Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

muốn một trăm vạn

Phiên bản Dịch · 1561 chữ

( khoảng 3 tỷ 8 VND )

Tôi ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ, nắm chén trà, kể qua chuyện về Thu Nguyễn Nguyễn cho ông chú Lý nghe.

Ông chú Lý ngồi bên phía đối diện, lúc nghe tôi kể xong, ông ấy nhìn tôi chằm chằm rất lâu, cầm chén trà uống một ngụm nhỏ:

- Ai nói với cháu?

Tôi sửng sốt, hiểu ý ông chú Lý:

- Một người bạn cháu quen trên mạng.

- Bạn trên mạng nào?

Ông chú Lý lại nói.

Vì thế tôi không chút giấu diếm, kể hết với ông chú Lý về thân phận của Uất Trì Kiến, còn nói cả câu Thu Nguyễn Nguyễn nói.

Ông chú Lý nghe xong có chút đăm chiêu gật gật đầu, uống nốt một nửa chén trà:

- Nửa người nửa quỷ, lại không cùng một giuộc với bà già kia, có chút lai lịch đây.

- Cũng là hắn nói cho cháu biết phải làm thế nào để cứu Thu Nguyễn Nguyễn, nhưng trước đó hài cốt của Thu Nguyễn Nguyễn đã bị Triệu Nghị mang đi rồi, cháu không liên lạc được cho hắn.

- Cháu đương nhiên không liên lạc được, hắn không ngốc, số điện thoại hắn dùng liên lạc với cháu, chắc chắn là được chuẩn bị trước lúc gọi không lâu.

Ông chú Lý khẽ nói.

- Vì sao hắn muốn mang hài cốt Thu Nguyễn Nguyễn đi? Hắn không cùng một giuộc với Thu Nguyễn Nguyễn sao?

Tôi không hiểu.

- Thế giới này không có chuyện ai chung hội chung thuyền với ai, tất cả mọi người đều vì lợi ích của chính mình.

Ông chú Lý đứng chắp tay sau lưng, bước đến bên cửa sổ nhìn xuống con đường tiêu điều phía dưới:

- Cháu sở dĩ muốn cứu Thu Nguyễn Nguyễn, lúc đó chẳng phải là bởi vì sợ hãi cô ấy sẽ luôn tồn tại bên cạnh cháu sao?

Tim tôi khẽ run lên, á khẩu không nói được gì.

Ông chú Lý nói không sai.

- Tên Triệu Nghị này đơn thuần chỉ là tham tiền, hắn giữ hài cốt của Thu Nguyễn Nguyễn, có lẽ là vì đã sớm biết sẽ có một ngày như hôm nay, chờ đi, hắn sẽ liên lạc với bà cụ Thu.

Ông chú Lý lại nói.

- Triệu Nghị có phải là con người không?

Tôi hỏi.

- Nói nhảm!

Ngừng một lát, ông ấy lại bổ sung:

- Nhưng có đôi khi, con người còn đáng sợ hơn ma quỷ.

Tôi hiểu.

Ví dụ như bà mối, Takegawa.

Nhưng năng lực của con người có hạn, Triệu Nghị có thể đoán được Thu Nguyễn Nguyễn sẽ có một ngày như vậy, e rằng cũng là dùng thủ đoạn bất chính.

Về phần là gì tôi đương nhiên không biết, cũng không muốn biết, dù sao biết càng nhiều, nguy hiểm lại càng nhiều. Vẫn là không để ý đến chuyện bên ngoài là tốt nhất.

Có câu nói này của ông chú Lý, tâm tình tôi lập tức yên tâm hẳn, về đến nhà, La Thần vẫn còn đang gáy khò khò trên giường.

Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, rửa ráy qua loa rồi nằm chung với anh ta nhắm mắt ngủ, ngủ dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Ngủ dậy La Thần nói đầu anh ta rất đau, nán lại một lát rồi mới đi.

Anh ta rời đi không lâu tôi nhận được điện thoại của ông chú Lý, nói bà cụ Thu đang ở chỗ ông ấy, bảo tôi qua đó một chuyến.

Tôi nghĩ thầm tốc độ của Triệu Nghị cũng thật quá nhanh.

Không kịp rửa mặt, mặc xong quần áo tôi đi thẳng đến nhà ông chú Lý.

Bà cụ Thu ngồi ở vị trí tối hôm qua tôi ngồi, nhìn vẻ mặt như đã đợi khá lâu, trên bàn pha trà tối qua còn có một cái túi bóng đen, tôi đến gần nhìn vào trong, phát hiện là một túi tiền đỏ chói, lập tức kinh ngạc vô cùng.

Một bà bói sao lại có nhiều tiền như vậy? bên trong ít nhất cũng phải có mười vạn đi? ( khoảng 380 triệu VND )

- Cháu cảm thấy thế nào?

Bà cụ Thu hỏi tôi, tiếng nói lạnh như băng không cảm xúc.

- Cái gì thế nào?

Tôi hỏi.

- Cổ, đầu.

- Rất ổn, không có ảnh hưởng gì quá lớn.

Tôi trả lời thành thật:

- Bà, Triệu Nghị gọi điện cho bà đúng không? hắn muốn bao nhiêu tiền?

- Một trăm vạn.

- Một trăm vạn?

Tôi có cảm giác cằm mình sắp rơi xuống đất:

- Nhưng tiền trong này….

Tôi chỉ vào cái túi đen.

- Bên trong chỉ có mười vạn, chín mươi vạn còn lại nằm trong chiếc quan tài đặt ở nhà tôi.

Bà cụ Thu dường như không mấy để tâm Triệu Nghị vơ vét của cải trắng trợn, bà ấy hình như có rất nhiều tiền, chỉ một trăm vạn đối với bà ấy mà nói cũng chỉ là một con số:

- Lát nữa nó đến, cháu phải theo tôi về thôn Đào Nguyên.

- Không… không thành vấn đề.

Tôi khép miệng lại nuốt nuốt nước miếng, dư quang liếc qua ông chú Lý đang ngồi một bên.

Từ lúc tôi tới đến giờ ông chú Lý chưa nói một câu nào, sắc mặt có chút phức tạp.

Ngồi đợi trong nhà ông ấy hơn một tiếng, cuối cùng điện thoại của bà cụ Thu trên bàn trà cũng reo lên.

Triệu Nghị gọi, hắn đã tới căn nhà ma.

Tôi giúp bà cụ Thu cầm túi bóng đen, ông chú Lý đứng ở cửa sổ nhìn theo chúng tôi mãi cho đến khi đã đi xa khuất.

Sau khi lên xe, Triệu Nghị đếm qua số tiền trong túi bóng đen, xác định đủ tiền, không phải là tiền giả xong, hắn lái xe đưa chúng tôi đến thôn Đào Nguyên.

Ngồi ghế sau xe, tôi theo bản năng nhìn ra đằng sau, lòng thầm nghĩ hài cốt của Thu Nguyễn Nguyễn liệu có phải đang để trong cốp xe?

Hành động của tôi đã bị Triệu Nghị đang lái xe phía trên nhìn thấy, hắn không nóng không lạnh nói:

- Không ngờ còn có thể gặp lại cậu, tôi tưởng cô ta sẽ tìm thẳng bà cụ Thu, cũng phải, dù sao hai người cũng đã ở bên nhau một thời gian khá dài.

Tôi không có thiện cảm với Triệu Nghị, hạng người ngay cả tiền của người chết cũng muốn kiếm, nào phải người tốt đẹp gì.

Thấy tôi không tiếp lời, Triệu Nghị cũng không phải không có não, nhìn hắn trông tươi tỉnh hơn lần gặp mặt trước rất nhiều, có lẽ là kiếm được tiền rồi, tâm trạng cũng tốt lên theo.

Xe chạy thẳng đến thôn Đào Nguyên, lúc xuống xe, điện thoại trong túi tôi reo lên một chút, là La Thần gọi.

Anh ta hỏi tôi đang ở đâu, tôi không trả lời thật, lấy cớ nói mình đang đi tìm việc làm.

“Thế thì được, cậu tìm đi, có đeo ngọc bội chưa? Dạo này có lẽ cậu sẽ gặp nạn, nhất định phải đeo theo ngọc bội mọi lúc mọi nơi.” La Thần gửi cho tôi một tin nhắn như vậy.

Nhìn thấy đoạn tin nhắn của anh ta, tôi theo bảo năng giơ tay lên sờ miếng ngọc bội nhét trong quần áo, ngọc bội này đeo trên người tôi lâu vậy rồi, thế mà vẫn còn cực kỳ lạnh lẽo.

Ngọc bội chạm lên xương quai xanh, nhưng tôi không có cảm giác gì.

Chẳng lẽ là do Thu Nguyễn Nguyễn cưỡi trên cổ tôi? tôi lặng im suy nghĩ.

- Vương Cảnh, đi thôi.

Triệu Nghị nói với tôi một câu, trong lúc đó, bà cụ Thu dẫn đường phía trước, Triệu Nghị hai tay trống không đuổi theo sau.

- Này, hài cốt của Thu tiểu thư đâu?

Tôi nhíu mày.

- Cậu cho rằng tôi sẽ kéo một bộ hài cốt chạy đến nơi này à?

Triệu Nghị cười mỉa mai, tôi vội vàng đuổi theo.

Hóa ra hắn đã dấu hài cốt của Thu Nguyễn Nguyễn từ cái đêm tôi đào hài cốt cô ấy lên, cao minh chính là, hắn không giấu hài cốt Thu Nguyễn Nguyễn ở nơi quá xa, mà bỏ tôi lại phía sau, đi một vòng, lại trở về thôn Đào Nguyên.

Hài cốt của Thu Nguyễn Nguyễn được chôn ở bên cạnh một ngôi mộ mới, đây là một phương pháp ngăn ngừa có ác quỷ đến làm loạn.

Vị trí của ngôi mộ mới nằm ở ven một con đường hoang vắng, thường nhà nào mà không có đất, người thân sau khi chết đi đều sẽ được chôn ở đây.

Nếu tôi đoán không sai, đây có lẽ là ngôi mộ của lão Trương trong miệng ông cụ lúc tôi mới vào thôn?

Tôi nhớ mang máng cụ ông nói cái chết của lão Trương rất quỷ dị, nếu không phải chết tự nhiên, rất có thể sẽ biến thành lệ quỷ.

Tôi lập tức hiểu ra vì sao Triệu Nghị lại chôn hài cốt Thu Nguyễn Nguyễn ở chỗ này.

- Vương Cảnh.

Triệu Nghị gọi tôi một tiếng, đưa cho tôi một cành đào to bằng bắp tay.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.