Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

khúc nhạc dạo (3)

Tiểu thuyết gốc · 1266 chữ

Đêm đến, Mục phủ.

Người ở trong nhà học Mục lúc này bận rộn cực kỳ, có người giặng đèn, có người sắp xếp bình hoa, thậm chí có trẻ nhỏ phụ giúp trang trí xung quanh, nhìn hết sức là náo nhiệt. Người không biết cũng thôi đi, nhưng cả thành đều biết là cô dâu đã bị mất tích, bọn họ không đi tìm kiếm vậy mà còn ở đây chuẩn bị buổi hôn lễ.

Mục Vệ lúc này thay cha mình chỉ đạo để chuẩn bị lễ cưới cho ngày mai. Đúng lúc này, có một tên người làm bên ngoài chạy vào, ghé vào tai Mục Vệ nói gì đó liền rời đi.

"Tốt, tốt, các ngươi ở lại đây tiếp tục làm việc, Sa Thương, Sa Phủ đi theo bản thiếu gia".

Thì ra là tên người làm kia nói với Mục Vệ đã tìm được vị trí của đại tiểu thư Mục Dao, nên cùng hai thân tín của mình đi bắt về, hai người đều là cao thủ hậu thiên.

Mà ở một chỗ nào đó gần cổng thành, có một thiếu nữ đang nhìn ngó xung quanh, nàng chính là Mục Dao nhưng do Lâm Tịnh Tuyền đóng giả. Tin tức đại tiểu thư Mục Dao đang muốn trốn ra ngoài chính là do Trương Quân thả ra.

Quả nhiên Mục Vệ không làm thất vọng, hắn dẫn theo hai tên thị vị của mình, hùng hùng hổ hổ đi tới chỗ Mục Dao. Thấy em trai mình Mục Vệ tìm tới, "Mục Dao" bên trong cười thầm, bên ngoài vẫn giả vờ sợ hãi.

"Mục Vệ, sao đệ lại tìm được tỷ".

Mục Vệ nhìn tỷ tỷ của mình, cười nói:

"Tỷ tỷ, mai là ngài chị thành hôn cùng con trai độc nhất của Thứ Sử đại nhân, có thể nói là phú quý không lo, nhưng làm sao lại rời nhà trốn đi như thế? cha cùng đệ ở nhà rất lo lắng cho tỷ nha".

"Mục Dao" vẻ mặt hơi đau khổ nói:

"Đệ đừng trêu chọc ta, rõ ràng gả vào nhà đó chính là địa ngục, nếu đệ nể tình chị em bao lâu nay, có thể tha cho ta lần này."

Mục Vệ nhìn vẻ mặt cầu xin của tỷ tỷ mình, trong lòng vui vẻ. Bao lâu nay hắn luôn sống dưới bóng của chị mình, chị của hắn luôn cao ngạo, nhưng không ngờ hôm nay cũng phải có ngày này. "Mục Dao" cũng là đang nhìn tên đệ đệ này, nghĩ thầm mau bắt tỷ tỷ về đi, tỷ cho đệ có sự bất ngờ.

Nhưng mà khiến cho "Mục Dao" kinh hãi chính là Mục Vệ ném cho cô một túi bạc lớn, sau đó nói:

"Tỷ đi đi, đi càng xa càng tốt, tót nhất không nên trở về".

Kỳ thật Mục Vệ cũng không phải là người xấu, danh tiếng ở trong thành cũng là hoàn hảo, tuy không được người người kính ngưỡng, nhưng người quý trọng hắn cũng không ít. Chỉ là tuổi trẻ muốn sự công nhận của người khác, luôn muốn thể hiện nên mới có ác cảm với chị mình.

Từ bé Mục Vệ luôn hâm mộ chị mình, luôn lấy chị mình làm gương học tập, hắn còn hứa với mẹ sẽ bảo vệ chị hắn. Nhưng chính sự cưng chiều quá mức mà Mục Thần dành cho hắn, cùng mấy lời tâng bốc của những kẻ xung quanh, từ đó hắn liền biến chất đi.

"Mục Dao" lúc này nghe đệ đệ mình nói mà đây dấu chấm hỏi, thầm nghĩ không phải thông tin mà hắn nghe được từ người khác là tên này rất không thích tỷ tỷ mình hay sao, đáng lẽ ra phải tranh thủ cơ hội này bắt về mới đúng theo lẽ thường.

"Còn không mau đi".

Nhìn nét mặt này của Mục Vệ, cô biết hắn không phải nói đùa, cũng không có chơi cái trò thả con mồi chạy sau đó đuổi bắt, tận hưởng cảm giác vui sướng biến thái của thợ săn. Đang lúc không biết phải làm sao, thì nàng nghe một tên thị vệ nói:

"Xin lỗi thiếu gia, chúng ta được lệnh phải đưa tiểu thư về, mong ngài thông cảm".

Mục Vệ nghe vậy hơi nhíu mày:

"Sa Thương, ngươi muốn làm phản?"

"Chúng ta làm việc cho gia chủ, ngài bây giờ vẫn chưa phải là gia chủ thưa thiếu gia".

Mục Vệ mặt đen lên, muốn nói gì đó nhưng lại tức giận quay người bỏ đi.

"Tiểu thư, mau đi theo chúng tôi về."

"Mục Dao" lúc này ngoan ngoãn đi theo bọn họ trở về Mục phủ.

Lúc này trên mái nhà của Mục gia, có một bóng người đang đứng trên đó, nhìn vào toàn bộ cảnh tượng trong phủ, chính là Lâm Phàm. Hắn hôm nay đến là để nghe ngóng tình hình, sẵn tiện có ý đồ tiễn "cha vợ" của mình đi gặp mẹ vợ của hắn nơi chính suối.

Lâm Phàm thấy bây giờ Mục gia vẫn còn đông người như thé, đang có ý định muốn rời đi, thì thấy mấy hình bóng quen thuộc, chính là hai tên thị vệ đang áp giải "Mục Dao" về. Lâm Phàm nhảy lên mái nhà, đi theo hai tên đó, đợi cho bọn chúng rời đi, hắn lúc này mới tiến lại gần.

"Mục Dao" bị bọn chúng nhốt trong phòng, cô đi lại kiểm tra thì thấy cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài. Cô đang muốn tiến lại giường thì lúc này có một bóng người từ cửa sổ nhảy vào.

"Phàm ca ca?"

Lâm Phàm tháo nón tre xuống, lộ ra khuôn mặt đầy sẹo của mình. Lâm Tịnh Tuyền lúc này thầm nghĩ, chẳng lẽ sở thích của Mục Dao khác lạ hơn so với người thường,

Lâm Phàm chỉ là đứng đó nhìn "Mục Dao", nét mặt có chút tức giận xen lẫn nhu hòa, nói ra:

"Sao muội lại không chờ ta mà tự ý trốn đi."

"Mục Dao" cố ý làm nũng nói:

"Huynh còn dám nói như thế, mấy ngày nay chàng không liên lạc gì tới ta, mà mai ta phải gả đi, hết cách mới bỏ trốn đi ra ngoài."

Lâm Tịnh Tuyền trên người có pháp bảo có thể giúp cô giả dạng người khác, chỉ cần thực lực đối phương không quá mạnh. Mà Mục Dao chỉ là phàm nhân, chuyện này với cô quá đơn giản.

Mà Lâm Phàm thấy Mục Dao hôm nay hơi khác so với lúc trước, bình thường Mục Dao yêu thích Lâm Phàm, nhưng nàng cũng sẽ không nói mấy ra lời nũng nịu như thế, nhưng hắn nghĩ có lẽ lần này do hắn đã bỏ mặc cô ấy quá lâu, cho nên mới khiến Mục Dao trở nên như thế.

"Là ta sai rồi, nhưng cũng là trong thời kỳ mấu chốt để đột phá, ta không còn cách nào hơn."

"Mục Dao" nghe vậy thì trong lòng hơi lạnh, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra vẻ ủy khuất, nói:

"Muội biết là huynh gắng vì chúng ta mà, muội không trách huynh đâu."

Lâm Phàm đang muốn tiến tới ôm lấy người yêu, thì bên ngoài bỗng nhiên có tiếng bước chân.

"Lâm Phàm ca ca mau trốn đi, bây giờ vẫn chưa phải là lúc huynh xuất hiện."

Lâm Phàm nghĩ lại cũng đúng, nên đông ý gật đầu nhảy ra cửa sổ.

Bạn đang đọc Lôi Thần Ở Thế Giới Tu Tiên sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.