Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận cùng tuyệt vọng

Phiên bản Dịch · 1974 chữ

Tô Trinh không nói lời nào, Lão nhân trong thùng sắt cười nói:

“Không sai a, tiểu tử này ta càng ngày càng thích, quả thực là kỳ tài ngút trời, ngắn ngủi mấy ngày lại có thể đem ma tâm tăng lên tới cấp độ như vậy, tốt, tốt, tốt!”

Hắn nói liên tục ba cái tốt, mỗi nói một lần, cái đầu ở trong thùng sắt chuyển động, quấy lên mùi máu tanh đậm đặc.

Con mắt của tôi quả thực muốn khóc, tôi là tức giận mà ứa lệ!

Bi phẫn, thống khổ, tuyệt vọng, vào đúng lúc này cùng nhau vọt tới, tôi thật sự khó có thể chịu đựng áp lực này.

Chú của Soái Bân giờ khắc này già nua như ông lão trăm tuổi, ngồi xổm dưới đất hư nhược, chút sức lực để đứng lên cũng không có, hắn giơ tay đối với Lão nhân trong thùng sắt cầu khẩn nói: “Lão gia tử, lão gia tử, tại sao ngài lại đối với tôi như vậy a?”

Lão nhân trong thùng sắt vốn dĩ còn rất cao hứng bỗng nhiên lạnh mặt nói: “Hừ, ta cho ngươi vì ta thu thập âm hồn, ngươi nhưng chỉ lo chơi gái, lưu loại thùng cơm như ngươi, sớm muộn cũng hỏng đại sự của ta, ngươi liền chết đi!”

Lão nhân đầu vừa dứt lời, một người áo đen đi tới. Bóp cổ chú của Soái Bân, dễ dàng nhấc lên.

“Lão gia tử, không muốn ah! Không muốn ah!” Chú của Soái Bân tuyệt vọng gần như hỏng mất, giờ khắc này thân thể trên không trung không ngừng mà giãy dụa. Nhưng đáng tiếc hắn chỉ còn như một các xác khô, toàn bộ sức mạnh vừa rồi đã bị tôi thôn phệ.

Gã áo đen cũng không để ý tới hắn, đi tới trước thùng sắt trực tiếp ném hắn vào trong thùng.

Chú của Soái Bân bị ném vào trong thùng sắt, lão đầu cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn mà cười ha ha. Chỉ chốc lát, chú của Soái Bân thân thể liền triệt để hòa tan ở trong thùng sắt.

Ánh mắt của tôi, trước sau đều đặt ở trên người Cát Ngọc cùng Tô Trinh.

Một người là nữ nhân tôi yêu nhất.

Một người là đồng đội tôi tin tưởng nhất.

Tôi thật sự không thể tin nổi, hai người bọn họ dĩ nhiên đều đang lừa dối tôi. Thế giới này đến tột cùng là thế nào?

“Dòng địa chỉ Nhà số 76 phố Vĩnh Ninh trên đĩa CD nếu không phải ngươi thì chính là Cát Ngọc viết lên đúng không? Mục đích chính là hấp dẫn ta đi số 76 phố Vĩnh Ninh, để cho ta gặp phải cương thi, để cương thi móc đi ma tâm của ta, khiến nó tăng lên uy lực, nếu như ta không đoán sai, Tô Trinh, đây là do ngươi sắp xếp đúng không? Tại sao sau khi ngươi biến thành Lão Miêu, tiến vào hậu viện phòng khám bệnh liền không thấy ngươi trở ra?”

Tô Trinh không nói lời nào.

Tôi nhìn chằm chằm Tô Trinh, nói tiếp: “Tại bệnh viện trung tâm thành phố, vào lúc ngươi cứu ta, ta đã từng nghĩ ngươi là làm sao mà biết ta bị trói ở trên tầng cao nhất, nhưng ta chỉ là nghĩ đến chứ không có truy cứu.”

Tô Trinh vẫn là không nói lời nào, vẻ mặt rất hờ hững.

“Ở trong nhà trọ, ngươi vẫn ở bên cạnh cùng ta, là sợ ta chạy đúng không?. Sau đó ngươi lợi dụng ta để cho ta tăng lên sức mạnh của ma tâm, lừa ta tàn sát âm hồn, dùng lời ngon ngọt, chính nghĩa để cho ta tưởng rằng mình sẽ được như Lão tổ, kỳ thực, ngươi là đem ta nuôi như nuôi heo? Để nuôi ta béo béo mập mập, để cho ta hấp thu đủ nhiều âm hồn, sau đó sẽ bị này lão đầu thôn phệ! Đúng sao?”

Tôi liên tục chất vấn, nhưng Tô Trinh trước sau không để ý tới tôi, một câu nói cũng không nói.

“Hiện tại, các ngươi đã đem ta nuôi cho mập rồi, lại chuẩn bị cho ta món này đại bổ, hấp thụ xong chú thằng lưu manh này sẽ đem ta bắt lại để từ từ hưởng dụng, sau đó lấy đi Quỷ Nhãn trên người ta, đúng không?”

Kỳ thực khi tôi nói những câu nói này, tôi hy vọng Quỷ Nhãn có thể trợ giúp tôi xoay chuyển thời không, để cho tôi xem một chút chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Có thể Quỷ Nhãn không phải là chủ động hoạt động mà là phải có tác động đặc thù nào đó từ chính tôi.

“Ân, tiểu tử này tư duy quả thật không tệ, chí ít sau khi phát sinh sự tình còn có thể vuốt thuận nguyên nhân, còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh lên, làm việc các ngươi nên làm.”

Lão nhân trong thùng sắt nói xong lời này liền được gã áo đen khênh sang một bên.

Sau đó, mười mấy gã áo đen toàn bộ hướng về tôi tấn công.

Tôi liên tục cười lạnh, giận dữ hét: “Ngày hôm nay lão tử chính là liều đến giọt máu cuối cùng, cũng phải giết sạch đám các ngươi!”

Mười mấy gã áo đen xúm lại cùng tôi giao thủ, tôi phát hiện thân thể của bọn họ, mỗi người đều cứng rắn như Kim Cương, không biết sử dụng bí dược gì.

Trước đây tôi có xem qua một số tạp chí ngầm, những tay võ quyền anh người Thái Lan khi còn bé sẽ liên tục được bôi bí dược lên bắp chân, khuỷu tay. Làm như vậy nhất định phải bắt đầu từ nhỏ và liên tục luyện tập đến thành niên, cuối cùng liền có thể đem cục bộ thần kinh luyện đến đỉnh phong. Lúc giao đấu sẽ không còn cảm giác được đau đớn, sờ sờ đem cơ thể con người chế tác thành cỗ máy chiến đấu.

Nhưng tác hại chính là những võ sĩ quyền anh này hầu như đều sống không quá ba mươi tuổi, thân thể bị quá tải, thêm vào bí dược phá hủy thần kinh. Người như thế, đơn giản không còn là con người nữa.

Giờ khắc này đối mặt mười mấy gã áo đen, hai tay của tôi chống lên mép quầy bar, xoay người nhảy lên, một chân đá một người lại lập tức nhảy đi. Nháy mắt liền đạp ngã mấy người.

Những gã mặc áo đen này tuy nói năng lực kháng đòn mạnh, nhưng công phu không sánh được tôi, sức mạnh cũng không hơn tôi, ngắn ngủi trong nửa tháng này tôi hấp thu vô số âm hồn, ma tâm tăng lên cực kỳ nhanh, thêm vào Hoàng Cực thuật gột rửa, để cho tôi thoát thai hoán cốt, chí ít có thể tương đương với nửa cái âu phục đại thúc.

Năm phút đồng hồ trôi qua, mười mấy gã áo đen toàn bộ bị đánh bại, Lão tổ từng nói với tôi, người bình thường luyện tập công phu, tử huyệt thường đều là nằm ở hạ bộ, cổ, trái tim, tôi tuy rằng không biết tử huyệt mười mấy gã áo đen ở đâu, nhưng tôi liền đánh, liên tục đánh, đánh bọn họ không đứng lên nổi. Lúc này nhìn lại, mỗi một gã đều như cong người như tôm mà lăn lộn

“Đều là rác rưởi, lui lại cho ta!” Lão nhân trong thùng sắt giận quát một tiếng, mười mấy gã áo đen sợ hãi rụt cổ lại, mau mau chạy ra sau đứng.

“Cát Ngọc, Tô Trinh, giao hai người các ngươi rồi.” Lão nhân trong thùng sắt nói xong câu đó, nhắm hai mắt lại, đầu chìm vào trong huyết dịch, sùng sục sùng sục mấy cái, liền biến mất không thấy.

Tô Trinh cùng Cát Ngọc mặt không hề cảm xúc hướng về tôi chậm rãi đi tới, lúc còn cách tôi ba mét, hai người gần như cùng lúc tăng tốc, một người nhảy lên không trung một cước phóng đến tôi, một người tung quyền mãnh liệt mà đến.

Đối mặt hai nàng, tôi thật sự không cách nào đánh trả, tôi không biết giờ phút này các nàng đã không phải là các nàng trước đây, hay từ đầu căn bản chính là một hồi âm mưu. (ý là không biết giờ 2 đứa bị khống chế thay đổi rồi, hay là vốn dĩ là âm mưu lừa a Bố từ đầu)

Lùi lại hai bước, né tránh lần công kích mãnh liệt thứ nhất, tôi cùng hai người các nàng giao thủ, tôi mới phát hiện, tôi căn bản không phải đối thủ hai nàng.

Hai nàng đánh tôi liên tiếp lui về phía sau, một mực thối lui đến quầy bar, bên kia chân đá, thật như roi thép nện ở bên trên cánh tay của tôi, tôi chỉ cảm giác cánh tay đều sắp bị đá gãy rồi, đầu vai đều vỡ vụn.

Thừa dịp tôi lảo đảo, Cát Ngọc hừ lạnh một tiếng, xoay người vung chân như mãnh long quá giang, tôi chưa bao giờ nhìn thấy Cát Ngọc dùng tới công kích mãnh liệt như thế, như sấm như điện, cặp đùi nhỏ kia cơ hồ là mang theo hư ảnh đá tới.

Một cước trực tiếp đá vào xương sườn của tôi, chỉ nghe răng rắc hai tiếng, tôi quỳ trên mặt đất, không đứng lên nổi nữa rồi.

“Mang đi!” Cát Ngọc hừ lạnh một tiếng, ra lệnh cho mấy gã áo đen.

Mơ mơ hồ hồ trong, có hai gã áo đen nhấc lên cánh tay của tôi, đem tôi mang lên một chiếc SUV cỡ lớn. Xe chạy, tôi đau đến mức đầu đầy mồ hôi không thể trụ thêm nữa liền hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, tôi một lần nữa bị trói lên cái kệ thép, xem chung quanh bài biện, đây cũng là một gian phòng cùng gian phòng lần trước nhốt tôi như nhau.

Lần này, Cát Ngọc cùng Tô Trinh đang đứng ở trước mặt của tôi, hai tay khoanh trước ngực, rất là lạnh lùng.

Trước đó, tôi bị hai người bọn họ đánh, mặt sưng tím bầm, tôi cảm giác tròng mắt của mình đều sắp rơi ra rồi, mặt trái sưng như một cái bánh nướng khổng lồ, đến hô hấp cũng cảm thấy đau.

“Ta đúng là nhìn lầm hai người các ngươi rồi.” Trên đỉnh có ảnh đèn chiếu đến, tôi híp mắt vô lực mà nói.

Cát Ngọc không nói lời nào, Tô Trinh nói một câu: “A Bố, ngươi không có thể trách chúng ta, muốn trách, chỉ có thể trách chính ngươi, nếu như ngươi từ bỏ Quỷ Nhãn, ngươi căn bản sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy”.

Lần trước tôi bị nhốt ở chỗ này, Tô Trinh biến thành con mèo không râu mang đến ma tâm cứu tôi, hiện tại tôi liên tục cười lạnh, xem ra các nàng chuẩn bị một bàn cờ rất lớn ah.

Nếu như lần này âu phục đại thúc hoặc là nhị gia tới cứu tôi, có thể hay không cũng là lừa gạt đây?

Tôi đã quá mệt mỏi rồi, tôi cảm thấy chết rồi mới là tốt nhất, con người ở trước biến cố như này thì còn nói gì đến chí hướng vĩ đại nữa.

Tôi vô cùng tuyệt vọng, không còn một tia khí lực nói: “Các ngươi động thủ đi.”

Bạn đang đọc Linh xa - Chuyến xe Bus số 14 của Tam Cảo Học Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tradatruyenma.com
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.