bờ hồ. Chỉ thấy suối trong uốn lượn theo hình cánh cung, trong đó độc mỗi một loài hoa sen, quả thực cực kỳ u tĩnh, ngược lại trong lòng lại rối rắm, phiền muộn bất an không chỗ giải tỏa. Buồn bực vô cùng, ta tựa vào núi đá bên hồ ngồi xuống, mắt nhìn chăm chăm vào hoa sen đẹp đẽ trong hồ đến xuất thần, chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào, sóng nước trước mặt mở ra, một người từ đấy xuất hiện, khiến ta kinh hãi đến độ “A” lên một tiếng, ngã lùi về sau hai bước, bên tai đã vọng đến một thanh âm dịu dàng thân thiết: “Thanh nhi, là ta.”

Một người đạp sóng vượt nước đi tới, tóc dài như tảo, gương mặt ôn hòa. Ta nhìn chăm chú, không khỏi kinh hỉ vô cùng, một bụng tức giận nhất thời tan thành mây khói. Đứng dậy lao về phía trước, đem hắn ôm chặt vào trong ngực, mừng rỡ nói: “Ly Quang…Ly Quang…A, Ly Quang…”

Thân thể lạnh lẽo của hắn cùng ta khẽ tiếp xúc, mặc dù lạnh đến độ ta không nhịn được run lên một cái, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng, trong miệng thầm trách: “Ly Quang, ngươi vẫn lạnh lẽo như vậy, hai trăm năm không gặp, vẫn không thấy ngươi ấm lên chút nào.”

Hắn ngâm trong nước đã lâu, có lẽ thân thể đã đóng băng cứng ngắc, miệng lưỡi cũng không nhanh nhạy, rất lâu sau mới nói: “Thanh nhi, hai trăm năm qua…nàng sống tốt chứ?”

Tâm tình kích động trong ta thoáng chốc liền khôi phục lại, kéo hắn từ từ ngồi xuống, vừa đem hai tay hắn áp vào tay mình, dùng sức chà xát, vừa thuận miệng đáp: “Cả ngày cầm cây chổi, bên này quét quét bên kia quét quét, không thể nói rõ là tốt hay không tốt, vừa quét đã là hai trăm năm.”

Có một số chuyện, chính là ta đã muốn quên, coi như mình chưa từng nghe qua, vào giờ phút này, ta thà nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của hắn, hưởng thụ chút ấm áp ngày xưa.

Ta không biết Ly Quang vì sao lại ở nơi này, Thiên Giới cùng Giao tộc mặc dù ngoài mặt hòa thuận vui vẻ, nhưng Ly Quang không thể nào được mời tới, lại càng không thể tùy tiện ẩn núp ở đây, nói không chừng đây lại là một tội lớn.

Ly Quang trước giờ nhân hậu, lúc này để ta tùy ý chà xát một hồi, thấy ta chính là không có ý định dừng lại, liền thử rút tay ra khỏi tay ta, bị ta hung hăng kéo lại, ngẩng đầu lên, tức giận nói: “Ngươi ở nơi này lâu rồi? Vì sao lại muốn đến đây?”

Lúc rời khỏi thành San Hô, ta liền hạ quyết tâm sau này sẽ như Sao hôm và Sao mai, vĩnh viễn không gặp lại để khỏi khiến hắn khó xử. Nhưng giây phút mới gặp hắn khiến ta nhớ lại lúc xưa, nam tử ấm áp nho nhã đó quay người nở nụ cười thật nhẹ, lại không thể nào quên được.

Hắn nhìn bộ dạng hung hăng của ta cũng đã thành quen, dịu dàng nói: “Thanh nhi, ta chưa từng cùng Bích Dao đính hôn.”

Ta há hốc miệng, lẽ nào lời đồn nghe được trên Cửu Trùng Thiên là thật?

Ta ngừng lại, ảo não nói: “Ngươi nói với ta mấy chuyện này có tác dụng gì chứ? Ngươi với Bích Dao đính hôn hay không đính hôn, với ta cũng chẳng có can hệ gì lớn. Ta chỉ cảm thấy rất tiếc nuối, Bích Dao tầm mắt có chút hạn hẹp, không chấp nhận chúng ta qua lại với nhau như trước đây.”

Thật ra ta rất rõ ràng: thời gian đã qua một đi không trở lại. Chỉ là con đường phía trước mờ mịt, trong lòng buồn bã lo sợ, vì vậy liền phá lệ lưu luyến không thôi.

Hắn trở tay nắm lấy tay ta, trong mắt ánh lên nét dao động kỳ lạ, gió nhẹ mang đến ấm áp, đến bên tai ta bất quá chỉ lờ mờ mấy từ: “Bởi vì, ta muốn cùng Thanh nhi đính hôn.”

Ta vội vàng luống cuống muốn rút tay lại, nếu như Giao Vương nghe được lời này của con trai ông ta, không chừng sẽ té xỉu tại chỗ ngay trước mặt ta. Hoặc là nổi trận lôi đình, vung đao chém tới?

Nhưng bàn tay lạnh lẽo của hắn giờ phút này lại không như lúc trước, rất có lực, cứ cố chấp như vậy. Ta thử mấy lần, rốt cuộc vẫn không thể nào giãy ra khỏi. Lại nhìn đôi đồng tử vui mừng trước đây của hắn dần dần có chút ảm đạm, cơ hồ ngay đến một điểm sáng le lói cũng không còn, trong lòng ta liền cực kỳ bối rối.

Ta với hắn tương giao mấy ngàn năm, chưa bao giờ thấy qua vẻ thất vọng bi thương thế này của hắn. Trong lòng không khỏi ngừng giãy giụa, vụng về an ủi: “Ly Quang, nhất định là mấy trăm năm rồi ngươi không gặp ta, nhất thời gặp lại liền dễ dàng nghĩ ngợi lung tung. Ngươi thử nhìn xem đây là nơi nào? Đây chính là trên Cửu Trùng Thiên, nếu như để Giao Vương biết ngươi lẻn vào đây, quay về thành San Hô tất nhiên bị phạt nặng. Lại nói, Giao Vương…” Ta cắn cắn môi, cuối cùng cũng không thể thốt ra lời Giao Vương nghiêm cấm không cho phép chúng ta lại qua lại với nhau.

Trong lòng hắn tất nhiên rõ ràng ý của Giao Vương, nhưng không ngờ nghe thấy lời này lại lấy buồn làm vui, vội vàng nói: “Thanh nhi, phụ vương có chút thiên kiến. Vị Tu La Vương đó ta cũng có duyên gặp qua một lần, theo như ta thấy, người chính là một nam tử quang minh lỗi lạc, so với chúng tiên nhân thường hay giả mô giả thức thẳng thắn hơn nhiều. Phụ Vương đương nhiên vì không hiểu được tính tình của người, mới tùy tiện đưa ra kết luận.”

Ta để hắn khuyên nhủ một phen, trong lòng không khỏi vui mừng, lần đầu tiên từ miệng người khác nghe được lời khen ngợi Tu La Vương, không biết vì sao, thế nhưng so với việc khen ngợi ta còn cao hứng hơn gấp mười lần, lập tức mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu: “Ly Quang, vẫn là ngươi tốt nhất! Lời ngươi nói không sai chút nào. Người khác ở sau lưng phỉ báng người như thế nào, đương nhiên đều là vì không hiểu được tính khí của người. Nếu như hiểu được người, sẽ biết người chính là một vị tiên cực kỳ tốt. Vừa ôn hòa vừa chu đáo, lại còn đem trái cây tới dỗ dành ta…”

Thiên Giới loan truyền Tu La Vương Nhiếp Phần tính tình tàn bạo, hiếu chiến hung hăng, bây giờ ta tinh tế ngẫm lại, phần lớn khẳng định là lời gièm pha bôi nhọ rồi.

Trong lòng ta lâng lâng, đem những chán nản thất vọng lúc gặp lại dì cũng như việc hồn bay phách lạc do bị Thái tử điện hạ dọa sợ đều quẳng ra sau đầu, thấy Ly Quang nhìn ta hai mắt giống như muốn phát sáng, nắm chặt tay hắn, chỉ cảm thấy lời hắn thốt ra chính là những lời ta cất giấu trong lòng nhưng lại không có can đảm nói ra, nể phục đối với hắn lại càng dày thêm một tầng, chỉ muốn phàm là những việc mà hắn yêu cầu, ta dù có thịt nát xương tan cũng sẽ hồi đáp.

Hắn thấy bộ dạng ta vui mừng thế này, ý cười trên mặt càng lúc càng đậm, vươn tay đem mấy sợi tóc rũ xuống tán loạn bên má ta vén ra sau tai, cúi đầu ôn nhu nói: “Thanh nhi, hai trăm năm không gặp, nàng thật sự không có thay đổi gì lớn.”

Ta đương nhiên có thay đổi, chỉ là hắn nhìn không thấy mà thôi. Nhưng lúc này cảnh đêm đẹp đẽ, chỉ nói toàn mấy việc không vui thì thật mất hứng, chi bằng nói đến mấy chuyện vui vẻ.

Thế nhưng lại nghe thấy hắn chậm chạp nói: “Ta thấy…Ta thấy Thái tử trên Cửu Trùng Thiên đối với nàng có tình ý?”

Sắc mặt ta khẽ trầm xuống, chỉ cảm thấy đêm nay không biết là thổi tới cơn gió quỷ quái gì, thế nhưng hết người này tới người khác đều chạy tới dò hỏi quan hệ giữa ta với Thái tử điện hạ. Ta đối với hắn cực kỳ đơn thuần, chính là quan hệ Tiên giới thái tử và người dân Tiên giới, nhưng hắn đối với ta lại có chút phức tạp, nhất thời không thể nói rõ.

Bạn đang đọc Long Phượng Tình Trường của Lam Ngả Thảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.