Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khúc nhạc dạo

Tiểu thuyết gốc · 1384 chữ

Mục phủ sáng nay đã náo loạn thành một bầy. Đại tiểu thư Mục gia trong đêm liền mất tích. Mặc dù Mục gia cố gắng đè lại tin tức, nhưng tin tức vẫn là nhanh chóng lan truyền chóng mặt.

Không biết là tên nào rải tin, nói là Mục Dao cho rằng Hồng Vũ, con trai Thứ Sử từ bé thiểu năng, không xứng đáng với nàng, nàng liền bỏ trốn đi theo người yêu Lâm Phàm, trong bụng con đang mang đứa con của người yêu mình.

Cầm trên tay tờ giây lan truyền, Mục Thần vò nát tờ giấy, âm trầm nói ra:

"Mau, đi tìm xem là tên nào lan truyền tin này, còn có đi dò xem bên Thứ sử đại nhân có thái độ gì?".

"Vâng, lão gia."

Nhìn thuộc hạ đi ra ngoài, Mục Thần hai mắt nổi lên tia máu, đối với hắn, quyền lực cùng danh tiếng mới là thứ quan trọng nhất, chỉ cần lần này hắn thông gia cùng Thứ sử đại nhân, nhà họ Mục sẽ lên như diều gặp gió, đạt tới độ cao trước nay chưa từng có.

Lúc này bên ngoài có một thiếu niên ăn mặc quần áo sặc sở, trên người đính đầy đá quý, bước vào sảnh bên trong, chính là con trai duy nhất nhà học Mục, Mục Vệ.

"Cha, nghe nói tỷ đã trốn đi mất."

Mục Vệ khi nghe tin này cũng không để ý lắm, nhưng nhìn thấy tin tức đồn đãi bây giờ trên phố đến đứa nhỏ ba tuổi còn biết đến, hắn biết tính tình của cha mình, chính là danh tiếng còn quan trọng hơn mạng sống.

Mặc dù chuyện này người ngoài nhìn vào liền biết có âm mưu, cố ý nhắm vào nhà họ Mục, nhưng mà người nói vô tình, người nghe hữu ý, có thể bên ngoài không sao, nhưng khó tránh khỏi bên phía Thứ sử đại nhân sẽ suy nghĩ lung tung nha, dù sao ai lại muốn con dâu tương lai của mình lại bị đồn là bỏ trốn, có con cùng người khác. Đây rõ ràng chính là dương mưu.

Đến địa vị của bọn họ lúc này, chính là mặt mũi còn quan trọng hơn những cái khác.

Thấy cha mình không nói gì, Mục Vệ liền giả vờ tức giận:

"Hừ, đây rõ ràng cố ý nhắm vào Mục gia chúng ta, tỷ cũng là như thế, sao lại mất tích lúc này."

Mục Thần hơi híp mắt nhìn về con trai mình, tâm tư nhỏ của con mình, làm sao người làm cha như hắn không hiểu. Nếu như không phải đây là máu thịt, cũng như đứa con trai duy nhất trong nhà, có lẽ hắn đã một đao chém chết tại chỗ.

Mục Thần mặc dù yêu thích, thậm chí thiên vị Mục Vệ, nhưng ông ta biết, con trai mình là kẻ ngu si, chỉ biết cái lợi trước mắt, từ nhỏ đã cố ý tỏa ra hiểu biết hơn người, nhưng thật ra chỉ là thứ gỗ ruột rỗng, nên mới gả Mục Dao cho con trai Thứ sử.

Sau này ông ta có chuyện gì, Mục Dao là đứa hiếu thảo, sẽ ra tay cứu em nó một mạng, cũng coi nhứ là giữ lại huyết mạch cho nhà học Mục.

Nếu Mục Vệ thông mình hơn một chút, hắn cũng không cần hy sinh con gái mình, có lẽ còn tạo cơ hội cho Mục Dao cùng Lâm Phàm cao bay xa chạy.

"Con mau dẫn người đi tìm chị con đi, ta đi một chuyến tới nhà ông thông gia xem thế nào".

Thấy cha mình rời đi, Mục Vệ cười lạnh, còn gọi thân mật là ông thông gia. Hắn từ nhỏ tuy được Mục Thần cưng chiều, nhưng hắn biết tư chất mình không tốt, làm chuyện gì cũng phải đứng dưới cái bóng của chị mình là Mục Dao.

Mẹ hắn cũng vì chuyện trọng nam khinh nữ của cha hắn mà uất hận chết đi, từ nhỏ Mục Vệ luôn cố gắng thể hiện, không có đại tỷ, hắn vẫn có thể làm nên chuyện.

Bây giờ đại tỷ mất tích, chính là thời cơ để hắn chứng minh cho những người đã từng coi thường Mục Vệ thấy là họ đã sai.

~~~

Lâm Tịnh Tuyền khuôn mặt lúc này có hơi buồn chán, sáng sớm sư huynh liền đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về, bên ngoài lại không có gì chơi, còn ở đây nhìn bộ mặt như chết cha chết mẹ của Mục Dao, nàng càng thêm chán.

Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng đẩy cửa vào, chính là Trương Quân từ bên ngoài về.

Trương Quân lấy ra mấy cây kẹo ngọt đưa cho Lâm Tịnh Tuyền nói:

"Đây là kẹo phàm tục, đặc sản ở đây, muội ăn thử thế nào?"

Lâm Tịnh Tuyền lấy tay nhận lấy cây kẹo, bắt đầu cho vào miệng, cảm thấy cũng khá ngon.

"Cảm ơn sư huynh nha."

Trương Quân nhìn sư muội mình cười một cái rồi quay sang Mục Dao:

"Chúc mừng Mục Dao đại tiểu thư, bây giờ người ta đang đồn cô cùng ngươi yêu bỏ trốn, thậm chí cô còn đang mang trong mình đứa con của Lâm Phàm.

Mục Dao tiểu thư có phải rất vui mừng vì đang được mọi người chúc phúc hay không?".

Mục Dao nghiến răng lên, nàng biết tin này chắc chắn do Trương Quân truyền ra, nàng cũng biết tính tình của cha nàng, Mục Dao thầm nghĩ nếu Lâm Phàm đang trong thành, cha nàng còn quan phủ đi truy bắt, là khó có thể mà ẩn núp được nữa.

~~~

Phủ Thứ sử.

"Ha ha ông thông gia."

Mục Thần bước vào sảnh lớn cười ha hả nói ra, trước mắt đang ngồi ở giữa phòng là một người trung niên, trên người mặc áo quan, thuê hình hai con giao long, đầu độ mũ đông pha, chính là Thứ sử đại nhân, Hồng Tinh Kỳ.

"Mục gia chủ, con gái người vẫn chưa bước vào nhà chúng ta đó nha."

Nghe lời nói này, Mục Thần nét cười trên mặt hơi sượng lại, nói:

"Là ta quá hấp tấp, mong Thứ sử đại nhân thứ lỗi."

Con trai của Hồng Tinh Kỳ là Hồng Vũ, lúc này ăn mặt lôi thôi, trên miệng còn dính dầu mỡ của đùi gà, cái miệng thì méo một bên, như đứa trẻ bảy tuổi làm nũng nói:

"Cha, cha, con muốn Mục Dao tỷ tỷ, con muốn gặp Mục Dao tỷ tỷ."

Hồng Tinh Kỳ nhìn về con trai mình một cách nhu hòa nói:

"Được, được, cha sẽ kêu chú Mục đây gọi Mục Dao lại cho con."

"Cha hứa rồi đó, không được nuốt lời, cho cha cái đùi gà."

Hồng Tinh Kỳ tươi cười nhận lấy đùi gà, đợi con trai mình rời đi, lúc này nét cười biến mất, cái đùi khuôn mặt trời nên âm trầm, khó đoán, như hai người khác nhau vậy. Cái đùi gà trên tay cũng biến thành bột mịn.

"Mục lão gia, nên có lời giải thích đúng không?".

Thấy nét mặt của Hồng Tinh Kỳ, Mục Thần đổ mồ hôi lạnh, quỳ xuống nói:

"Tiểu nhân ngày mai sẽ cho đại nhân một câu trả lời thỏa đáng."

Hồng Tinh Kỳ cười ha hả, tiến tới đỡ dậy Mục Thần đứng lại:

"Ta chỉ là đùa với ông thông gia, nào có xui gia nào lại quỳ như thế, mau, mau đứng dậy."

Hồng Tinh Kỳ cười nói:

"Ta muốn ngày mai lễ cưới phải được diễn ra, nếu không thì Mục lão gia tự biết hậu quả thế nào, không cần bổn quan nhắc."

Mục Thần không dám chậm trễ liền rời đi.

Hồng Tinh Kỳ thở một hơi thật sâu, gọi lại hai tên thuộc hạ, phân phó:

"Hai người tối nay đưa thiếu gia bí mật đến kinh đô, tuyệt đối bảo vệ an toàn cho thiếu gia, nếu thiếu gia có chuyện gì, các ngươi cũng nên chuyển thế đầu thai đi."

Hai tên kia chảy mồ hôi lạnh, gật đầu rồi rời đi.

Bạn đang đọc Lôi Thần Ở Thế Giới Tu Tiên sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.