Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất Trí

Phiên bản Dịch · 1412 chữ

Hải, phi công và cơ phó nhanh chóng lên máy bay. Người phi công hỏi:

- Giờ muốn đi đâu đây?

- Đến Úc trước đi. - Hải trả lời

- Bây giờ là mấy giờ rồi - Người phi công lại hỏi. Hải nhìn đồng hồ rồi đáp lại:

- 4 giờ chiều rồi

- Vậy 2 tiếng nữa chúng ta sẽ hạ cánh ở TP.Hồ Chí Minh ăn tối rồi đi tiếp.

Ba người nói chuyện vui vẻ, thấm thoắt đã tới 2 tiếng. Không may gặp thời tiết xấu. Trời đổ mưa dông. Những tia chớp liên tục đánh vào máy bay làm cho máy bay chao đảo rồi rơi xuống đất. Người phi công gọi hai người kia lấy dù nhảy xuống. Hải ngơ ngác nói:

- Tôi không mang theo dù.

- Dù đặt ở chân ghế máy bay đấy. Lấy mà dùng. Nhanh lên! Máy bay sắp rơi xuống đất rồi. - Phi công giục.

Ba người nhanh chóng lấy dù nhảy xuống. Đúng lúc đó, chiếc máy bay rơi thẳng xuống nhà dân, nổ tan tành. Không may, dù của Hải bị sét đánh trúng, Hải bị văng ra xa, đầu đập vào tường, bất tỉnh. Hai người kia may mắn đáp xuống an toàn. Thấy Hải nằm bất động, hai người vội đến xem. Người phi công giục:

- Mau gọi xe cứu thương!

- Nhưng ... - cơ phó nói. Phi công ngắt lời, nói:

- Mau gọi xe cứu thương nhanh lên, còn nhưng nhị gì nữa! Máu chảy quá nhiều rồi nè! - Phi công lại giục cơ phó. Cơ phó liền nói:

- Nhưng mà bệnh viện có mở cửa đâu!

Mặt phi công tối sầm lại. Thôi chết, giờ bệnh viện, trường học đều đóng cửa để sơ tán người dân xuống tầng hầm trú ẩn rồi. Làm sao cứu người này đây! Đúng rồi, tầng hầm! Mình phải đi tìm tầng hầm. Nghĩ vậy, phi công vội vác Hải lên vai chạy ra phía cổng trường. Cơ phó đuổi theo, hỏi:

- Cậu định đi đâu vậy?

- Đi tìm tầng hầm. - Người phi công nói.

- Nhưng mà chúng ta ra ngoài bằng cách nào đây? Chúng ta đang ở trong khuôn viên trường mà. - Cơ phó hỏi.

- Trèo tường! Chứ giờ hết cách rồi! - Phi công đáp lại.

Hai người vừa mới ra được khỏi trường thì mùi máu tanh của người và mùi thối rữa của xác chết lại xộc lên, khiến họ buồn nôn. Mặt của Hải giờ đã trắng bệch, môi thì đã trở nên tím. Zombie ngửi thấy mùi máu người, chúng nhào tới. Hai người họ vừa vác Hải vừa chạy bán sống, bán chết. Khi sắp kiệt sức thì trước mặt họ xuất hiện một con zombie đang tiến tới, nắm lấy tay, bảo:

- Đi theo tôi!

- Cậu không phải zombie hả? - Phi công hỏi. Con zombie kia trả lời:

- Đừng nói nhiều nữa! Cứ đi theo tôi. Zombie sắp đuổi đến nơi rồi!

Bọn họ nhanh chóng xuống tầng hầm. Hải nhanh chóng được bác sĩ chữa trị. Còn hai người kia dần hiểu ra rằng con zombie đó là do người giả dạng đang trà trộn vào đám zombie để đi tìm thức ăn.

Sau khi băng bó cho Hải xong, bác sĩ nói:

- Cậu ta bị thương khá nặng với lại mất máu khá nhiều! Tui chỉ có thể cứu được mạng của anh ta thôi, e rằng sau khi anh ta tỉnh dậy, anh ta sẽ bị di chứng.

- Di chứng gì vậy? Phi công và cơ phó đồng thanh nói.

- Mất trí mãi mãi. - Bác sĩ trả lời.

Phi công hoảng hốt, bèn kể lại chuyện giấc mộng mà Hải đã gặp, hi vọng bác sĩ có thể giúp Hải khôi phục trí nhớ nhưng bác sĩ nói:

- Vô ích rồi! Tôi xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể làm được. Có lẽ ngày tận thế sắp đến rồi.

Hai ngày sau, Hải tỉnh lại, nhìn quanh quẩn thấy đông người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phi công và cơ phó thấy Hải tỉnh lại, vội chạy tới hỏi:

- Cậu còn nhớ tên mình không?

- Tên tôi! Tôi tên gì? Sao tôi không nhớ gì hết! - Hải ôm đầu nói.

- Cậu tên Hải, cậu có nhớ gì không? - Phi công nói. Hải lắc đầu.

Thấy vậy, phi công bèn kể lại giấc mộng của Hải và hành trình Hải đến thành phố Hồ Chí Minh rồi hỏi Hải:

- Cậu có còn nhớ chi tiết gì không?

Hải lắc đầu nói:

- Tôi chẳng nhớ gì hết! Đầu tui giờ trống rỗng hết, tui chẳng nhớ được gì hết! Tôi tên gì, tôi là ai! Rốt cuộc tôi là ai? Mà mấy người là ai, sao lại biết đươc tên tui!

- Chúng tôi không hại cậu đâu. Chúng tôi sẽ giúp cậu khôi phục lại trí nhớ.

Nói rồi, họ dẫn Hải lên mặt đất chỉ vào mấy con zombie đang hoành hành, hỏi:

- Cậu có thấy mấy khuôn mặt kia quen thuộc không?

Hải ngơ ngác, hỏi lại: "Mấy con kia là con gì mà sao ghê quá vậy."

- Đó là zombie.

- Zombie? Tên này tui chưa nghe bao giờ? - Hải nói. Bỗng người phi công đẩy Hải ngã ra ngoài. Cơ phó nói:

- Huynh định làm gì thế?

- Cậu xem thì biết.

Một con zombie nhảy xổ vào cắn cổ Hải. Hải vung mạnh tay vừa vung vừa hét: "Thối quá! Lại tanh nữa! Ai mà ở dơ quá vậy?". Trên người Hải lại phát ra thứ ánh sáng màu xanh.

Cơ phó cốc một cốc vào đầu phi công.

- Khùng à! Mau đưa cậu ấy xuống tầng hầm đi!

Hai người nhanh chóng đưa Hải xuống tầng hầm. Cuộc sống dưới cứ lặng lẽ trôi đi. Đã hơn 10 ngày rồi mà Hải chẳng nhớ gì hết dù đã tìm mọi cách. Phi công và cơ phó đã bắt đầu tuyệt vọng. Đúng lúc đó, phi công chợt thấy tay của Hải không có đeo đồng hồ, phi công hỏi:

- Đồng hồ của cậu đâu?

- Tui có đeo hả? Tui cũng chẳng nhớ nữa! Mà hình như lúc tui tỉnh dậy, tui có đeo đồng hồ đâu.

Người phi công sực nhớ ra lúc mình nhảy dù đáp xuống trường. Có lẽ lúc đó, Hải bị sét đánh trúng. Mấy chiếc đồng hồ trong túi Hải đã bị rơi ra. Nghĩ vậy, người phi công hỏi: "Cậu lục trong túi cậu thử có cái đồng hồ nào không?". Hải lục trong túi quần ra nhưng không có cái đồng hồ nào cả. Phi công mừng rỡ vội kéo cơ phó lên mặt đất trở lại khuôn viên trường, vừa đi vừa nói: "Có khả năng đồng hồ kí ức có thể giúp Hải nhớ lại đấy, chúng ta phải tìm ra nó. Có thể nó bị rơi ra thì Hải bị sét đánh trúng."

Bọn họ nhanh chóng đến khuôn viên trường mặc dù trời đã tối. Những tiếng gào thét thê lương của zombie, mùi máu tanh của người và mùi thối rữa của xác chết vẫn còn xộc lên tạo nên một cảnh tượng âm u đáng sợ. Nhưng giờ đây họ chẳng thèm quan tâm. Họ bước vào trường, nhanh chóng lục tung cả trường để tìm ra 5 chiếc đồng hồ đó. May mắn thay, họ nhanh chóng tìm ra được 5 chiếc đồng hồ đó nhờ ánh sáng đặc biệt mà đồng hồ đó phát ra trên bãi cỏ. Họ vội trở về nhà. Phi công đưa cho Hải năm cái đồng hồ năm màu khác nhau, bảo Hải đeo cái đồng hồ màu xanh vào tay mình, còn 4 cái kia bỏ vào túi quần. Hải vừa đeo chiếc đồng hồ màu xanh vào thì bất tỉnh. Hải liền nhớ lại lúc mình gặp đạo sĩ, lúc mình hành hạ Liên, lúc mình cùng mọi người hóa giải lời nguyền. Hải dần dần nhớ lại tất cả. Khi tỉnh lại, Hải mừng rỡ ôm phi công vào lòng và nói:

- Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra hết rồi! Tôi tên Hải. Tôi nhớ ra rồi.

Mọi người thấy vậy cũng mừng cho Hải. Ba người ăn tối xong rồi tiếp tục cuộc hành trình.

Bạn đang đọc Lời Nguyền Zombie của Heongost
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.