Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lang Y Dooc

Tiểu thuyết gốc · 4317 chữ

Sáng sớm nàng kéo Nghịch Phá ra khỏi gốc cây nhãn, Nghịch Phá mắt nhắm mắt mở lò dò đi theo sau nàng. Nàng nhấc buồng chuối để lên lưng nó, nó muốn hất xuống nhưng nàng cảnh cáo nên nó đành ngậm ngùi để buồng chuối chảy dòng nhựa trắng đục xuống bộ lông mềm mượt mà nó cất công liếm láp cả đêm qua.

Nàng cười ranh mãnh khi trả thù được nó, mấy hôm nàng chú ý tới con ngựa đực này rất thích làm đỏm dáng.

"Ngoan lắm, tội của mày hôm qua đạp đổ cây chuối của người ta hôm nay mày phải vác chuối đi trả cho họ như vậy mới phải đạo làm người, à làm ngựa."

Nghịch Phá khạc ra hơi khi nghe nàng nói như vậy, nó lắc lắc đầu rồi khạc khạc nhổ nhổ, nghênh ngang dùng đầu húc nàng đẩy sang bên chen đi trước, vì bất ngờ nàng loạng choạng suýt ngã xuống máng nước của nó.

"Đồ ngựa điên." Nàng dậm chân quát lớn, tức mình liền co chân đạp đổ máng nước của nó nhưng lại báo hại thành chân mình bị đau.

Nàng ôm chân nhảy lò cò, Nghịch Phá nghiêng đầu nhe răng hí hí rồi lắc đầu mấy cái tỏ ra thích thú.

Lúc này trời cũng đã sáng rõ, người dân trong trấn dậy từ canh tư để chuẩn bị ra đồng từ sớm, trên đường người đi tấp nập kẻ buôn người bán tranh thủ mua đồ rồi còn về đi làm, cảnh họp chợ buổi sáng diễn ra náo nhiệt hệt như đi hội.

Nghịch Phá dẫn nàng đi lối tắt mà Chung Tình hôm qua đã chỉ, nàng đi theo sau con ngựa tán dương.

"Ngựa điên mày có thể trở thành chó được đấy, nếu mày là chó hẳn là một chú chó thông minh tuyệt đỉnh".

Nghịch Phá lại không cho là vậy, nó là ngựa nhưng là một giống ngựa thuần chủng quý hiếm lại có trí óc thông minh chẳng kém con người, nó chỉ thiếu mỗi một tội là không nói được.

Vừa tới nơi đã thấy Chung Tình ra đón, khuôn mặt y rõ tươi cười khi nhìn thấy buồng chuối trên lưng Nghịch Phá, y muốn lao lên ôm lấy buồng chuối nhưng e ngại con ngựa. Nghịch Phá mừng thầm khi y tự nạp mạng tới, tiện thể giỡn y vài cái để "báo thù" cho bộ lông thân yêu của mình đang bị nhựa chuối dính lên thâm xì bết từng mảng.

"Tính giỡn người ta hả, mơ đi con." Nàng vỗ vào đầu Nghịch Phá khi nhận ra ánh mắt liếc đảo của nó ở trên người Chung Tình bèn phá hỏng mưu tính của nó.

Nàng nhấc buồng chuối xuống, nó tiu nghỉu rời đi về phía bờ sông để gột rửa lớp nhựa chuối dính trên lông.

"Tiểu thư, con ngựa đó."

"Nó không phải của ta, chủ của nó là một tên biến thái hệt như nó vậy, đúng là chủ ra sao sủng vật như vậy mà. Ế, Thỏ Thỏ đâu?"

"Vừa đắp thuốc xong đang ở trong nhà."

"Ngươi cùng muội muội chưa ăn gì đúng không, ta đem ít bánh tới cho hai người nè." Nàng dơ lên một bọc lá chuối.

"Tiểu thư." Nghe thấy tiếng nàng ở bên ngoài, Thỏ Thỏ ở trong nhà liền gọi vọng ra.

Nàng bước vào nhà thấy Thỏ Thỏ ngồi trên ghế mây được đan rất tỉ mỉ đẹp mắt, nàng quan sát đồ vật được làm từ mây, tinh tế khéo léo và tỉ mỉ, nàng cầm lên chiếc giỏ mây đựng kim chỉ.

"Là em đan à?"

Thỏ Thỏ vui mừng gật đầu.

Nàng nhìn vào bộ bàn ghế làm từ mây lại hỏi: "Trong bao lâu em có thể làm xong một bộ bàn ghế?"

"Nhanh thì mất hai hôm còn chậm mất năm hôm."

Nàng chậc lưỡi, tốc độ rất nhanh.

"Thế này nhé, trong thời gian em dưỡng thương ta sẽ tạo công ăn việc làm cho em bằng cách ta đặt năm mươi bộ bàn ghế em làm nổi không?"

Hai huynh muội họ nhìn nhau như thể không tin vào tai mình, thời buổi này người ta chỉ thịnh hành ghế trúc, giàu hơn thì dùng gỗ quý chỉ có nhà nghèo không đủ tiền mua mới dùng dây mây để đan ghế ngồi, nhưng họ không biết ở hiện đại muốn có một bộ bàn ghế làm từ dây mây cũng tốn một khoản tiền khá lớn mới mua nổi.

"Tiểu thư không đùa nô tì chứ?" Thỏ Thỏ mắt mở to nhìn nàng.

"Hế... khi nào em trở thành nô tì của ta rồi, tuy rằng hai người làm việc cho ta nhưng không phải là thân phận chủ tớ, tất cả đều bình đẳng mà sống, ngươi vẫn là ngươi ta vẫn là ta, hãy coi nhau như bạn bè."

"Như vậy sao được, tiểu thư là chủ..." Chung Tình cho ý kiến nhưng lại bị nàng ngắt lời.

"Đúng, ta là chủ nhưng chỉ là chủ trong công việc chứ không phải là chủ cuộc đời các ngươi, trong công việc ngươi có thể nghe theo sự sắp đặt của ta nhưng trong cuộc sống ngươi tự làm chủ của cuộc đời mình, rõ chưa?"

Y cảm thấy bản thân thật may mắn khi có được người chủ như nàng, y từng làm cho rất nhiều người tất cả đều muốn ăn quỵt bớt xén tiền công, có lúc y còn phải làm không công để trả nợ.

"Nào ngồi xuống ăn." Nàng mở gói bánh được bọc bằng lá chuối, khi mở ra mùi vị thật thơm lừng.

Nàng nhìn hai người họ ăn nấy ăn để, ăn như chưa từng được ăn.

Đúng là hai huynh muội họ chưa từng được ăn cơm gạo trắng chứ đừng nói tới loại bánh có nhân thịt thơm lừng đang ăn ở trước mặt, người dân phần lớn đều ăn cơm sắn độn bắp hoặc là ăn cháo bí đỏ, gạo họ thường đem đi bán để lấy ít bạc mua cái này cái nọ, chi tiêu trong gia đình. Tịnh Thủy là một trấn nhỏ của một tỉnh miền núi phía bắc, ở đây chỉ có sông núi cao vời vợi giao thông đi lại khó khăn, lại nằm cách xa kinh thành. Cuộc sống ở nơi đây còn rất nhiều khó khăn, lạc hậu...

Khi bụng đã gần no, Thỏ Thỏ mới ngẩng đầu lên hỏi nàng, trong khi đó miệng còn nhét đầy bánh.

"Tiểu... ư..."

"Nuốt xuống rồi nói." Nàng dí trán Thỏ Thỏ.

Thỏ Thỏ dài cổ nuốt xuống, vỗ vỗ ngực cho xuôi miếng bánh vì nuốt vội mà suýt mắc nghẹn.

"Tiểu thư đây là bánh gì, lần đầu Thỏ được ăn, rất ngon luôn."

"Ta gọi là bánh cuốn, có thích không?" Nàng xoa đầu Thỏ Thỏ

"Thích ạ!" Thỏ Thỏ gật đầu.

"Vậy phải ngoan ngoãn, ta mới cho ăn."

Thỏ Thỏ gật đầu lại tiếp tục ăn.

"Chân thế nào, đỡ hơn chưa? Đi đứng kiểu gì mà bị gãy chân".

"À, là muội ấy leo núi lấy dây mây chẳng may bị ngã." Chung Tình chen vào.

"Thỏ Thỏ hiện không thể đi lấy dây mây được chỉ sợ là..." Thỏ Thỏ bỏ lửng lời nói của mình áy náy nhìn nàng.

"Vấn đề này ta tự có cách giải quyết." Nàng vỗ vai Thỏ Thỏ, vươn vai đứng dậy đi một vòng quanh nhà sau đó lại trở về vị trí cũ ngồi xuống.

"Tiểu thư không còn sớm nữa mau lên đường thôi." Y đeo chiếc gùi lên vai, bên hông dắt đoản đao đã bị sứt mẻ. Y quay sang Thỏ Thỏ căn dặn: "Ta đã chuẩn bị mọi thứ rồi, đói muội có thể lấy ăn".

"Ngươi yên tâm đi, ta đã nhờ Liễu tỷ đến chăm sóc thỏ thỏ".

"Ta đến rồi đây." Từ bên ngoài giọng nói nghe nhẹ nhàng cất lên.

"Tỷ tìm được đường đến đây nhanh thật." Nàng tung tăng đi tới ôm lấy cánh tay Dương Liễu.

"Ta sống ở đây hơn năm năm tất nhiên ta thông thạo hơn muội rồi." Dương Liễu dí trán nàng.

"Dương phu nhân mạnh khỏe." Chung Tình cất tiếng chào.

"Mau đi còn về sớm, muội muội của ngươi ta sẽ chăm sóc cho." Dương Liễu mỉm cười, đặt giỏ hoa quả xuống rồi đi tới bên Thỏ Thỏ.

"Vậy phiền phu nhân chăm sóc muội muội giúp ta." Y hơi khách khí với Dương Liễu.

Ra đến cửa nàng ngoái đầu nhìn Dương Liễu sau đó mới đi sát y vỗ vỗ vào lưng y rồi hỏi.

"Này, tại sao ngươi không kêu tỷ tỷ của ta bằng tỷ, tỷ ấy còn trẻ mà hơn nữa chưa có chồng nha!" Nàng cười hề hề nhìn y.

"Tiểu thư, đừng có chọc ta như vậy, ta và tỷ tỷ của tiểu thư không hề quen biết nếu kêu là tỷ tỷ thực thất lễ".

"Ta hỏi thật nè, dựa vào đâu ngươi có thể biết tỷ ấy đã có phu quân, nếu là ta, ta còn không nhận ra".

Y nhìn nàng bằng cặp mắt kinh ngạc nhưng thấy ánh mắt của nàng tò mò muốn biết nên y đành giải thích.

"Tiểu thư, nữ nhân đã lập gia thất, quả phụ và nữ nhân ở tuổi cập kê đều có quy định." Nói tới đây y lại nhìn lên đầu nàng.

"Quy định gì?" Nàng rất tò mò về quy định gì đó.

"Kiểu tóc".

"Kiểu tóc á!" Nàng lại sờ sờ lên tóc của mình, nói "Ta có cảm thấy gì lạ đâu?"

"Nữ nhân ở tuổi cập kê như tiểu thư đáng lý phải cài hoa châm mai cắm bên trái của búi tóc, tóc phía trước không được hớt lên, không được kẻ lệch hay rẽ mái, tóc mái chỉ được phép để bằng lông mày, không quá cao mà cũng không quá thấp".

Nàng lại sờ sờ tóc của mình được hớt lên để lộ trán trơn bóng, tóc búi một cục trên đỉnh đầu như nam nhân, không nghĩ ở cái thế giới xa lạ này cũng có những quy định kỳ quặc.

"Ngươi nói tiếp đi".

"Tiểu thư thấy không? Dương phu nhân búi tóc không quá cao mà cũng không quá thấp, phần tóc mái ở trán được hớt ngược về phía sau, trên đầu cài hai chiếc châm mộc đầu châm hình tròn, nữ nhân đã lập gia thất sẽ cài châm mộc hoặc châm ngọc tròn hai châm sát liền kề với nhau. Trong ngày đại hôn phu quân sẽ tự tay cài châm lên tóc cho nương tử của mình".

"Nói tiếp, nói tiếp đi." Thấy y dừng lại nàng liền hối thúc.

"Góa phụ sẽ búi tóc thấp ở phía sau gáy dùng một cây châm để cố định, còn nữ nhân ở tuổi trưởng thành sau khi làm lễ cài trâm sẽ được cài trâm hoa theo ý thích."

"Nếu muốn tái giá tóc để kiểu nào?" Nàng xoa cằm hỏi.

"Nữ nhân muốn tái giá chỉ cần dùng dải lụa đỏ buộc lên tóc".

Hóa ra là vậy, lần trước giả bầu nên nàng bắt trước kiểu tóc của Dương Liễu cắm bậy cắm bạ không ngờ cũng đúng.

"Thế nam nhân có quy định không?" Nàng lại hỏi.

"Có." Y nhìn kiểu tóc búi một cục trên đỉnh đầu của nàng cười cười rồi nói.

"Kiểu tóc mà tiểu thư đang búi gọn chỉ dành cho những nam nhân đã lập gia thất."

"Ô, vậy à!" Nàng sờ lên búi tóc trên đỉnh đầu của mình, bao nhiêu sợi tóc nàng vớt lên hết, không bỏ sót sợi nào lởn vởn trên vai.

"Tiểu thư chỉ cần bới lên một phần tư, phần còn lại ở phía sau buông xuống là được, nam nhân không có quy định nhiều bằng nữ nhân, để kiểu nào cũng được trừ trường hợp búi hết tóc lên".

"Ò... ò..." Nàng gật gật sau đó thì búi lại, một phần buộc lên một phần buông xuống "Thế này ổn chưa?" Nàng quay lại hỏi y.

"Tốt rồi. Tiểu thư thật không biết chuyện này à, nếu tiểu thư mặc y phục của nữ nhân nên cài châm mai bên trái".

"Nếu ta không cài"?

"Không cài có nghĩa còn là ấu nữ".

Nàng suýt chết vì sặc nước miếng, không cài châm hoa mai có nghĩa nàng còn là con nít chưa trưởng thành mà khi đó nàng đã hai mươi bốn tuổi đầu rồi đấy. Ôi, chuyện này nàng muốn cười mà không nổi nếu vậy nàng quyết định cải trang thành nam nhân mãi mãi cho đỡ phiền.

"Này, từ bây giờ ngươi hãy kêu ta là cậu chủ hoặc là thiếu gia nghe rõ chưa?" Nàng khoanh tay trước ngực bước đi trước, xong lại nói.

"Thôi, không gọi thiếu gia nữa, kêu ta bằng cậu chủ có như vậy ngươi đỡ phải xưng hô với ta một câu tiểu nhân hai câu cũng tiểu nhân như vậy khó nghe chết đi được".

"Cậu chủ nghe lạ lạ, nếu kêu thiếu gia vậy ta phải xưng hô như thế nào khi nói chuyện với thiếu gia." Y gãi đầu lộ vẻ ngờ ngệch hỏi.

"Xưng hô như hiện tại ngươi đang nói chuyện với ta bây giờ này, đây gọi là thể hiện sự bình đẳng." Nàng vỗ nhẹ vào ngực y "Hiểu chưa"?

"Hiểu." Y vui vẻ trả lời.

Đi được một đoạn nàng gặp Nghịch Phá đang cọ đầu vào thân cây, nhìn thấy nàng Nghịch Phá ngó lơ coi như không biết mà nàng cũng chẳng thèm quan tâm tới con ngựa điên ấy làm gì, cưỡi trâu nàng biết cưỡi nhưng cưỡi ngựa có lẽ là không, nàng không muốn bị ngã ngựa mà chết vì thế nàng không đem theo con ngựa phiền phức ấy cùng đi.

"Công tử người nên đi ngựa vẫn tốt hơn." Y nhắc nhở, y sợ nàng không đi quen với đường đồi núi.

Nhưng y nào có biết nàng là vua leo núi vượt rừng, nàng thường leo núi hái thuốc đối với nàng đường rừng đường núi không là gì, có khi đi đường bằng nàng bước chậm hơn.

"Ngươi yên tâm, bổn công tử tuy nhìn yếu đuối nhưng lại không hề yếu đuối như ngươi tưởng." Nàng vỗ ngực mình, nhấc chân thẳng tiến đi về phía trước.

Trên con đường mòn quanh co trên con đường núi gập ghềnh, dọc hai bên đường là đoạn rừng vầu đắng, cây vầu xanh mượt thẳng tắp trải dài, tiếng gió thổi qua lá vầu va chạm vào nhau kêu xào xạc hòa cùng tiếng chân hai người nhẫm lên lá khô.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời chỉ thấy màu xanh mượt của lá cây, những tán lá vầu xòe rộng để che chắn những tia nắng chói chang chiếu rọi xuống mặt đất.

"Thiếu gia... có cần nghỉ ngơi không?" Y thấy nàng đi đã lâu mà không nghỉ ngơi nên mới cất tiếng.

"Còn bao lâu nữa sẽ tới nơi?" Nàng nhìn về con đường phía trước hỏi.

"Độ hơn nửa canh giờ nữa sẽ tới nơi".

"Ừ, vậy đi tiếp tới đó rồi nghỉ sau." Nàng nhấc chân đi về phía trước.

Một cơn gió thổi qua rừng cây đem theo một mùi thơm nhẹ thoảng qua rồi biến mất. Đối với một người thường hay dùng mũi để ngửi nàng nhận ra mùi hương thơm vừa rồi.

"Thiếu gia, có chuyện gì sao?" Y thấy nàng đang đi đột nhiên dừng lại quay đầu bốn phía như thể đang tìm kiếm ai.

"Hình như có người đi theo".

"Thiếu gia à, đây là con đường duy nhất nối liền từ trấn Tịnh Thủy tới làng Y Dooc, có người đi tới đi lui là lẽ thường không có gì lạ." Y thấy nàng cảnh giác nên giải thích.

Thứ nàng lo sợ ở đây chính là gặp phải bọn cường đạo hay thổ phỉ, ở cổ đại gặp bọn cường đạo chém giết là chuyện quá mức bình thường, nàng vẫn còn yêu đời, yêu cuộc sống nên không muốn bị chết oan chết ức ở đây.

Nàng nhìn trước ngó sau, đi sát vào y rồi cất giọng hỏi nhỏ: "Ta hỏi nè, ở vùng này có hay xuất hiện bọn thổ phỉ không?"

"Vài năm về trước có một nhóm thổ phỉ nhưng đã bị một vị kiếm khách đi ngang qua diệt sạch."

"Diệt sạch, không có nghĩa là sẽ diệt hết, lớp này ngã xuống vẫn còn lớp kia đứng lên." Nàng gãi cằm lại tự lẩm bẩm.

Xoạt... xoạt...

Cây vầu bỗng rung mạnh, nàng quay phắt về phía sau, khuôn mặt bỗng đen kịt khi nhìn thấy Nghịch Phá đang cọ đầu vào cây vầu để gãi ngứa, còn cái mặt nó thì ngửa lên khoe hàm răng trắng với ông trời.

"Kia chẳng phải con ngựa của thiếu gia sao, hóa ra nó vẫn đi theo suốt từ nãy tới giờ." Y chỉ về phía Nghịch Phá.

Nàng gầm gừ trong cổ họng, nghiến răng nghiến lợi nhìn con ngựa thực sự rất muốn một đao chém chết nó ngay tại chỗ. Nàng quay người rời đi không thèm chú ý đến nó nữa, Nghịch Phá thấy nàng đi nó cũng chạy theo, ngoan ngoãn chậm rãi bước theo sau nàng.

Ước chừng mất nửa canh giờ nàng cùng Chung Tình và con ngựa ngoan hiền mới đi ra khỏi địa phận của rừng vầu, vừa đi ra khỏi rừng vầu liền gặp một con suối nhỏ. Trên dòng suối có cây cầu ván bắc ngang qua, cây cầu ván đã mục, có chỗ vừa được tu sửa lại, cầu gỗ nhìn như mục nát sắp đổ nhưng vẫn còn rất chắc chắn.

Nàng đặt chân lên cầu gỗ chậm rãi bước qua, cây cầu khẽ lắc khi Nghịch Phá bước qua, lắc qua lắc lại mấy cái rồi ổn định.

Nàng nhìn về phía xa ẩn nấp trong những lùm cây xanh có một vài mái nhà được lợp bằng bạch mao hay còn gọi là cỏ tranh đang lan tỏa khói xa xa có tiếng trống, tiếng đàn, ca hát nhảy múa hòa cùng tiếng reo hò.

"Thiếu gia nhìn xem phía trước thật đông vui." Y nhìn về phía là khói trắng cười, nói.

Nàng nhìn theo hướng của y xong rồi quay sang hỏi:

"Đông vui, có gì mà đông vui chứ?"

"Làng Y Dooc mỗi một năm đều tổ chức lễ hội tạ thần long một lần nhưng nghe nói năm nay đặc biệt hơn mọi năm."

Nhắc tới lễ hội nhìn y có vẻ rất phấn khích, đôi mắt càng rực sáng tràn đầy hy vọng.

"Đặc biệt ở chỗ nào sao ta lại không hay nhỉ?"

Mấy hôm nay nàng nghe người dân trong trấn bàn tán rất rôm rả nhưng nàng đều phớt lờ không nghe, tuy rằng đọc rất nhiều và cũng xem rất nhiều sách báo viết về lễ tạ thần linh nhưng đó chỉ là nhìn xem và đọc gián tiếp lần này được xem trực tiếp coi như là mở mang kiến thức. Giá mà có khinh công như Vương Kính hay như phụ thân Nguyệt Minh Thần của nàng thì tốt rồi, chỉ cần nhún chân là bay tới nơi.

Quá khứ, nơi mà nàng trở về không hề tồn tại trong sử sách mọi phong tục, mọi tập quán đều khác với những gì mà nàng đọc, nàng biết.

Thấy nàng còn mờ mịt với lễ hội sắp tới, y bèn nói thêm.

"Lễ hội diễn ra từ ngày 12 đến hết ngày 16 âm lịch, lễ hội chính sẽ rơi vào ngày 15 âm lịch và ngày hôm đó rất đẹp."

"Ngày đẹp, chả có gì đặc biệt." Nói thực về phong thủy nàng chẳng hiểu gì hết đối với nàng ngày nào cũng đều như nhau.

"Thiếu gia nghĩ mà xem, năm nay lễ hội rơi vào đúng giờ thìn, ngày thìn, tháng thìn và năm thìn, giải thưởng nghe nói cũng rất lớn."

"Có tiền không?" Thứ nàng quan tâm nhất vẫn là tiền, có tiền thưởng nàng sẽ tham gia còn không tiền thưởng miễn bàn ở đây.

"Không có, nhưng ta nghe nói lần này tất cả mọi người đều có tư cách vào U Lam Vụ để tìm bảo vật." Nói tới đây mắt Y sáng rực đầy vẻ mong đợi.

"Bảo vật á, là bảo vật gì mau nói đi." Nàng nghĩ đã là bảo vật hẳn là rất trân quý.

"Nhân sâm ngàn năm, bảo kiếm..."

"Stop." Nàng dơ tay cắt ngang, mấy thứ đó đối với nàng không có hứng thú. "Ta hỏi là có vàng, hay có bạc hoặc là châu báu gì không?"

"Không rõ."

Nàng thở dài: "Ta chỉ thích hoàng kim thôi, ngoài ra những thứ khác không có hứng."

Nàng nhấc chân đi về phía trước, miệng cất lên bài hát "Tiền" của ca sĩ Ngọc Sơn.

"Trong tay không tiền đời mấy ai thương

Những lúc có tiền nhiều kẻ ghét ganh

Bao đêm ngao ngán thở dài, nhìn lên mà hỏi ông trời. Giời ơi tôi biết làm sao? Trời ơi!

Ông trời ngoảnh mặt làm ngơ, vì đời không giống trong mơ. Kiếp người phận số riêng ai, trần gian là cõi đọa đầy, thì cớ sao gây oán thù, vì danh lợi mà đau, vì kim tiền phụ nhau.

Nhưng khi có tiền thì tiên cũng có, lúc trắng tay ngàn lời nói ai nghe..."

Hát đi hát lại vài lần cuối cùng mệt, nàng tìm một gốc cây ngồi nghỉ ngơi, Chung Tình lấy trong gùi ra túi nước đưa cho nàng. Nàng đón nhận uống một hơi sau đó đưa lại cho Y, nàng ngửa mặt nhìn trời, ánh nắng dần lên đến đỉnh đầu buông xuống những tia nắng chói chang của ngày hè.

"Còn bao lâu nữa thì tới Thành." Nàng hỏi.

"Nếu cứ đi bộ như vậy chiều tối mới tới nơi, tiểu thư hay là ta đi tìm một chiếc xe ngựa..."

"Ờ đi đi." Nàng phẩy tay, đi bộ hơn bốn tiếng chân nàng muốn rã rời đi thêm nữa sẽ phải dùng đầu gối mà bò đi.

Y vội vàng chạy đi, nàng nhìn theo bóng dáng của y cho tới khi khuất sau bụi cây. Nàng tựa người vào tảng đá để nghỉ ngơi.

Nghịch Phá cọ mông vào bụi cây để gãi ngứa, thói quen sung sướng của nó là nhăn răng ngửa mặt nhìn trời, khi đã thỏa mãn nó mới thải nước tiểu, dòng nước tiểu thải ra giống như một con lũ tràn về càn quét mọi chướng ngại vật cản trở trên đường đi, lớp bụi khi có dòng nước chảy qua bị xô đẩy, tự động tách đường để nước chảy đi xuống.

Nghịch Phá thả lũ trên đỉnh dốc, còn nàng ngồi bên dưới dốc, lũ cứ như thế mà lao vùn vụt xuống.

Nàng mải nhìn ngắm con đường ở phía trước, ngắm những thửa ruộng hoa màu mọc xanh mơn mởn, nên không để ý cho tới khi cảm thấy ướt ướt dưới mông mới giật mình.

"Ngựa điên." Nàng gào thét thật lớn khiến chim chóc sợ hãi bay náo loạn, còn Nghịch Phá giật mình toàn bộ lông trên người đều dựng đứng. Nó nhìn thấy một bên mông của nàng nhiễm nước tiểu, lúc này không chuồn thì đợi đến lúc nào nữa, nha đầu này bốc hỏa quả cà khó mà bảo toàn.

Nàng tức giận quơ lấy cục đá ném về phía Nghịch Phá:

"Ngựa điên, tao không ném chết mày thì tao không phải là Nguyệt Tử Đàn."

Nhưng mà Nghịch Phá đã co chân bỏ chạy mất hút, khiến nàng càng bực.

"Tốt nhất đừng để tao nhìn thấy mày, nếu không tao sẽ lột xác mày thành từng mảnh nhỏ."

Nàng gầm gừ đảo mắt nhìn một vòng để tìm kiếm nước, rất may phía trước có dòng suối nhỏ nàng nhanh chóng đi về phía trước để loại bỏ mùi khai nứt mũi.

Tìm một nơi kín đáo để trút bỏ y phục, nàng ngâm mình dưới nước dòng nước mát lạnh xua tan cơn mệt mỏi trong người, khi tắm đã thỏa thích nàng lên bờ để lấy quần áo giặt. Nhưng...

Quần áo của nàng không thấy mà thay vào đó là một bộ quần áo khác, sạch sẽ thơm mát, phảng phất còn có mùi đàn hương. Nàng đảo mắt nhìn xung quang không có ai, vậy quần áo này là của ai còn quần áo của nàng đâu. Mùi hương thoang thoảng vẫn còn đây chứng tỏ người vừa mới tới vẫn chưa thể đi xa được, là ai có lòng hảo tâm đem quần áo đến cho nàng nhưng mặc kệ là ai, có quần áo sạch sẽ, khô thoáng không bị mặc ướt và không phải ngửi mùi khai mò kia là quá tốt rồi.

Nàng nhanh chóng mặc vào người, y phục vừa vặn với cơ thể khiến nàng phải thốt lên mở lời khen người có lòng tốt kia. Khi nàng vừa ra đi, Chung Tình cùng người phu xe vừa tới, Chung Tình thoáng ngạc nhiên khi thấy nàng thay bộ y phục khác, lúc đi nàng mặc màu lam hiện tại thay đổi thành một màu đen, y cũng không có hỏi lập tức đỡ nàng lên xe.

Bạn đang đọc Long Cung Thánh Chủ sáng tác bởi VuHoangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHoangBang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.