Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 25

Phiên bản Dịch · 2023 chữ

- Vy, anh xin em đừng nói nữa – Khương khóc.

- Em phải nói – không thèm nhìn Khương mà tiếp tục nhìn cậu với ánh mắt căm hờn – mày là gì mà có thể có được trái tim của Khương, có được trọn vẹn tình cảm ấy, mày là ai, mày là một thằng không cha, một thằng bệnh hoạn, trong khi đó tao phải cố gắng hết sức dễ giành lấy cứ tưởng là thuộc về rồi nhưng cuối cùng chỉ mày xuất hiện đã làm đổ bể mọi hi vọng của tao.

- Tôi là một thằng bệnh hoạn, là một thằng không cha….- hai hàng nước mắt cậu rơi trên gò má.

Một bạt tay như trời giáng tán vào khuôn mặt của cậu, 5 dấu tay hiện lên, những người bên cạnh can ngăn mà vẫn không được gì. Rồi tiếng thủy tinh đỗ bễ vang lên, máu bắt đầu tuôn chạy trên tay Vy, máu rơi xuống làm cho chiếc váy cưới của Vy loan lỗ màu đau thương – màu của máu.

- Tất cả điều tại mày mà ra nông nổi như thế này, mày phải chết.

Rồi Vy cầm mãnh thủy tinh lao thẳng vào cậu như một tia chớp. Đâu đó vang lên tiếng:

- Nhân, cẩn thận.

Máu bắt đầu thi nhau chảy trên nền cỏ xanh thẳm, tiếng người vang lên khắp nơi hoảng hốt, lo sợ “có người bị thương”, “có kẻ giết người”. Mọi người nhón nháo hẳn lên. Khi cậu hoàng hổn tỉnh dậy thì một thân thể bất động đang ôm cứng lấy cậu, vội vàng gỡ ra thì phát hiện rằng máu đã nhuộm đỏ trang phục trắng tinh của cậu, khuôn mặt cậu bắt đầu nhợt nhạt, hoãng hốt, miệng la hét:

- Anh Tử sao anh…. – tiếng khóc từ cậu vang lên – làm ơn gọi cấp cứu, gọi cấp cứu dùm.

- Em…không sao…là…anh mừng rồi – Tử nói trong hơi thở vô cùng khó nhọc và máu vẫn chảy.

- Anh cố gắng lên, xe sắp tới rồi – cậu lấy tay mình rồi nắm tay Tử đồng thời áp vào mặt mình.

Trong Tử có vẻ mệt mỏi, hai mắt bắt đầu mở hết lên, cậu cố lay thật mạnh để Tử không phải ngủ, tiếng khóc nghẹn ngào mà chua xót, chứng kiến cảnh đó ai cũng xót xa. Miệng không ngừng gọi tên Tử.

- Không…biết…có nên nói…chuyện này với em…không nữa – Tử cố gắng trong từng hơi thở, ánh mắt vô cùng tình cảm, nước mắt của Tử đã rơi, máu vẫn thi nhau chạy ra.

- Anh nói đi, em nghe hết – cậu cố nói và vẫn cố lay thân thể đang lạnh dần của Tử.

- Anh…yêu… – chưa nói hết câu Tử đã lâm vào hôn mê.

- Anh Tử – cậu hét lớn lên.

- Mau đưa anh ấy vào xe vào bệnh viện không thôi nguy mất – một người vội lên tiếng.

Sau đó Tử được đưa lên xe va chạy tới bệnh viện còn cậu ở đó củng đã ngất xỉu.

- Nhân em sao vậy, trả lời anh đi – Khương vội ôm ấy thân người cậu mà lao vào trên xe.

Một tiệc cưới đáng ra phải đông vui và náo nhiệt thì bây giờ càng hoảng loạn, tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng nói độc địa vang lên, còn Vy thì cười trong hoang dại và cũng đã ngất đi. Tiếng xe cấp cưu vang lên thật thảm thương. Hai bà xuôi thì khóc thúc thích, còn hai ông xuôi thì bất động trước hành động của bọn trẻ, họ nhìn nhau mà thở dài chán nản rồi nhanh chống thu xếp vào bệnh viện xem tình hình của Dương Tử.

Từ trên cao có một ánh mắt luôn theo dõi động tĩnh, môi chợt mĩm cười, nụ cười lạnh lùng không thể hiện được cảm xúc, tiếng gió như rào thét để xé tan màn đêm cô tịch, mây đen đã che phủ ánh sao cùng với trăng vàng, tiếng quạ kêu rích lên khiến cho những ai nghe thấy phải rùng rợn lạnh óc gáy.

- Phải như thế, cuộc vui còn dài, ta chờ xem ngươi phải giải quyết chuyện này ra sao “đứa bé của lời nguyền”, hahaha – một chàng hotboy cười lớn lạnh lùng và rùng rợn.

Tại bệnh viện, một không khí u ám bao quay, màu trắng của sự lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng bốc lên, tiếng bước chân đi qua đi lại, tiếng khóc thúc thích não nuột kèm theo đó là những hơi thở không ra hơi và lạnh buốt. Rồi vị bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật với khuôn mặt vô cùng khó coi:

- Bác sĩ con tôi sao rồi – ba mẹ của Dương Tử xong tới hỏi thăm bác sĩ.

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức…. – vị bác sĩ nói.

- Không, con trai tôi sao có thể, không không – mẹ của Tử bắt đầu ngục xuống mà lớn tiếng khóc, ba của Tử quay sang ôm bà dỗ giành mà nước mắt ông rơi.

- Tôi chưa nói hết, chúng tôi đã cố gắng hết sức và ca phẩu thuật đã thành công nhưng…do tình trạng bệnh nhân mất máu quá nhiều khiến máu lưu thông tới não không kịp thời nên đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, có thể sẽ trở thành người thực vật, người nhà hãy cố động viên an ủi và…một điều quan trọng là còn tùy thuộc vào ý chí của bệnh nhân, mong người nhà đừng quá đau buồn – vị bác sĩ nói với giọng buồn cho gia đình của Tử.

Ba mẹ của Tử cùng với Lan khóc nức nở. Còn cậu thì đứng đó lặng im từ lúc vào đến giờ, bộ quần áo nhuốm màu đỏ tươi và sốt sết. Khi nghe vị bác sĩ nói “chúng tôi đã cố gắng hết sức” thì ngay lúc đó tim cậu như ngừng đập, như có một con dao đâm thẳng vào lòng ngực, nó khiến cậu khó chịu, đau nhưng không khóc được nó cứ uất nghẹn nơi lòng ngực và khóe mắt, khuôn mặt trắng bệch vừa mới tỉnh dậy nay càng trắng hơn nữa, đôi môi hồng hào giờ đã tím xanh, ánh mắt ánh lên nỗi buồn sâu thẩm, cậu như gần gã ngụy thì có một người nhào tới đỡ lấy cậu:

- Em mới tỉnh dậy nên nghĩ cho khỏe không nên ra đây.

- … – cậu nhìn trân trân vào người đó với đôi mắt giận dữ và dùng sức lực cuối cùng của mình mà đẩy ra – mọi chuyện là tại tôi mà ra nông nỗi này, nếu mà tôi biết anh là anh rễ của thằng Toàn thì có chết tôi cũng không đến dự…đáng ra người nằm đó không phải là ảnh, người đó phải là tôi, là tôi mới đúng.

- Em đừng tự trách mình, mọi chuyện là ngoài ý muốn – Khương nói và đi tới đỡ cậu nhưng bị cậu gạt ngang.

- Là ngoài ý muốn?, haha, anh thấy tôi bị xỉ nhục như vậy chắc anh thỏa mãn lắm rồi vừa ý nguyện của anh rồi còn gì, đùa giỡn trên tình cảm của người khác, anh là một thằng tồi, đừng đụng vào tôi – cậu hét lên và không còn giữ được bình tĩnh.

- Em nói gì vậy, anh không hề đùa giỡn, tại sao em lại đột ngột biến mất mà không nói lời nào, không cho anh cái quyền được nói yêu em, em biết anh đã lo sợ thế nào không, anh đi tiềm kiếm em sắp nơi mà không hề có một chút tin tức, những ngày đó anh như người đã chết, anh tưởng đâu sẽ mãi mãi không gặp em và cũng trong lúc đó Vy luôn kề bên anh. Anh nghĩ mình có thể quên được em nhưng không ngờ khi gặp lại em con tim anh lại bùng phát ngọn lửa yêu thương, anh đã lựa chọn theo trái tim mình – Khương nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu mà nói – Nhân à anh rất yêu em.

- Yêu tôi, haha, mà anh đem tôi ra làm trò cười cho thiên hạ à, anh yêu kiểu quái gì vậy, anh đừng nói nữa, tôi không bao giờ tin và cũng không muốn gặp lại anh nữa, chính tôi đã gián tiếp hại anh ấy phải nằm đây, người nên chết đáng ra phải là tôi, lỗi này là của tôi – cậu vừa nói vừa đập đầu vào vào tường.

- Nhân, anh xin em đừng như vậy, lỗi này là của anh, em làm vậy anh đau lòng lắm – giọng Khùng chùng xuống, cố gắng ôm cậu vào lòng để an ủi nhưng hoàn toàn không được, điều đó làm cậu điên tiết hơn.

- Anh biến đi cho khuất mắt tôi, cút đi – cậu hét lên.

- Em đừng như vậy nữa, anh đi, khi nào em bình tĩnh lại chúng ta nói chuyện sao – nói xong Khương rời đi nhưng mắt vẫn hướng về phía cậu.

Không bao lâu thì một cơn đau như xé thịt bùng phát lên trong cậu, từng tế bào máu duy chuyển ngày một nhanh dưới lớp da mỏng manh, bắt đầu bị rách tẹt. Đôi chân đứng không vững nữa nhưng cậu biết mình sắp biến thành cái gì nên cố dùng hơi sức cuối cùng để nhanh chống rời khỏi nơi đó. Từng bước chân là hàng ngàn mũi kim đâm vào không nương tình, máu rĩ ra ngày một nhiều, đâu đó trên cơ thể cậu đã bắt đầu xuất hiện những chiếc vẫy sáng ngời. Mong sau có thể kiếm một nơi nào đó trốn càng nhanh càng tốt để mọi người không phát hiện và rồi từ phía sau có một người ôm lấy thân thể cậu đang yếu dần mà bay vụt lên không trung, tốc độ bay như xé gió và thẳng hướng biển mà tiến đến. Trong lúc mơ màng và đau đớn cậu vẫn nhận ra người đó là Tú, nhưng với hình dạng là một thiên sứ với đôi cánh màu trắng muốt, hai bên tai có có những sợi lông màu trắng nhỏ nhô ra, cơ bắp thật rắn chắc và cuồn cuộn, ngực nỡ nang và nước da màu bánh mật trông thật nam tính mà mạnh mẽ.

Bay đến bờ biển thì đã thấy nàng Christiana ở đó. Tú nhẹ nhàng đáp xuống, đặt cậu nơi Christian đang ngồi đợi. Christian hướng đôi mắt buồn mà nói với Tú:

- Em lo quá Brian ơi – vòng tay ôm siết thân thể cậu.

- Cậu ấy sẽ không sao vì bên cạnh cậu ấy có chúng ta, chúng ta sẽ cùng nhau cứu cậu ấy.

Trong lúc đó nỗi đau đớn một ngày một tăng, cắn chặn môi đến bật máu cho tiếng la không thể nào ra tiếng để không làm cho Tú và Hân lo lắng. Cậu cảm nhận rằng ngoài nỗi đau đớn của thể xác còn có một nỗi đau nữa, chúng nó đang cùng nhau hòa quyện làm một. Một điều nữa là nỗi đau kia là dành cho cái gì, dành cho ai. Đau vì gặp lại Khương hay đau vì gián tiếp hại Dương Tử, rốt cuộc điều gì mà làm đau đến như vậy. Niềm đau kia dành cho ai Tử hay là Khương??

- “Chuyện ngày càng thú vị rồi đây, có cả con trai của Lucian và con gái của Timberlake nhúng tay vào chuyện này, chắc hẳn đã biết chuyện gì đó. Phải về bẫm báo nữ hoàng.” – chàng trai quan sát từ phía xa và rồi vụt biến với tốc độ khủng khiếp kèm theo nụ cười lạnh băng không cảm xúc.

Bạn đang đọc Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng của Hoàng Nhất Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.