Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sao lại là nam

Tiểu thuyết gốc · 912 chữ

Tóc trắng kia hồn nhiên thốt ra, hai tay giữ cuốn sách rồi lật qua lật lại. Nhưng mà với cái sự thờ ơ như vậy, làm sao có thể không nản cho nổi. Phải chi giờ tôi có chân có tay, chắc tôi sẽ vứt hết mấy cái liêm sỉ trước đây để quỳ xuống van xin hắn, tiếc rằng tôi vẫn chỉ đang là một linh hồn, một cái bóng trắng không có cơ thể thì làm gì được chứ.

"Tử Thần đẹp trai ạ, ta đang rất sầu não, ngài đừng có chọc ngoáy ta nữa được không."

Than than thở thở đến thế rồi, hắn vẫn nhởn nhơ nhắc lại, còn nhấn mạnh nữa chứ. Nghĩ đến là tức xì khói.

"Một tiếng nữa ngươi sẽ nhập xác để về trần gian kiếm lại quá khứ."

"...." Hỏi chấm x1

"...." Hỏi chấm x2

Cái gì mà về trần gian chứ. Chẳng nhẽ tôi nhập vào xác mình đã chết rồi lại sống lại? Thế thì khác nào zoombie trong mấy bộ phim kinh dị chứ. Chưa kể, tôi chết chắc cũng 2, 3 ngày rồi, lại còn tự tử nữa, nhỡ đâu lại nhập vào tôi lúc thể xác đã nát bét??? Vậy thì tôi lại được một vé cảm nhận cái chết thêm một lần nữa ư. Lạy Chúa con không muốn như thế đâu. Chẳng nhẽ số phận con lại ngắn ngủi như thế sao...

"Ngươi đừng có nghĩ bậy"

Câu cải tỉnh này làm tôi thoát khỏi ám ảnh cái chết lần nữa, tôi quay sang nhìn hắn. Nhưng mà lạ nghen, hắn đọc được suy nghĩ của mình từ lúc nào vậy? Không phải từ vừa nãy hắn vẫn đọc suy nghĩ của mình đó nha.

Như hiểu được ý tôi. Hắn gật đầu, hai tai cũng đỏ lên như thiếu nữ bị bắt gian tại trận.

Ôi mẹ ơi, còn có kiểu đàn ông e thẹn thế này nữa ư.

Chưa được nửa phút hoảng hốt, Tử Thần cưa cưa thẳng thắn phát biểu.

"Thứ nhất ngươi sẽ sống lại, nhưng không phải cơ thể của ngươi, thứ hai người mà ngươi nhập vào sẽ không biết là ai tùy nhiên ngươi vẫn phải tìm cho ra nguyên nhân ngươi chết, cuối cùng thì tốt nhất là ngươi đừng để bị lộ danh tính ngươi nhập xác hoàn hồn, mắc công ta bị đuổi việc thì đừng mong hưởng sự khoan hồng thêm lần nữa."

Hắn ta nói xong mà không hiểu sao sau gáy tôi đã lạnh toát, sức chịu đựng của tôi có hạn, ủy hiếp thế này chẳng phải giang hồ đi đòi nợ hay sao.

Đâu đó một âm thanh hệ thống bất giác vang lên.

"Còn 10 giây chuẩn bị. 10, 9, 8,..., 3, 2, 1"

Vòng sáng từ đâu xuất hiện, hút tôi vào không gian méo mó, giống như chiếc máy giặt đang hoạt động vậy, thật khó chịu.

Mở mắt trong cơn mệt mỏi, ánh sáng le lói qua cửa sổ tràn vào căn phòng. Quay sang trái rồi sang phải đều là bốn bức tường bao quanh, thấp thoáng còn có vài cái tấm màn trắng che cửa sổ. Tôi đưa 2 tay nặng nề lên nhìn. Bàn tay nhỏ nhắn thôn dài, được cắm mũi kim truyền khiến nó nhợt nhạt, yếu ớt. Có lẽ cơ thể đã trụ không nổi mà ra đi. Tôi định ngồi dậy, thì một bàn tay kéo lấy cổ áo tôi.

"Ngươi đừng có mà động đậy, linh hồn ngươi mới nhập vào thể xác này không lâu, ngươi muốn chết tiếp à."

Một cây vest đen tuyền với mái tóc trắng hiện lên trong mắt tôi.

"Tử thần?"

"Sao ngài vẫn ở đây?"

"Ta không ở đây thì ở đâu?"

Chẳng nhẽ hắn đến đây để theo dõi mình. Thôi không thể nào, chắc hoàn thành nhiệm vụ đưa mình về trần gian thì hắn sẽ về hoả ngục thôi.

"Không, ta đâu có tội để về nơi đó, ta sẽ ở đây cho đến khi nào ngươi hết kì hạn làm người thôi. Hahaha."

Ủa mắc gì cười kinh thế. Thích ở thì ở thích đi thì đi, đừng làm phiền ta ngủ là được rồi. Cơn buồn mệt mỏi bao trùm cả thân thể, hai mí mắt nặng trĩu đưa tôi vào giấc ngủ đã lâu chưa được yên ổn.

Rồi trong lúc đó, tôi mơ thấy thật nhiều thứ, một giấc mơ cô đơn, lạnh lẽo. Cậu bé ấy đã từ rã cuộc đời này về bên vòng tay ấm áp của người mẹ, đâu đó còn mùi thơm từ mái tóc quen thuộc. Tạm biệt cậu, từ nay trở đi, cơ thể này thuộc về cậu.

Tôi chợt tỉnh trong vô thức. Cậu ấy đi rồi sao, linh hồn của cơ thể này.

"Ờ, đúng rồi đấy, ngươi nhập vào cái xác này thì linh hồn hắn cũng phải thoát ra chứ."

Một giọng nói lạnh lùng cắt đứt đoạn câu chuyện này. Tuy thô nhưng thật, hẳn là cuộc đời ngắn ngủi của cậu bé lại đó mình quyết định rồi. Cơ mà... Cậu bé?

Tôi đưa tay vào đũng quần, một tiếng sét đánh qua tai

'Ầm'

Phải kiểm tra lại một lần nữa. Tôi đưa tay sờ lên ngực mình.

'Ầm'

Mái tóc, khuôn mặt, cả ngực nữa. Tôi, giới tính của tôi trở thành nam rồi sao!!!!!

Bạn đang đọc LInh Hồn Thăng Cấp Thành Tiểu Soái Học Đường. sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.