Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn Cùng Phòng

Tiểu thuyết gốc · 1548 chữ

"Dạo này cậu đến sớm vậy."

Gã đồng nghiệp cất lời khi nhìn thấy Khôi Vĩ liền ngồi xuống chổ bên cạnh.

"Chỉ là tiện đường nên mới đến sớm."

Khôi Vĩ đáp giữa cơn ngái ngủ, tay giữ tập hồ sơ cho buổi họp quan trọng hôm nay.

"Lại một đêm không ngủ được à?"

Anh ta tiếp tục.

"Ừ. Nơi này vừa lạ chổ, vừa có mấy tiếng động lạ vào ban đêm khiến tôi không thể nào ngủ được."

"Dù sao thì nơi đó cũng là một chung cư cũ đã có tuổi đời hơn ba mươi năm rồi kia mà."

"Vẫn còn sớm, đi đâu đó làm cốc cà phê chứ?"

"Tôi có rồi."

Khôi Vĩ cầm cốc cà phê đưa lên cho gã đồng nghiệp xem. Cậu thích uống loại cà phê đen đá ở đầu ngỏ, nên sáng nào cậu cũng mua một cốc mang theo. Loại cà phê này tuy không cậu là ngon cho lắm nhưng ít nhất vị của nó khác với mấy loại cà phê nhạt thếch trong mấy cửa hiệu nổi tiếng.

Đôi mắt Khôi Vĩ cứ díu lại trong lúc làm việc. Cậu không thể tập trung được vào màn hình trước mắt, cơn buồn ngủ cứ làm phiền cậu một cách khổ sở.

"Đây này, cho anh."

Ngọc Bích, cô đồng nghiệp lớn hơn cậu hai tuổi xuất hiện và đặt một cốc cà phê trước mặt cậu.

"Em ổn chứ?"

"Ừ, cám ơn chị."

Khôi Vĩ nhận cốc cà phê sữa đá và uống một ngụm hết một nửa.

"Dạo gần đây em bị mất ngủ à?"

“Vâng, không hiểu sao kể từ khi chuyển nhà, cứ đến đêm em lại nghe thấy tiếng ai đó thở bên cạnh mình trong lúc ngủ."

"Tiếng ai đó thở là sao? Kiểu như thì thầm bên tai ấy hả?"

Khôi Vĩ gật đầu.

"Dĩ nhiên là căn phòng đó không còn ai khác ngoài em. Ban đầu em cứ cho rằng đó là một căn phòng tốt, tách biệt với hàng xóm cho dù phải leo lên trèo xuống bảy tầng lầu đi chăng nữa, nhưng cái sinh khi ở đó không được tốt cho lắm. Gió lúc nào cũng gào thét như tiếng sóng vỗ vậy.”

Khôi Vĩ tâm sự.

"Có khi nào là người âm không?"

Gã đồng nghiệp chen vào cuộc trò chuyện của hai người họ. Lời nói của anh ta có nửa phần là trêu đùa, nửa phần là thật.

“Anh đừng có mà nói linh tinh.”

"Ý anh người âm là như thế nào?”

Khôi Vĩ tò mò hỏi.

“Thì kiểu những linh hồn còn vấn vương ở căn phòng, vì một điều gì đó mà vẫn chưa thể siêu thoát.”

"Anh đừng có hù dọa cậu ấy nữa."

Ngọc Bích quở trách.

Nhìn cái bộ dạng thất thần của Khôi Vĩ thì cả hai đâm ra lo lắng.

“Tôi chỉ đùa thôi mà. Cậu thực sự tưởng thật sao?”

Gã đồng nghiệp vỗ vai cậu, kèm theo vài cái nụ cười xuề xòa.

Khôi Vĩ đột nhiên ngước lên nhìn anh ta.

“Có cách nào để kiểm tra không?”

Khôi Vĩ rễu rượi bước lên những bậc thang mò lên tầng thứ bảy của tòa chung cư cũ, bây giờ đã hơn chín giờ tối và cậu mới có thể lết xác trở về nhà sau khi hoàn thành mớ công việc trên công ty. Tiếng bước chân cậu vang vọng giữa không gian tĩnh lặng của dãy cầu thang mờ mịt với chiếc bóng đèn dây tóc không ngừng nhấp nháy theo mỗi bước chân của cậu. Khôi Vĩ vừa chuyển trọ vào đây bảy ngày trước, nhưng sau hai đêm đầu thức trắng vì không thể ngủ được thì cậu đã đến ngủ nhờ nhà bạn mấy ngày hôm nay, chỉ tranh thủ trở về nhà vào buổi sáng sớm để lấy ít áo quần và tắm rửa, xong lại vội vàng rời đi đến nơi làm việc.

"Chào phòng 703, mới đi làm về à?"

Một người con gái đứng quét dọn ở hành lang tầng sáu, dừng công việc lại mà mở lời chào cậu.

"Vâng. Chào chị."

Khôi Vĩ đáp.

"Chị ngày nào cũng chăm chỉ quá."

"Việc phải làm mà."

Cô gái đáp.

Người con gái này cũng trạc tuổi cậu , nhưng dường như cậu lại cảm giác lớn hơn cậu đôi ba tuổi, vì thế mà cậu ngỏ lời xưng là chị. Chị gái này là một cô gái đẹp, có thể nói là đẹp nhất trong những người mà cậu từng gặp. Khôi Vĩ chưa bao giờ gặp được một người con gái thanh tú lại trong có vẻ như rất thuần khiết như thế trước đây, giọng nói lại vô cùng dịu nhẹ. Mái tóc dài mềm mượt được buột gọn bằng dây chun.

Cứ sau một ngày dài trở về nhà, được gặp người con gái này thì mọi mệt mỏi của cậu lại tan biến một cách thần kì.

"Một ngày dài hả? Trông cậu như cạn kiệt hết nguồn năng lượng vậy."

"Chỉ là lạ chổ nên em ngủ không được."

"Đó là lí do mầ mấy ngày nay cậu không về nhà sao?"

"Vâng, em ngủ lại nhà bạn ấy mà."

"Vậy à? Hừm, thêm vài ngay nữa là quen ấy mà."

Người phụ nữ tiếp tục.

"Chị à, em hỏi câu nay được không?"

"Vâng, cậu hỏi đi."

“Nơi này...,” cậu ngập ngừng, "...có ma không vậy?"

"Ma?"

Cô gái bất ngờ thốt lên.

"Sao cậu lại hỏi như thế?"

"Không, chỉ là hỏi bâng quơ vậy thôi."

"Dĩ nhiên là không rồi."

Khôi Vĩ mở chìa khóa bước vào căn hộ của mình, đưa tay mò lên bức tường tìm kiếm công tắt đèn mà cậu vẫn chưa quen thuộc. Cậu đặt cặp sách lên bàn làm việc, rồi cởi bỏ áo quần trong khi bước vào phòng tắm, để dòng nước mát lạnh nuốt chửng lấy cơ thể trần trụi và ướt dẫm. Sau khi rời khỏi phòng tắm với chiếc khăn lau khô tóc, Khôi Vĩ nhanh chóng đặt một lon gạo và bắt đầu nấu ăn. Chỉ là một bữa đơn giản với canh bí đao và rau muống xào tỏi ớt. Hết bữa, cậu lại chăm chỉ rửa bát trước khi trở lại bàn làm việc và tiếp tục công việc còn dang dở của cậu. Ấy thế mà, trong lúc làm việc Khôi Vĩ lại đột nhiên ngủ gục trên rồi chợt tỉnh giấc lúc nửa đêm. Cậu uể oải rời khỏi chổ ngồi, đi về giường ngủ và ngả lừng trên giường, tiếp tục với giấc ngủ mơ màn trong tâm trí cậu. Thế mà kì lạ thay, cậu lại không thể tiếp tục với giấc ngủ lúc nãy. Đầu óc cậu bỗng trở nên tỉnh như ráo. Khôi Vĩ có thể nghe thấy ấm thanh của tiếng đống hồ kêu 'tách, tách', cậu có thể cảm nhận được từng nhịp chuyển động của chiếc kim giây cho tới khi tiếng 'cạch' chuyển động của kim phút sau chuyển động một vòng của kim giây. Rồi còn cả tiếng 'tanh tách' rỉ nước của chiếc vòi ở bồn rửa chén. Khôi Vĩ chưa từng có cảm giác rằng tai cậu thính đến như vậy nhưng quả thật lần này cậu có thể nghe thấy mấy âm thanh đó rõ một mồn. Khôi Vĩ tức tối đứng dậy, bật điện thắp sáng cả căn phòng rồi đi về phía bồn rửa, khóa chiếc vòi nước hết mức và kiểm tra xem thử nước còn rỉ không, xong lại đi về phía đồng hồ treo tường, gỡ xuống và tháo cục pin phía sau rồi đặt cả hai lên bàn ăn.

Xong xuôi mọi việc, Khôi Vĩ tắt điện trở lại giường ngủ và nhắm mắt lại. Cậu thở phào vì không gian xung quanh lại trở nên thật yên bình, mơ màn chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong lúc cậu liu thiu, đôi tai cậu lại bắt được sóng âm thanh của 'cục pin' lăn trên mặt bàn rồi rơi 'tóc' xuống sàn, theo sau đó là âm thanh của tiéng vòi nước bị rỉ, cả tiếng rít của gió bên ngoài ô cửa sổ như tiếng sóng vỗ.

Cơ thể cậu cứng đờ và nỗi khiếp sợ nuốt chửng lấy cậu. Mồ hôi chạy dọc theo sống lưng. Một hơi thở thì thầm bên tai cậu. Một luồng khí lạnh buốt chạy dọc cơ thể cậu. Khôi Vĩ có thể cảm nhận được sự tồn tại của 'nó'. Khôi Vĩ gọi là 'nó' ngay cả khi cậu biến đó là một cô gái. Phải, là một cô gái. Khôi Vĩ có thể cảm nhận rõ được điều đó ngay cả khi đôi mắt cậu nhắm nghiền lại vì sợ hãi. Cậu có thể hình dung rõ dáng vẻ của cô gái đó trong tâm trí mình, một cô gái mảnh khảnh trong chiếc váy trắng, mái tóc dài mềm mượt buông xõa. Gương mặt chỉ là một mảng màu đen mờ ảo không rõ nét.

Cuối cùng Khôi Vĩ cũng chấp nhận một sự thật, rằng bên trong căn phòng này không chỉ có một mình cậu.*

Bạn đang đọc Lời Thì Thầm sáng tác bởi sr.dragonfang

Truyện Lời Thì Thầm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sr.dragonfang
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.