Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Căn chồi và dải lụa trắng

Tiểu thuyết gốc · 2594 chữ

Lê Quang Sơn chưa từng nghĩ đời mình sẽ biến đổi một cách nghịch ý như vậy tuy nhiên trong cái rủi có cái may, phen này cậu đã có dịp trải nghiệm những chuyện kỳ dị mà hiếm ai có cơ hội được nếm trải.

Mọi chuyện bắt đầu từ chuyến dời nhà ba năm trước, đó cũng là lần đầu cậu biết đi tàu lửa có cảm giác như thế nào. Đoàn tàu xuyên nam ra bắc đưa cậu ra mảnh đất Thanh - Ái huyền thoại là câi nôi sản sinh những bậc vua chúa, tướng lĩnh tài ba trong lịch sử hùng tráng của đất nước. Tàu dừng tại ga thành phố, Sơn lủi thủi xách túi xuống sân ga, uể oải lê bước tìm đón một cuốc taxi về ngôi nhà mới, một cuộc sống mới đầy khác lạ chính thức khởi đầu.

Sơn chuyển về thị trấn Hàm Long, cậu sẽ dọn tới ở chung một mái nhà với người chú họ hàng xa, xa tận nhánh lẻ cuối cùng của cây gia phả họ Lê Quang. Kèm theo đó, Nghĩa - đứa em họ ngỗ nghịch xấc xược cũng dọn về tựa hồ mối nghiệt duyên tiền kiếp đã sẵn bày. Về đến nhà, vừa đặt chân xuống xe Sơn há hốc miệng, trợn mắt khi trước cậu hiện ra một căn nhà hai tầng cổ kính được xây dựng từ thời Pháp thuộc theo kiểu kiến trúc Âu Tây cổ điển. Căn nhà tàn tạ như ông già bệnh tật lâu năm, chữa mãi không khỏi mà vẫn vất vưởng tồn tại giữa dòng đời vô thường này.

Toan nhấn chuông nhưng Sơn một phen giật thót tim do một bàn tay lạ bỗng đặt lên vai cậu mà nắn bốp tùy tiện. Là một nhà quyền cước đã thao luyện tinh nghề, Sơn tức khắc phản ứng bằng cú tóm chụp bất ngờ rồi quay phắt lại với quả đấm đã tung ra.

Hóa ra, là Nghĩa.

Và đòn đánh trúng đích không lệch một phân ly.

- Trời ơi ! Anh họ ! - Thằng nhóc bưng mắt kêu lên.

Sơn cố dằn lòng, gắng không bật lên tiếng cười nhưng rồi cậu vẫn cười thầm.

- Đáng lắm ! Chừa tới già !

Nghĩa phát cáu, nó cự cãi

- Bố anh dạy võ chứ đâu dạy anh hễ một chút là đánh người !

Nghĩa là thằng nhóc bất trị, cái vóc hình cao lều nghều, mái tóc nhuộm vàng hoe và những hình xăm nhăn nhít khó hiểu trên tay nó đã nêu lên rõ ràng tính nết ngông cuồng, xấc láo của một thằng nhóc 17 tuổi cách đây hai năm đã dám trốn học mà theo bụi đời hành tẩu. Kết cuộc của nó sau khi tung hoành ngang dọc gây sự thị phi là bị nhà tổ phán một bản án "cải tạo dài hạn" ở nhà người chú họ này. Nhân đây, nói về ông chú họ hàng, ông là sĩ quan cấp Tá trong lực lượng Bộ Binh nên hiển nhiên là một con người nghiêm khắc, mẫu mực. Mỗi hơi thở của ông đều toát lên tinh thần kỷ luật thép.

Ông tên Chí - Lê Quang Tùng Chí.

- Nhấn chuông đi, ông anh nhút nhát, đứng đó đợi thỉnh nữa hả ! - Nghĩa nói.

Sơn cười cười

- Mày đi nhấn đi ! Em út phải biết vị trí của mình.

Nghĩa bước tới nhấn liền mấy tiếng chuông "tinh tong, tinh tong" và ngoảnh lại buông lời mỉa mai

- Có nhấn chuông thôi cũng tị nạnh ! Ông anh chắc đã gây một vố tai họa nên mới như tôi chịu cái cảnh này !

Sơn ngậm ngùi

- Có thời gian anh kể mày nghe, giờ anh mệt không muốn nhắc lại chuyện cũ.

Hai người không phải đợi quá lâu bởi tiếp sau đó đôi cánh cổng sắt sơn xám đã "cót két" hé mở. Ông Chí bước ra với điệu bộ đứng đắn chính trực của một quân nhân gương mẫu. Ông nghiêm giọng phủ đầu

- Hai đứa cũng sớm lắm. Chú chắc là trưởng tộc đã nói tường tận về việc này, do đó hai đứa đừng mơ tưởng đây sẽ là một chuyến du lịch hoặc đại loại như nghỉ dưỡng hưởng thụ. Không có đâu. Ở ngôi nhà này, tất cả đều có quy tắc.

Nghĩa vác ba lô lên, nó nhếch mép

- Cháu chưa từng nghĩ như vậy, chú yên tâm đi.

Ông Chí vỗ vỗ vai Nghĩa và nhìn thẳng vào mắt nó tỏ ra một thông điệp cảnh cáo

- Ừ thì chú sẽ yên tâm hơn nếu cháu học được cách tự kiềm chế sự nông nổi của bản thân cháu. Chú đã nghe kha khá chuyện không tốt lành gì do cháu làm ra, vậy nên chú không mong sẽ mục kích sở thị những chuyện như vậy nữa. Được chứ ?.

Nghĩa cười khảy, nụ cười đầy ý khinh hạ như thể những lời ông chú vừa nói kia chỉ là gió xuân thoảng qua tai ngựa chẳng đáng để bận lòng. Nó đáp một câu gọn nhẹ cho qua chuyện

- Cháu hiểu.

Bầu không khí căng thẳng và nặng trĩu đang bao trùm cả ba con người càng khiến Sơn mệt mỏi sau chuyến tàu hai ngày một đêm vừa rồi. Cậu thở dài ngao ngán, lòng thầm nghĩ đến chuỗi ngày tháng phải sống như ở tù với ông chú đóng vai quản ngục và thằng bạn tù xấu tính luôn thích bày trò chống đối. Một nụ cười đắng chát gượng nở, cậu nói.

- Chú ơi, chúng ta có thể vô nhà chứ ? Cũng sắp tới giờ cơm tối rồi.

Ông Chí gật đầu, ba người lần lượt đi vào nhà. Việc đầu tiên Sơn làm là tìm một chỗ ngã lưng thoải mái để chợp mắt vài phút nhưng chưa chi cậu và Nghĩa đã bị ông Chí lôi lên phòng thờ gia tiên thắp hương lễ ông bà. Và ỏ đó cậu có môt điều rất ấn tượng, đó là bàn thờ tổ lại đặt một gốc bên trái trong khi ngay chính diện là một bệ thờ khiêm tốn. Bệ thờ bằng đá núi nguyên khối, trên bệ chẳng đặt gì nhiều chỉ một lò hương đồng đang xông tỏa trầm hưhương ngát thơm và tôn tượng bồ tát, chính xác là tôn tượng Bồ tát Chuẩn Đề Vương.Phải, Sơn không nhầmđi đâu được, đích thị là tượng thờ Bồ tát Chuẩn Đề.

Sơn lặng người, trong trí nhớ tái hiện lại thuở ấu thơ theo ông bà đi lễ Phật đầu năm cậu đã chiêm bái Chuẩn Đề Vương Bồ tát ở gian hậu Đại Hùng Bảo Điện. Rồi đó cũng chẳng rõ tự bao giờ mà cậu hữu duyên tiếp xúc với thầy trụ trì, được thầy dạy cho học Thần chú Phật mẫu Chuẩn Đề. Sơn nhớ rằng những lúc đau ốm hay khi cậu mắc chứng sợ bóng tối, thì việc trì niệm thần chú của Ngài bằng lòng tin vô hạn đã trở thành lề thói giúp cậu vượt qua bao nhiêu chướng nạn cuộc đời.

- Ê ông anh ! ! Tỉnh lại đi.

Sơn giật mình thoát khỏi dòng hồi tưởng và trở lại hiện thực vì Nghĩa đứng kề bên đang ra sức lây lắc cậu. Nó hỏi như đùa

- Ông bị nhập ma hả ? Hay đang suy tính làm sao đóng tuồng "Đào Tẩu" à ?!

- Mày điên hả ? Đào tẩu kiểu gì được ? Ông chú này không phải dễ dàng đâu ! Đừng ảo mộng nữa - Sơn gắt gỏng.

Nghĩa thất vọng ra mặt, nó xìu xuống

- Vậy là hết ! Ở trong cái nhà này tôi phát điên chắc luôn !

Bữa cơm gia đình sau đó diễn ra với bầu không khí nặng nề u uẩn, ba người ai nấy im lặng chỉ có tiếng bát đũa khẽ chạm nhau. Ông Chí đang ăn thì nhận được điện thoại từ Cơ quan, nói chuyện một lúc lâu, ông đứng lên bảo là có việc phải đi gấp và dặn Sơn, Nghĩa ở nhà khóa cửa nẻo cẩn thận đêm nay ông không về. Đợi ông chú đi khuất, Sơn đóng cửa cài chốt rồi dự định lên tầng trệt ngồi đọc sách một lúcrồi hẳn đi ngủ nhưng thằng Nghĩa từ trên lầu chạy hộc tốc xuống, nó bảo

- Có cái này hay lắm anh ơi. Đi ! Đi coi với tôi đi.

Sơn nhíu mày

- Cái gì ?

Nghĩa quệt mồ hôi trán kể lại.

- Hồi nãy tôi đứng trên ban công hút thuốc, ngó qua bên cạnh khoản sân trước thì thấy có một bãi đất bỏ hoang mà tình cờ là bãi đất đó ăn thông với sân nhà mình thông qua một lối hẹp.

- Chỉ là bãi đất trống, có gì hay ho chứ ! Mà nè, mày bao nhiêu tuổi hả, sao dám học cái thói hút chích tồi tệ vậy ?!

Bị hạch tội, Nghĩa bực tức giở giọng phản bác

- Ông anh đúng là cháu trai dòng đích trưởng, suốt ngày toàn viện dẫn những thứ luật lệ cổ hũ, thời nào rồi còn gò bó câu nệ ? Đồ hũ nho !

- Mà khoan, khoan đã, chú mày nói kề bên sân nhà mình có một bãi đất trống phải không ? - Sơn trở lại vấn đề chính, hỏi

Nghĩa nói

- Ừ, là bãi đất bỏ hoang nhưng có cái đáng ngờ lắm.

Sơn đăm chiêu, bất chợt cậu thốt lên

- Đúng rồi, có phải chỗ đó nó có cái chồi lá với một cái giếng không ?

Nghĩa kinh ngạc

- Anh biết hết luôn à ?

Sơn lắc đầu

- Không hẳn vậy. Anh chỉ biết phong phanh mập mờ thôi, những chuyện mà nhà tổ đã cố giấu đi, qua mấy lần họ hợp mặt trong phòng ông nội, anh đã lén nghe được đôi chút thông tin.

Kỳ thực Sơn chỉ biết vài dữ kiện vụn vặt chấp vá trong một bí mật lớn hơn nhiều. Bí mật đã vùi kín sâu thẳm trong dòng lịch sử gia tộc này mà sắp tới đây có lẽ nó sẽ bị khai quật lên và phơi bày trần trụi giữa thanh thiên bạch nhật.

Sự thật liệu có sáng tỏ.

Sơn và Nghĩa ngồi trong phòng khách, chốc lát thằng Nghĩa lại đứng lên ngồi xuống không yên nó nửa muốn đi khám phá cho thỏa chí tò mò nửa lại thôi vì lo ngại ông Chí sẽ không hài lòng nếu phát giác. Rốt cuộc thì kẻ quyết định là Sơn, cậu lấy từ nhà bếp lên một cái đèn pin.

- Đi xem thử.

Nghĩa đứng phắt dậy hớn hở

- Được đó ông anh họ !

Cả hai ra sân ngó quanh rồi chia nhau lần mò chỗ lối tắc thông qua bãi đất hoang bên kia, Sơn rọi đèn căng mắt dò dẫm một khoản lâu mới phát hiện có một cái ngách nhỏ, được rào sơ sài bằng gạch vỡ phủ trên nó là những dây leo, tán lá và rơm rạ. Người rào cái ngách này rõ ràng đã ngụy trang thành công, đánh lừa thị giác người khác bởi ai lại rảnh rỗi chú ý tới một đống hỗn tạp này. Nhìn nó giống kiểu chỉ là phần tường rào bị nức sạc theo thời gian, chẳng lấy chi gọi là bất thường.

Sơn nói

- Hẳn là tác phẩm của ông chú nhà mình rồi ! Bộ đội Việt Nam quả là bậc thầy ngụy trang, vận dụng những thứ tầm thường khiến chúng trở nên nguy hiểm !

Nghĩa bơi hết đống dây leo, cỏ lá rơm rác đi lập tức chỗ tường bị hỏng lộ ra.

Cả hai trau mắt ngó nhau dò ý, Sơn bảo

- Đạp tường đi nhóc !

Nghĩa cười đắng

- Ông muốn tôi què hả ?

Dứt lời nó chạy vô kho rồi trở lại với một cái xẻng.

- Đây để anh thể hiện, nhích ra coi anh họ !

Nghĩa đâm mũi xẻng thẳng vào giữa bức tường rồi mạnh tay đâm sâu hơn, tiếp đến là một cú hất xẻng làm toàn bộ đá vụn, gạch vỡ bị hất tung. Phút chốc toàn bộ bức tương đổ sụp mở ra một lối hẹp dẫn đến chỗ bãi đất trống kia.

Sơn vỗ tay gật gù

- Thiết nghĩ chú mày bỏ học là đúng lắm ! Cái nghề phụ hồ đã sẵn có rồi đấy thôi !

- Ông bớt mỉa mai đi !

Đoạn hai người dấn bước đi men theo đạo trực lộ nhỏ hẹp. Sơn dẫn đần cầm đèn soi đường, cậu cẩn thận vạch từng lùm cỏ dại đề phòng dẫm phải con rắn, con rết hay con gì đó đại loại có độc. Đi một khoản ngắn, cả hai dừng lại gần một mái chồi đã lụp sụp nghiêng ngả, bên trái có cái giếng đã bị đậy nửa miệng.

Sơn đoái lại, nói

- Ê, sao tao thấy ở đây có cái gì đó tà dị lắm, trong lòng cứ rộn lên bất an. Thôi, đến đây thôi tao sợ còn đào sâu hơn nữa là ông chú khó tính sẽ đào huyệt chôn luôn hai đứa !

Nghĩa đảo mắt nhìn quanh

- Chôn gì ? Nhỡ đây không phải đất nhà mình mà là đất vô chủ thì sao ?

- Vô chủ hả ? Cái thằng ngu này, nhìn đi ! - Sơn túm đầu thằng em đẩy nó tới phía trước.

- Lê Quang Thanh Thủy chi mộ ! - Nghĩa nheo mắt đọc tấm bảng treo trước cửa căn chồi.

Căn chồi này dựng lên vì mục đích che mưa che nắng cho mộ phần của người tên Lê Quang Thanh Thủy, theo suy đoán của Sơn hiện giờ là như vậy.

- Mà người này là ai ? - Nghĩa thắc mắc.

Sơn bỗng nhiên buông tiếng thở dài não nùng

- Là bà cô nhà mình, chị gái của ông chú Tùng Chí, nghe ông nội kể là bà cô bất hạnh yểu mệnh. Bà mất vì bệnh năm 7 tuổi.

Nghĩa hỏi tiếp

- Người trong gia tộc nhưng sao không thấy thờ ở nhà tổ, cũng không không thấy có thờ trong nhà ông chú ? Kỳ lạ thật.

Hai ngưới đứng đó im lặng, mỗi người một suy nghĩ, họ nhìn nhau rồi lại nhìn mái chồi cũ nát tạm bợ và trong lòng Sơn dấy lên một nổi niềm khúc mắc.

Nghĩa bạo dạn tiến tới chỗ cửa mái chồi, nó ngắm nghía hồi lâu chợt kêu lên.

- Cái quái gì đây ? Anh Sơn đến coi nè !

Sơn đi tới soi đèn vào thì nhận ra có một đoạn vải trắng buộc nơi tay nắm cửa, đoạn vải mỏng tang đã ngả màu thời gian và trên nó là những ký tự ngoằn nghoèo bằng mực đỏ dường như phai màu bấy lâu nay. Cậu cầm lấy đoạn vải thì đột nhiên tối sầm mặt mũi, một cơn tức ngực ập đến khiến Sơn khụy xuống ôm ngực khó thở

- Đi, rời khỏi chỗ này. Đi ngay. - Sơn thều thào yếu ớt

Nghĩa thất sắc vội đỡ anh họ đứng dậy.

- Anh Sơn, anh Sơn ! Anh sao vậy ? Anh Sơn !

Sơn không trả lời, đầu cậu cúi gằm. Nghĩa cố lây lắc cậu cho tỉnh táo lại nhưng nó không ngờ cậu đã ngất đi rồi.

Kết chương 1.

Bạn đang đọc LỜI NGUYỀN VĨNH HẰNG sáng tác bởi Liverreal
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Liverreal
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.