Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiếc vòng ngọc

Tiểu thuyết gốc · 3358 chữ

Hắn nhíu mày nhìn kĩ chiếc nhẫn khắc chữ Long Thiên Kim chất liệu giống hệt với kim đầu khôi long thiên cốt, bảo vật gia truyền của dòng họ Lam.

Ngắm nhìn chiếc nhẫn một hồi lâu hắn đặt xuống bàn đẩy về phía nàng, nàng cầm lấy nhẫn đeo vào tay.

"Nhẫn của ta có gì khác biệt không mà ngươi nghiên cứu kỹ lưỡng như vậy?"

"Lễ tạ thần lần này hãy tham gia đi." Hắn nhấc chén trà lên, nói bâng quơ mà cũng giống như đang yêu cầu nàng.

Lâm Bình Nam vội rót trà bổ xung thêm vào chén cho hắn.

"Ngươi là đang nói với ta hay nói với hắn." Nàng chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Lâm Bình Nam.

"Phần thưởng rất lớn." Hắn không trả lời câu hỏi của nàng.

"Phần thưởng lớn, thật không, là thưởng tiền hay thưởng gì?"

Nhắc đến phần thưởng mắt nàng lấp lánh giống như những vì sao, hắn buông chén trà đặt xuống bàn đứng dậy đi về phía cửa sổ.

Ánh nắng từ trên cao chiếu qua khe cửa tạo thành một đường dài chiếu trên vai hắn, mái tóc màu bạch kim càng trở nên rực rỡ. Hắn đưa tấm lưng rộng lớn thẳng tắp đầy cao ngạo về phía nàng.

Nàng xoay người nhìn, hắn đứng đó vẫn im lặng, bóng lưng thẳng tắp phảng phất sự cô độc, tĩnh mịch.

Hắn hơi nghiêng đầu về phía nàng, trên khuôn mặt lạnh lẽo thoáng hiện lên sự đau thương nhưng lại biết mất nhanh chóng.

"Chúng ta nên làm một cuộc trao đổi." Thật lâu sau hắn mới xoay người lại, chậm rãi đi tới bên nàng "Ý của ngươi thế nào?"

"Ý của ta thế nào, trước tiên phải xem cuộc trao đổi này có lợi hay không đã và ta không thích sự mạo hiểm, con người của ta rất sợ chết." Nàng khoanh tay trước ngực trả lời hắn.

Hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng và hướng mặt về phía nàng, ngón tay thon dài đặt lên bàn gõ nhẹ thành nhịp.

"Không có hại mà chỉ có lợi chỉ cần ngươi tham gia lễ tạ thần."

"Vì sao ngươi cứ nhất quyết muốn ta tham gia lễ tạ thần, rốt cuộc lễ tạ thần long là như thế nào?"

"Bởi vì ta không muốn món quà quý giá nhất rơi vào tay kẻ khác."

"À..." Nàng gật gù khi đã hiểu ra. "Rơi vào tay kẻ khác ngươi khó lấy lại đúng không, nếu rơi vào tay ta ngươi còn có cơ hội đòi lại."

"Ngươi rất thông minh." Hắn hơi nhún vai tỏ ra tán dương.

"Ngươi đúng là một tên cáo già xảo quyệt, ngươi làm sao có thể khẳng định ta sẽ thắng."

"Ngươi có khả năng thuần được thú, ta dám chắc ngươi sẽ thắng."

"Thuần thú á, ngươi đừng bảo ta đi làm huấn luyện viên xiếc thú nha!"

"Nghịch Phá rất nghe lời của ngươi đó là một bằng chứng ngươi có thể trở thành thuần thú." Hắn xoay chén trà trên bàn.

"Phải rồi, nói đến con ngựa điên kia khiến ta muốn thịt nó. Ta dám cá giờ này nó đang nhổ khoai ngoài đồng, bây giờ nó tự mò đến đây coi như ta đã giao lại cho ngươi rồi đấy."

"Ngươi có biết từ trước tới nay Nghịch Phá không hề nghe theo bất kỳ ai kể cả chủ nhân của nó, nhưng từ khi gặp ngươi nó lại khác."

Hắn xoay chén trà trong tay còn ánh mắt vẫn dính ở trên khuôn mặt nàng.

Nàng cầm lấy chén trà đưa lên miệng thổi. Hắn nhìn nàng, nói tiếp.

"Nghịch Phá thích ngươi, vậy hãy để nó ở bên cạnh cho ngươi chăm sóc."

Trà trong miệng nàng chưa kịp xuôi xuống cổ họng đã phun ra khỏi miệng, nước trà bắn tung tóe trên mặt bàn. Cũng may là nàng kịp thời xoay đi nếu không nước trà sẽ rửa sạch mặt hắn.

Nàng ho sặc ho sụa khá lâu, hắn rút khăn lụa màu đen từ trong ống tay áo đưa cho nàng, nàng giật lấy lau qua miệng rồi dúi vào tay trả lại cho hắn.

"Khụ... khụ..." Nàng vớt vát ho vài tiếng, tiếp tục nói "Con ngựa điên kia có biếu không ta cũng chẳng thèm ngươi đừng có mong ta sẽ nuôi nó."

Nghĩ đến Nghịch Phá hai hàm răng nàng nghiến chặt vào nhau, có trời mới biết được là nàng thù nó như thế nào. Là thế này, khi mọi người còn chìm trong giấc ngủ êm đềm, nửa đêm con ngựa điên nổi hứng hí vang, đá thúng đụng nia đòi ăn. Nó là một con ngựa khó chiều, khó phục vụ, cỏ yêu cầu phải tươi, non, mềm và còn đọng hơi sương. Hoa, củ, quả, phải còn tươi vừa mới hái, máng uống nước phải sạch sẽ, chỗ ngủ khô ráo thoáng mát... không đáp ứng được yêu cầu đừng hòng mà nghĩ tới ngủ. Vì cái chuyện nửa đêm hí ầm ĩ khiến hàng xóm kéo đến cửa thuyết giáo một hồi. Vì thế cứ ba giờ sáng nàng phải dậy cho nó ăn, bao nhiêu táo ngon táo ngọt mà nàng thích đều phải nhường cho con ngựa quái thai kia.

Có hôm nàng không mua táo, nửa đêm nó đòi ăn không có thì nó hí ầm. Nàng phải dậy thắp đèn dắt ra bãi cỏ ở phía sau nhà buộc nó ở gốc cây, cỏ cao mọc tốt, chỉ mỗi tội hơi già. Nghịch Phá không ăn chỉ hếch mõm lên trời hí hí trong đêm, lần hai nàng bị ăn chửi...

Hắn nhìn điệu bộ nghiến răng ken két của nàng mà cảm thấy thú vị, tự nhiên trong lòng lại muốn trêu đùa nàng một chút. Tâm tình này của hắn dường như chưa bao giờ có.

"Phải không?" Môi hắn hơi nhếc, khinh nhờn đầy sự hoài nghi. Hắn tiếp lời "Nuôi nó sẽ có tiền."

"Ôi!" Mắt nàng trở nên sáng.

"Ngươi đó!" Hắn cốc nhẹ lên trán nàng.

Bàn tay hắn vừa chạm qua mà nàng cảm thấy như có cơn gió lạnh vừa thổi vào người.

Hắn tiếp lời: "Chỉ chết vì tiền."

"Ngươi không biết câu này sao?" Nàng hắng giọng, ngẩng đầu, ưỡn ngực cất cao giọng "Trong tay không tiền đời mấy ai thương những lúc có tiền nhiều kẻ ghét ganh... Nhưng khi có tiền thì tiên cũng có, lúc trắng tay ngàn lời nói ai nghe... tiền càng nhiều càng ít, chỉ có điều nhiều tiền khi chết cũng không thể đem theo vì vậy khi còn sống ta phải kiếm thật nhiều tiền để tiêu cho sướng tay khi chết đỡ phải hối hận."

Hắn im lặng một hồi lâu sau đó mới cất giọng khàn khàn. "Nhưng khi có tiền thì tiên cũng có. Lúc trắng tay ngàn lời nói ai nghe. Ta thích câu này của ngươi, ngươi nói không sai có tiền là có tất cả."

"Những lời ta nói lúc nào cũng đúng chưa bao giờ sai, chỉ cần có tiền đưa ra rất nhiều kẻ bán mạng cho ngươi."

"Vậy ngươi thì sao?" Môi hắn thoáng nhấc, tay khẽ ra hiệu.

Lâm Bình Nam lui ra ngoài, còn chưa kịp chớp mắt đã quay lại, trên tay là một đĩa táo đã được gọt vỏ.

Chưa đợi chủ nhà mời nàng đã cầm lấy một miếng bỏ vào miệng nhai, táo thơm, ngọt mát lạnh rất thích hợp ăn vào ngày hè.

"Làm sao ngươi giữ được táo lạnh như bỏ vào đá vậy?" Nàng vừa nhai vừa hỏi.

"Nghe lời sẽ được ăn nhiều hơn nữa." Hắn cầm một miếng táo, đưa lên nhìn rồi lại đặt vào trong đĩa.

"Ăn đi, ngon lắm á, hay là ngươi chê, nè thử đi, thử đi..." Nàng cầm một miếng nhét vào miệng hắn đúng lúc hắn há miệng muốn nói.

Miếng táo chặn lại nên hắn không thể nói gì, hắn ngậm miệng mày hơi nhíu.

"Nguyệt tiểu thư..." Lâm Bình Nam muốn chặn lại nhưng hắn dơ tay ra hiệu, Lâm Bình Nam đành thu hồi chân về vị trí cũ.

"Sao vậy, sợ ta ăn hết của hắn à!" Nàng nhìn Lâm Bình Nam hỏi, chỉ thấy sắc mặt y hơi vặn vẹo một chút.

"Không có gì, tại hạ đã mạo phạm." Y lại thi lễ.

Lâm Bình Nam đứng một bên len lén liếc nhìn hắn, thực ra hắn không thích nhìn thấy táo nhưng vì nàng thích ăn táo nên hắn đã sai người chuẩn bị. Bởi vì tứ vương phi cũng thích ăn táo, nhìn thấy táo hắn lại nhớ tới kẻ thù.

Hắn thay đổi, thực sự đã thay đổi, từ lúc đón hắn trở về y cảm nhận cung chủ tâm tình có chút biến hóa, ngày hôm qua cung chủ tới Tịnh Thủy được biết sáng mai nàng sẽ tới đây, trên đường về liền thông báo cho y tới đón nàng.

Đi bên cạnh hắn đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ Lâm Bình Nam thấy tâm tình của hắn tốt như lúc này. Bờ môi vòng cung luôn khép chặt nay đã hé mở, trong đôi mắt màu đen pha chút xanh lam luôn lạnh nhạt vô hồn nay đã có chút sinh khí trở lại. Bao năm qua hắn luôn sống vì người khác chưa một lần hắn sống cho chính mình.

Hắn không hề nhận ra bờ môi luôn khép chặt nay có độ hơi cong, thoáng cười mà như không cười tuy chỉ là thoảng qua nhưng đấy cũng là nụ cười nhạt hiêm hoi nhất ở trên môi.

Hắn rất thích sự vui vẻ hoạt bát tinh ranh của nàng, đặc biệt là ánh mắt lấp lánh khi nhắc đến tiền thực sự rất sinh động cuốn hút. Mỗi lần nàng cao hứng hắn đều cho nàng lâng lâng bay bổng trên mây sau đó một cước đạp rơi xuống đất, bộ mặt khi đó của nàng biểu hiện rất đa dạng.

"Thế nào?" Hắn cố nuốt miếng táo trôi xuống cổ họng, giọng nói có chút lạnh nhạt kìm nén.

Nàng đang mải ăn nên không để tâm đến giọng nói của hắn có chút khác thường.

"Thế nào, là cái gì thế nào?" Miệng nhai nhồm nhoàm hỏi lại.

"Về chuyện ngươi có nhận chăm sóc Nghịch Phá không?"

"Ta không rảnh."

"Tiền công hai lượng bạc trắng một ngày." Hắn lại đặt ra điều kiện.

"Ngươi có nhiều tiền lắm sao?" Nàng liếc nhìn hắn.

Bộp... bộp...

Hai tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên, từ bên ngoài một tốp người khênh sáu chiếc rương lớn đi vào đặt xuống họ lặng lẽ lui ra, từ lúc đi vào cho tới khi lui ra ngoài họ không hề ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn phất tay, từ ống tay áo tạo ra cơn gió nhẹ, sáu chiếc rương lớn được mở ra căn phòng trở nên chói lòa bởi ánh sáng lấp lánh của châu báu.

Miệng nàng đang nhai táo bỗng cứng nhắc khi nhìn thấy số châu báu quý hiếm có cho nằm mơ cũng chẳng thấy bao giờ.

"Trời ơi, là ta đang mơ đi." Nàng dụi dụi mắt đến chục lần số châu báu đó vẫn không hề biến mất.

Nàng chạy tới bên, sờ sờ chạm chạm, ở hiện đại mà có những báu vật như vậy không biết sẽ giàu có đến cỡ nào. Nàng liếc nhìn hắn, hắn vẫn ngồi đó nhàn nhã thưởng trà vẻ mặt dường như rất đắc ý, nàng thầm nhủ hắn là đang dụ dỗ nàng hoặc là muốn khoe sự giàu có của hắn. Hừm! Chẳng qua là do cướp bóc mới có được chứ không kiếm đâu ra được nhiều như vậy.

Xem đi xem lại số châu báu, cuối cùng nàng nhìn thấy ở trong đống châu báu có một chiếc lắc mắt mèo được làm bằng ngọc phỉ thúy, một loại ngọc màu xanh đậm quý hiếm nhất, lắc được làm bằng vàng khảm ngọc trai nguyên chất. Nàng cầm lên xem xét rồi đeo thử vào cổ tay, chiếc vòng rất vừa vặn với cổ tay tròn trịa đầy đặn trắng ngần của nàng.

"Cung chủ, kia chẳng phải là ngọc châu phỉ thúy sao." Lâm Bình Nam nhìn vòng ngọc trong tay nàng.

"Ta không nhớ mình có được bỏ ngọc châu phỉ thúy vào trong đó không." Hắn mừng rỡ, kích động khi tìm thấy chiếc vòng quý mà mẫu thân hắn trước lúc lâm trung giao cho, đây là kỷ vật duy nhất của phụ thân để lại.

"Nhìn cũng đẹp." Nàng lắc lắc cổ tay của mình.

"Có thích không?"

Nàng giật mình ngẩng đầu nhìn, hắn đứng trước mặt từ lúc nào mà nàng không hay biết.

Thân hình hắn vốn cao lớn nhưng khi nhìn ở góc độ từ dưới nhìn lên hắn càng trở nên cao lớn, vạt áo dài màu đen rộng thùng thình lay phần phật trước cơn gió vừa thổi qua, mái tóc màu bạch kim rủ xuống bờ vai rộng. Trên khuôn mặt, mái tóc dài đã che đi một nửa bên mặt nên không nhìn thấy vết sẹo trên mặt hắn.

Khuôn mặt không chút biểu cảm chợt co giãn hơi nhăn lại, hắn cười. Một nụ cười nhạt nhưng rất đẹp, nụ cười khiến khuôn mặt hắn trở nên bừng sáng, mị hoặc... nụ cười khiến cho nữ nhân hồn phách điên đảo trái tim đập lỗi nhịp.

"Mắt của ngươi nếu là màu xanh hẳn rất đẹp, rất phù hợp với màu tóc bạch kim." Nàng nhìn ngẩn người cuối cùng cũng chốt lại một câu không ra gì.

Lâm Bình Nam nghĩ rằng nàng mê mẩn cung chủ khi hắn nở nụ cười câu dẫn nhưng ai ngờ nàng lại nói ra một câu không ai nghĩ tới.

"Mắt ta vốn màu xanh, chẳng qua dùng dược để che đi."

"Chậc... ngươi cứ tỏ ra thần thần bí bí khiến ta rất tò mò rốt cuộc ngươi thuộc loại người nào." Nàng phủi tay đứng dậy.

"Xuất thân của ta sau này ta sẽ nói cho ngươi hay bây giờ không phải lúc để cho ngươi biết."

"Xí... ai thèm biết thân thế của ngươi ra sao?"

"Được rồi sẽ không nói nhưng ta hỏi, ngươi có đồng ý điều kiện của ta không?" Hắn nghiêng đầu nhìn nàng.

"Điều kiện gì?" Nàng xoay người đối diện hắn "Ngươi thì rất nhiều điều kiện, nên ta chẳng biết là điều kiện nào."

"Thứ nhất tham gia lễ tạ thần, thứ hai chăm sóc Nghịch Phá, tiền công như ta đã nói." Hắn dơ hai ngón tay lên.

"Ngươi đúng là keo kiệt, ngươi bảo ta chăm sóc con ngựa điên kia trong khi đó nó là con ngựa quái thai nhất hành tinh, chăm nó còn mệt hơn chăm sóc một đứa trẻ mà ngươi mới trả cho ta có hai ngân lượng."

"Vậy ngươi muốn bao nhiêu?"

Nàng khoanh tay trước ngực đi vòng quanh người hắn. Hừ! Tiền ai mà chẳng thích, tiền cũng được phân chia ra làm hai loại; loại thứ nhất dễ ăn, dễ lấy và không bị bỏng tay, loại thứ hai chính là khó ăn khó nuốt, khó tiêu thụ khi chạm đến sẽ bị bỏng tay. Nàng thì thích loại thứ nhất, và cũng tùy từng người mà nàng mới lấy đi.

Không phải ai có tiền đều sai bảo được nàng một cách dễ dàng, nàng thích tiền không có nghĩa nàng sẽ là nô lệ của đồng tiền chỉ đâu đánh đấy, bán sinh mệnh chỉ vì tiền. Đặc biệt là nàng thích "đào mỏ" theo cảm tính, ai gây hứng thú với nàng, nàng liền không tha. Còn kẻ mà nàng không có hứng thú có đặt vô số châu báu trước mặt nàng cũng không thèm ngó đến, nàng là kẻ có tính quái đản như vậy đấy.

"Ta nói cho ngươi nghe này, tiền tuy rằng rất quan trọng trong cuộc sống, có tiền sẽ có tất cả nhưng vẫn có thứ không thể dùng tiền mà mua được. Ta rất thích tiền, không có nghĩa là bất kỳ kẻ nào cũng có thể dùng tiền để sai bảo ta. Muốn dùng tiền sai bảo ta cũng phải nhìn vào tâm trạng xem ta có hứng thú với kẻ đó hay không."

Lời vừa dứt thì nàng cũng đứng đối diện trước mặt hắn.

Khóe môi hắn trở nên co giãn một cách lợi hại, độ cong hoàn mỹ trở nên mị hoặc.

"Ha ha ha..." Hắn bật cười, điệu cười sang sảng đầy hứng thú.

Điệu cười thể hiện rõ tâm tình vui vẻ, thoải mái. Lâm Bình Nan suýt chút nữa đánh đổ bình trà khi nghe thấy tiếng cười của hắn cất lên. Miệng y luôn lặp đi lặp lại một câu "cung chủ đã đổi thay rồi..."

"Ngươi cười cái gì?" Nàng cau mày khó chịu khi hắn bật cười một cách thái quá như vậy.

Cười là bản năng tự nhiên của mỗi người, khi hắn cười đối với nàng, nàng không cảm thấy ngạc nhiên mà ngược lại cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm vì hắn dám cười nhạo nàng. Nàng và hắn quen biết nhau không lâu vì vậy hai người không thể hiểu biết về đôi bên.

Đối với người quen biết hắn đã lâu như Lâm Bình Nam thì đây là một sự đả kích rất lớn.

"Hay, lời ngươi vừa nói ta rất thích." Hắn bước tới bên ghế ngồi xuống.

Tất nhiên hắn vui mừng là có lý do chính đáng, nàng nói chỉ lấy tiền đối với người mà nàng cảm thấy hứng thú. Người mà nàng thấy hứng thú tất nhiên là hắn, hắn vui và cảm thấy may mắn khi nàng có hứng thú với mình.

Nàng bước tới bên dùng chân móc ghế kéo ra xa hắn một chút sau đó mới ngồi xuống, tiện thể cởi chiếc lắc ở trên tay.

"Không nhắc tới vấn đề kia, ta hỏi lại ngươi có đồng ý hay không?" Hắn nhìn nàng rồi hỏi.

"Làm việc khác ta có thể nhận nhưng chăm sóc con ngựa điên kia có đặt núi tiền ta cũng không chăm sóc nó... cái vòng này cởi ra sao, đeo vào thì dễ nhưng tháo ra không được."

"Chiếc vòng là kỷ vật của mẫu thân trước lúc người lâm trung đã giao lại cho ta, bấy lâu nay bị thất lạc nhưng không hiểu vì sao nó lại nằm ở trong rương báu."

Nàng tháo chiếc vòng, kì lạ thật khi đeo vào thì dễ nhưng khi tháo ra lại rất khó giống như chiếc vòng mọc rễ bám vào tay nàng. Lấy vòng ra chỉ khiến tay nàng thêm đau, nàng chịu thua đành dơ tay lên hỏi.

"Chiếc vòng này ta đeo vào thì được nhưng vì sao tháo ra lại không được." Nàng lắc lắc cổ tay trước mặt hắn.

"Ta cũng không biết." Hắn nhàn nhạt đáp, cúi xuống uống trà "Tháo không được vậy thì ngươi hãy đeo."

"Ngươi bị ấm đầu à, đây là kỷ vật của mẫu thân ngươi nha!"

"Nhưng mẫu thân ta từng nói, nếu một ngày nào đó lỡ có ai đeo vào mà không tháo ra được thì nên tặng cho người đó." Hắn đặt chén trà xuống đứng dậy quay lưng về phía nàng.

Lâm Bình Nam cúi xuống nhìn dưới chân, dưới chân y chẳng có gì ngoài đôi giày vải màu đen có dính ít bùn đất. Y khẽ quẹt xuống nền gạch, nếu chú ý kĩ chắc chắn sẽ nhận ra là y đang nhịn cười. Không nghĩ một cung chủ lạnh như băng cũng biết đỏ mặt chỉ vì nói dối.

Bạn đang đọc Long Cung Thánh Chủ sáng tác bởi VuHoangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHoangBang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.