Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

bị dọa

Phiên bản Dịch · 1861 chữ

Mùa đông lạnh giá, sáu giờ chiều trời đã sẩm tối, chợ hải sản sáu rưỡi đã chẳng còn người nào buôn bán nữa.

Tuy trung tâm không đóng cửa, nhưng không ai dám vào trong, chỉ có người như tôi và Tô Ly đang du hành trong thế giới chuyện kỳ bí thì mới vào, còn không sợ chết vừa đi vừa nói chuyện.

Tôi và Tô Ly ngồi xổm xuống chui qua dải băng niêm phong màu vàng, giơ đèn pin chậm rãi giẫm lên thang cuốn đi lên trên tầng.

Ngày trước tầng 2 là chỗ bán quần áo, bởi vì bên trong những tấm kính trong suốt, vẫn còn những con ma-nơ-canh trần truồng bị vứt ngổn ngang.

- Anh đang nhìn gì vậy?

Tô Ly kéo kéo ống tay áo tôi, tôi thu hồi tầm mắt:

- Cô có cảm thấy ma-nơ-canh trong kia như mọc thêm đôi mắt người, cứ nhìn chúng ta chằm chằm không?

Tô Ly nhìn theo hướng tôi vừa nhìn:

- Không có, chắc anh sợ quá xuất hiện ảo giác rồi? mau lên tầng trên đi, tầng hai chắc không có manh mối gì để thu thập đâu.

Cô ấy kéo tôi lên tầng ba.

Tôi vừa đi theo cô ấy lên trên được hai bước, phía sau bỗng vang lên một tiếng ‘phịch’ giòn tan. Tôi và Tô Ly đồng thời quay đầu, phát hiện ma-nơ-canh vốn đang đứng thẳng trong cửa hàng lúc nãy, đã ngã xuống đất.

Động tĩnh này đã dọa Tô Ly sợ xanh mặt, hai tay cô ấy nắm chặt cánh tay tôi:

- Vương… Vương Cảnh.

Tôi cũng sợ tới mức căng thẳng, cúi đầu xuống nhìn:

- Đi xem?

Cửa của cửa hàng không khóa, dù sao nơi này cũng bỏ không, không có gì để ăn trộm.

Đẩy tấm cửa kính, tôi và Tô Ly mỗi người cầm một chiếc đèn pin đi vào trong.

Cửa hàng không lớn, ước chừng cũng chỉ bốn mươi mét vuông. Bên trong có vài con ma-nơ-canh, tôi đoán có lẽ lúc thu dọn tầng này, ma-nơ-canh đã bị ném hết vào trong đây.

Lúc tôi đi đến cạnh con ma-nơ-canh bị đổ xuống đất, chuẩn bị nâng nó dậy, sau lưng có một cơn gió lạnh ập tới, Tô Ly sợ sệt đứng sát lại gần tôi, tôi đứng dậy đi ra đằng sau.

Tấm kính thủy tinh trên cửa sổ bị vỡ rồi, cho nên gió lạnh mới thổi được vào. Cũng thổi thẳng lên con ma-nơ-canh đứng đối diện cửa.

Nhìn đến đây Tô Ly thở phào, đưa tay lên vỗ vỗ ngực:

- Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng ma-nơ-canh này thành tinh rồi.

Tôi lắc đầu, nhớ đến phân tích của tôi về cơn bão:

- Cô cầm đèn pin giúp tôi soi một chút.

Tôi đưa đèn pin cho Tô Ly, ra sức đẩy cánh cửa sổ đã rỉ sắt.

Ánh đèn pin chiếu xuống, phía dưới tầm bốn mét, có một đống thủy tinh, rất rõ ràng, thủy tinh vừa mới bị đập vỡ. cố tình vỡ vào lúc tôi và Tô Ly đi lên tầng:

- Căn phòng này nhất định có bí mật, kiểm tra kĩ một chút.

- Vừa nãy không phải đã đi một vòng rồi sao?

Cô ấy có chút khó hiểu, nhưng không nhiều lời.

Tôi phát hiện bên trong khe hở nhỏ, góc tường nhà vệ sinh có một nhúm rêu xanh.

Ở phương bắc, thời tiết khá khô hanh, cho dù có tuyết rơi, độ ẩm trong nhà cũng sẽ không vượt quá năm mươi trên một trăm. Theo lý mà nói, trên tường không thể mọc được loài thực vật này, huống chi là tầng hai?

Tôi nhìn Tô Ly:

- Cô đi sang vị trí sát vách cửa hàng này, tôi gõ tường, xem cô có nghe thấy không.

Tô Ly có chút sợ hãi quay đầu nhìn đằng sau lưng:

- Á, anh muốn biết cái này để làm gì ?

Tôi đưa tay lên xoa cằm suy nghĩ một hồi:

- Thực ra cũng không cần, cô đi theo tôi.

Nói xong, tôi đi ra khỏi cửa hàng, đi đến bức tường bên trái cửa hàng.

- Làm sao vậy?

Tô Ly đứng cạnh tôi, nhìn nhìn tôi rồi lại nhìn nhìn mặt tường.

- Anh xem, các bức tường giữa những cửa tiệm khác đều chỉ cách nhau một khe hở rất nhỏ. Mà hai cửa hàng này, này cách một mặt tường rộng như thế, chứng minh, đằng sau bức tường này trống không.

Tạm dừng lại, tôi soi đèn pin lên trên:

- Cũng có nghĩa, khe tường trong vụ án khe tường giấu thi, chính là nơi này!

- Với lại, bình thường chỉ có đồ gì rất ẩm ướt để quá lâu mới có thể khiến vách tường mọc rêu, mà hướng nhà vệ sinh của cửa hàng này, lại có.

Tô Ly dựa theo phỏng đoán của tôi, tiếp tục:

- Lẽ nào lần này đằng sau khe tường vẫn còn gì đó?

- Đi lên nhìn xem.

Tôi và Tô Ly đi nhanh lên tầng bốn, tìm ba phút mới tìm thấy cánh cửa thông với tầng thượng ở một góc tầng bốn.

Vẫn may cửa chưa khóa, tôi không mất nhiều thời gian kéo mở cửa ra.

Tô Ly đi đến bên rìa khe tường trên tầng thượng trước tôi một bước.

- A!!!

- Làm sao vậy?

Tôi chưa kịp cố định lại cửa đã chạy đến chỗ cô ấy, chỉ thấy Tô Ly ngồi bệt xuống đất, hoảng sợ trợn to mắt chỉ chỉ tay.

Tôi đi đến cạnh lan can, dùng đèn pin soi, cúi đầu xuống nhìn, dưới khe tường có vài thi thể phụ nữ!

- Vương….Vương Cảnh…..

Tiếng nói của Tô Ly run rẩy, run run giơ đèn pin soi lên người tôi:

- Đây là ảo giác hay sự thật?

Tôi cũng bị hình ảnh trước mắt dọa mất hồn, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn xuống dưới lần nữa.

Tổng cộng có năm thi thể, trong đó có hai thi thể đã biến thành xương trắng, hai thi thể đang trong tình trạng phân hủy nặng, nhìn kỹ còn thể thấy được xương trắng dưới lớp thịt thối rữa, còn có một cỗ thi thể mới… như là vừa bị giết hại rồi ném xuống.

Nhìn đến đây dạ dày tôi cuồn cuộn, nghĩ ngay đến tấm ảnh chụp dưới gara lúc chiều. chẳng lẽ hình ảnh tôi chụp được không phải là hình ảnh diễn ra từ rất lâu trước, mà là sau khi tôi rời đi?

Hung thủ vẫn tiếp tục ra tay giết người, nhưng bởi vì chợ hải sản ở tầng một vừa bẩn vừa tanh, cộng với tòa trung tâm này đã bị bỏ hoang, cho nên căn bản không ai phát hiện được ra những thi thể phía trên!

Mà chính vào lúc tôi phân tích được ra hết tất cả mọi chuyện, sau lưng vang lên một tiếng đóng cửa rất mạnh.

Tôi và Tô Ly vội vàng quay đầu, nhưng cửa đã bị đóng kín.

Loại cửa này chỉ có thể mở từ bên trong, cửa đóng rồi, có nghĩa là tôi và Tô Ly sắp sửa bị nhốt tại đây.

Tô Ly lập tức bò dậy chạy đến trước cửa sắt ra sức đập cửa, nhưng vô dụng, tôi nhìn những thi thể dưới khe tường, lại nhìn cửa sắt đóng chặt, quyết định báo cảnh sát.

Lúc cảnh sát tới Tô Ly đã lạnh tới mức sắp đông cứng, cả người tê tái nhợt nhạt.

Tôi không sao, cho nên được giữ lại lấy lời khai, Tô Ly được vị cảnh sát khác đưa đến bệnh viện.

Lúc lấy lời khai, tôi bịa ra một thân phận giả, nói mình là người yêu thích mảng chuyện kỳ bí linh dị, thực ra cũng đúng. Cảnh sát ghi âm hết những lời tôi nói, phút cuối còn cẩn thận ghi chép lại thông tin cá nhân của tôi.

- Đúng rồi anh cảnh sát, chỗ các anh có phụ nữ mất tích, cũng không có người nào báo án sao?

Đứng dậy chuẩn bị rời đi, tôi vẫn hỏi thêm một câu.

- Đúng là không có, nếu không phải cậu báo án, có lẽ những cỗ thi thể này sẽ chẳng có ai phát hiện ra.

Sắc mặt cảnh sát u ám:

- Tôi sẽ điều tra rõ thân phận của mấy nữ thi thể này, cũng hy vọng anh Vương có thể phối hợp điều tra mọi lúc mọi nơi.

Tôi gật đầu.

Rời khỏi cục cảnh sát, tôi gọi cho Tô Ly, cô ấy vẫn đang trong bệnh viện truyền dịch.

Tôi đi đến bên đường bắt một chiếc taxi, sau khi lên xe phát hiện, người tài xế lại chính là bảo vệ dưới gara tòa trung tâm lúc chiều.

- Vì sao lại là anh?

Tôi có chút kinh ngạc.

Bảo vệ cười cười:

- Muốn làm nhiều công việc, kiếm thêm ít tiền thôi.

Hắn nghiêng đầu liếc tôi một cái:

- Đúng rồi, cậu muốn đi đâu?

- Bệnh viện Huệ An.

- Vừa là cục cảnh sát vừa là bệnh viện, phóng viên các cậu cũng thật không dễ dàng.

Trong câu nói của bảo vệ có hàm ý khác, nhưng tôi không nghĩ kỹ bởi vì tôi đang nghĩ những chuyện trong trung tâm.

Sáng sớm hôm sau----

Tin tức khe tường tòa trung tâm có mấy cỗ thi thể được đồn thổi nhanh chóng, rất nhanh, lượt đọc đã lên tới ba nghìn vạn, bình luận một vạn.

ảnh kèm phía dưới là ảnh chụp cảnh sát thông đêm kéo thi thể lên, còn cả ảnh phỏng vấn hai người chứng kiến là tôi và Tô Ly . nhưng tấm ảnh chụp Tô Ly chỉ vài chục phút sau đã không load được nữa.

Tôi tưởng mạng của mình yếu, đang chuẩn bị xuống tầng hỏi lễ tân mật khẩu WIFI, mở cửa ra đã thấy Tô Ly nghiêm mặt đứng trước cửa phòng tôi.

- Cô dậy rồi? cảm thấy thế nào?

Tôi quan tâm hỏi một câu, Tô Ly mím môi:

- Không sao.

- Đúng rồi, cô đọc báo chưa?

Tôi giơ di động lên:

- Phía dưới vốn còn có hình của cô, không biết vì sao mới đó đây thôi lại không mở ra được nữa.

- Tôi liên hệ với người ta xóa đi rồi.

Cũng phải, Tô Ly nói thế nào cũng là thiên kim tiểu thư nhà giàu, đương nhiên không thể lộ mặt trong loại chuyện này.

- Tối hôm qua lúc cảnh sát hỏi anh, anh không nhắc gì đến tôi chứ?

Cô ấy lại hỏi.

- Không.

- Thế thì được.

Tạm dừng lại, Tô Ly lấy ra một tờ giấy ố vàng đã được gấp lại:

- Tối hôm qua có người gõ cửa phòng tôi, nhét cái này qua khe hở vào trong phòng.

- Đây là cái gì?

Tôi nhíu mày.

- Anh tự mở ra xem đi.

Sắc mặt Tô Ly không tốt lắm, hình như trong này viết cái gì đó khiến người nhìn rất khó chịu.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.