Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lisanna.

Tiểu thuyết gốc · 2971 chữ

Lúc này Haruka đang chậm rãi đi trên đường. Trong ngực cậu đang ôm lấy Wendy và Carla. Lúc này tâm trạng của Wendy đã tốt hơn rất nhiều. Thậm chí cô bé còn liên tục quan sát xung quanh rồi hỏi đủ mọi chuyện.

Haruka không hề cảm thấy phiền mà trả lời toàn bộ.

“Anh Haruka, liệu mọi người ở nơi đó sẽ chấp nhận em chứ?” Wendy thấp thỏm hỏi.

Không biết Wendy đã hỏi câu này bao nhiêu lần rồi nhưng mà Haruka vẫn vô cùng kiên nhẫn trả lời:

“Đương nhiên nên em cứ yên tâm. Ở nơi đó có mấy ông chú tuy rằng không làm chuyện đàng hoàng nhưng vẫn rất tốt. Còn có những chị gái tốt bụng nữa. Thậm chí có một người cũng sử dụng Sát Long Thuật giống như em đó. Thậm chí năm đó con rồng nuôi dưỡng cậu ta bị mất tích nên bây giờ cậu ta vẫn đang trên đường truy tìm con rồng đó.”

“Ở nơi đó cũng có một con mèo khác giống như tôi sao?” Carla hỏi.

“Đúng vậy, cũng thật lạ là không có ghi chép gì về chủng tộc của cả hai cả. Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì có lẽ cả hai hiện nay chính là hai cá thể duy nhất trong loài từng được phát hiện đó.” Haruka cười nói.

Nghe vậy thì Carla liền càng thêm hiếu kỳ và muốn gặp được con mèo tên là Happy kia. Nhìn thấy vẻ chửng chạc của Carla thì Haruka không nhịn được mà bắt đầu đặt Carla và Happy cùng một chỗ so sánh sau đó lại nhớ tới tính cách của Wendy và Natsu.

“Haiz, quả nhiên là cha mẹ ảnh hưởng đến con cái mà.” Haruka thở dài thầm nghĩ.

Lần này có thể nói là lần đầu tiên mà Wendy được đến thành thị. Cho nên khi mấy người ghé ở một thị trấn nhỏ chuẩn bị bắt tàu hỏa đi về thì Wendy đều hưng phấn vô cùng. Haruka cũng rất vui vẻ mang theo cô bé đi dạo khắp nơi.

Bởi vì Haruka muốn mang theo Wendy đi dạo chơi một chú để giúp cô bé không còn buồn bã nữa nên thời gian trở về hội bị kéo dài rất nhiều. Mãi đến tận 3 ngày sau thì mấy người mới về đến Magnolia. Ban đầu Wendy còn muốn tham quan thị trấn một lúc nhưng mà hôm nay không hiểu vì sao thời tiết lại xấu vô cùng.

Cả bầu trời là một mãnh đen kịt cùng với cơn mưa không ngừng. Haruka sau đó chỉ có thể mang theo Wendy và Carla đi về hội trước. Đến trước cửa hội thì không hiểu sao Wendy liền có một cảm giác hồi hộp và lo lắng.

Nhìn thấy điều này nên Haruka lập tức trấn an cô bé.

“Không co lo lắng đâu, chỉ là lát nữa em đừng bị đám người trong hội dọa sợ là được rồi.”

Kẹt!!

“Tôi về rồi đây.” Haruka đẩy cửa ra rồi la lên.

Chỉ là hôm nay hội lại phá lệ yên tĩnh. Tình đánh nhau không hề xảy ra thậm chí bàn ghế đều được sắp xếp vô cùng rõ ràng.

“Người trong hội đi ra ngoài rồi sao?” Haruka khó hiểu hỏi.

“Haruka?” bỗng một âm thanh gọi tên Haruka vang lên.

Cậu ta quay lại nhìn thì thấy đó là Mystogan. Khi Wendy nhìn thấy Mystogan thì cũng liền vui vẻ kêu lên:

“Anh Jellal!”

“Wendy?” Mystogan đầu tiên là kinh ngạc sau đó liền vui vẻ.

Wendy nhanh chóng nhảy xuống sau đó chạy về phía Mystogan mà ôm lấy cậu ta. Nhìn thấy hai người nhận nhau thì Haruka cũng mỉm cười sau đó đi đến hỏi:

“Hôm nay hội có tổ chức gì à? Mọi người đều đi đâu cả rồi?”

Đang ở trong cảm xúc vui mừng Mystogan khi nghe Haruka hỏi đến thì nhanh chóng lấy lại tinh thần sau đó do dự đang không biết có nên nói hay không. Haruka thấy biểu hiện của Mystogan thì liền cảm thấy một tia không ổn.

..............................................................................................................

Tại nghĩa trang thị trấn lúc này đang có một nhóm người đứng dưới mưa mặc kệ cho cơn mưa xối xả đang dội lên người của họ. Nhóm người này không ai khác chính là nhóm người Fairy Tail. Chỉ thấy dẫn đầu là Mira và Elfman.

Cả hai đều mang theo trên người rất nhiều vết thương. Mira thì đứng tại nơi đó trầm mặt, bên cạnh là Elfman đang quỳ gối và khóc không ngừng. Trước mặt cả hai lúc này là một cái bia mộ. Trên tấm bia có khắc dòng chữ vô cùng rõ ràng.

Lisanna chi mộ!

Dòng chữ này như một con dao đang cắt vào tim của tất cả mọi người vậy. Trong đó đau đớn nhất dĩ nhiên là Mira và Elfman.

“LISANNA!!!”

Một tiếng gào thét vang lên giữa trời mưa bão thậm chí còn ám ảnh hơn cả âm thanh của tia chớp. Mọi người giật mình quay lại thì thấy Haruka đang đội trời mưa đi đến. Trên mặt của cậu ta lúc này đều trắng bệt không còn giọt máu.

Đám người quay lại nhìn thì vô tình tách ra tạo thành một khoảng trống. Khoảng trống không lớn nhưng đủ để Haruka nhìn thấy khung cảnh phía trước. Chỉ thấy nơi Elfman đang quỳ khóc lại có một tấm bia mộ với cái tên mà cậu ta không muốn nhìn thấy nhất.

Haruka run rẩy đi đến, nhưng mà trên đường trơn trượt lại khiến cho cậu ngã nhào xuống. Haruka mặt kệ bùn đất sau đó đứng lên rồi tiến đến.

“Chú....” Erza mang theo đôi mắt ướt đẫm đi đến định an ủi Haruka nhưng bị cậu tránh né.

Khi Haruka tiến lên và nhìn rõ ràng thì cậu liền hét lên:

“Tại sao lại có thứ này ở đây!!! Là ai bày ra trò đùa này! Lập tức kết thúc ngay, trò đùa này không vui đâu!!!” nói đến câu cuối cùng Haruka gần như là điên cuồng.

“Ông chú....” âm thanh của Mira vang lên.

Haruka nghe vậy thì lập tức nhìn về phía Mira với ánh mắt cầu khẩn. Lúc này có thể nói Mira chính là sợi dây cuối cùng mà Haruka có thể bám vào.

Chỉ cần Mira nở một nụ cười thì mọi người sẽ giống như là chưa từng phát sinh vậy.

Chỉ cần Mira nói với Haruka một tiếng rằng đây chỉ là trò đùa thì Haruka sẽ vô cùng vui vẻ mà chấp nhận nó.

Chỉ cần....không, bây giờ Mira làm gì cũng được nhưng mà làm ơn đừng nói với cậu ta một chữ cậu ta không muốn nghe thật.

Quả nhiên Mira liền nở nụ cười, chỉ là nụ cười này giống như là một cây dao cắt đi sợi dây cuối cùng mà Haruka đang bám vào vậy. Chỉ thấy Mira nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc sau đó chậm rãi nói:

“Lisanna....em ấy đi rồi....xin chú....đừng quấy rầy em ấy ngủ nữa.”

Ầm!!

Một tiếng sét vang lên đánh tan mọi hy vọng của Haruka.

“Không....không....không! Không thể nào đâu! Đây nhất định là một trò đùa! TÔI KHÔNG TIN!!”

Haruka lắc đầu liên tục, vừa nói cậu vừa nhào đến phần đất phía sau bia mộ sau đó dùng hai tay không điên cuồng đào lên.

“Các người nói dối! Các người nói dối! Lisanna không đi đâu cả, con bé vẫn còn ở đây!”

“Dừng tay lại đi Haruka!! Lisanna đã đi rồi!”

Gray và Natsu lập tức tiến lên ôm lấy Haruka ngăn lại nhưng lập tức bị Haruka hất ra sau đó điên cuồng đào tiếp.

“Không! Lisanna chưa đi! Em ấy vẫn còn ở đây! LISANNA CHƯA CÓ ĐI ĐÂU CẢ!”

Những người đàn ông khác cũng liền tiến lên ngăn lại Haruka nhưng vẫn bị cậu xô ra chỗ khác. Khi mọi người đang dự định dùng ma pháp ép lại Haruka thì chỉ thấy Mira tiến lên với cây xẻng vẫn còn dính bùn đất sau đó vung lên.

Phanh!!!

Haruka chỉ thấy trước mắt tối lại sau đó liền bất tỉnh. Mira đặt cây xẻng xuống sau đó hướng về Erza nói:

“Erza....làm phiền cậu mang chú ấy về giúp tớ.”

Erza lập tức gật đầu sau đó đi đến cõng lấy Haruka trở về.

............................................................................................

“LISANNA!!”

Haruke hét lên một tiếng sau đó giật mình tỉnh dậy. Trên người cậu lúc này đều tràn ngập mồ hôi. Haruka thở dốc một lúc sau đó liền nhớ lại mọi chuyện xảy ra trước khi cậu bất tỉnh.

“Chú tỉnh rồi à.”

Haruka nhìn về phía cửa phòng thì thấy Mira đang mang theo một lý nước vào.

“Mira, về Lisanna.....”

Haruka muốn nói gì đó nhưng lập tức bị Mira dùng tay ra hiệu chặn lại. Sau đó Mira liền leo lên lên giường ngồi lên đùi Haruka để mặt đối mặt với cậu ta.

“Chú....có thể giúp em gia cố lại phong ấn của Asmodeus được không?”

“Hả? Nhưng mà....”

“Làm ơn....” Mira gần như là run rẩy nói.

Haruka nghe vậy mặc dù còn muốn nói gì nữa nhưng mà cũng làm theo lời Mira. Cậu đặt tay lên đầu của Mira sau đó dùng ma lực của mình gia cố lại phong để đề phòng trường hợp Mira mất kiểm soát.

“Được rồi....bây giờ....em có thể nói những gì mình muốn rồi.” Haruka nói.

“Huwaaaa!!!” bất thình lình Mira khóc lớn lên khiến cho Haruka trở nên luống cuống.

Nhưng mà ngay lúc này phong ấn Asmodeus liền trở nên bất định nên Haruka đành phải nhanh chóng ổn định lại nó.

“Tại sao vậy chứ! Tại sao chú lại về trễ vậy chứ!” Mira liên tục đánh vào ngực Haruka vừa liên tục khóc lớn.

“Tôi.....” Haruka định nói gì đó nhưng mà liền bị Mira cắt ngang.

“Đã hai ngày rồi! Hai ngày nay em không dám khóc lớn một lần. Chú có biết cảm giác đó không! Khi mà em nhìn thấy chính đứa em gái của mình phải ra đinh trong vòng tay của mình! Hơn nữa người khiến em gái em ra đi lại chính là em trai của mình. Nhưng em không thể khóc, vì em biết một khi em sụp đổ thì mọi thứ sẽ bị hủy diệt. Chú có biết là em đã chờ chú rất lâu không! Nếu chú lại về trễ hơn nữa thì em sợ mình sẽ sụp đổ mất!” Mira vừa khóc vừa nói.

Nghe thấy những lời này thì Haruka cảm thấy trái tim của mình như thắt lại vậy, đau đớn vô cùng. Nhưng điều càng đau đớn là Haruka không thể làm gì khác hơn. Cậu ta có thể hồi sinh người khác nhưng mà cậu lại không thể quay ngược thời gian. Lisanna đã mất quá lâu để có thể hồi sinh lại.

Hơn nữa Haruka càng thêm thương xót Mira. Cô gái này bởi vì biết được trong thân thể mình đang chứa một con quái vật nên phải cắn răng không dám bộc lộ cảm xúc mặc cho bản thân đã chứng kiến đứa em gái của mình bị em trai của mình tổn thương.

“Xin lỗi em, Mira. Xin lỗi vì đã không ở bên em khi em cần.”

Haruka lúc này chỉ có thể ôm lấy Mira và để cho cô ấy bộc phát ra hết toàn bộ những dồn nén trong 2 ngày qua. Mira khóc rất lâu, sẽ khó mà tưởng tượng được việc một cô gái mạnh mẽ như Mira sẽ có lúc yếu đuối đến như vậy.

Mãi một lúc sau thì Mira mới dừng lại. Khi Haruka dự định an ủi tiếp thì Mira liền lên tiếng trước. Cô bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra.

Thì ra lần này là cả 3 người cùng đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Đây cũng không phải chuyện lạ gì vì cả 3 người cũng thường xuyên như vậy. Nhưng mà đây vốn dĩ là một nhiệm vụ bình thường thì không ngờ lại xảy ra biến cố.

Lúc đó Mira đang sơ tán dân làng thì Elfman và Lisanna lại bị một con quái thú tập kích. Đối với Mira thì con quái thú này rất dễ dàng liền có thể giải quyết nhưng đối với Lisanna và Elfman thì khó khăn vô cùng.

Khi trong tình huống nguy cấp Elfman chỉ có thể liều mình sử dụng Take Over lên con quái thú đó. Khi Mira chạy đến nơi thì mọi chuyện đã trễ. Bởi vì sức mạnh của con quái thú đó quái lớn cho nên Elfman không thể kiểm soát được nó và đã bị mất khống chế. Những hình ảnh cuối cùng mà Mira nhìn thấy được đó là Lisanna đã cố gắng ngăn lại Elfman nhưng đối mặt với cô bé là một tia năng lượng hủy diệt được phát ra từ con quái thú đó.

Tia sáng rất nhanh liền biến mất cùng với Lisanna. Thứ duy nhất còn lưu lại chính là chiếc cài tóc Lisanna thường xuyên mang trên đầu. Mira sau đó đã nhanh chóng mở ra Lĩnh Vực và khống chế được Elfman.

Mọi chuyện sau đó thì Haruka cũng đã biết được đại khái rồi. Nói thật lúc này Haruka cũng không có căm hận Elfman. Bởi vì mục đích ban đầu Elfman muốn làm cũng chỉ là để bảo vệ Lisanna mà thôi. Nhưng mà mọi chuyện sau đó lại nằm ngoài tầm kiểm soát nên khiến cho Elfman đã phạm phải sai lầm như vậy.

Vốn dĩ Haruka còn rất đau khổ sau sự ra đi của Lisanna nhưng mà nhìn thấy Mira bây giờ thì Haruka đành phải thu cảm xúc lại. Mira vốn là chị cả cho nên khi xảy ra chuyện cô ấy luôn là chỗ dựa cho những đứa em của mình. Nhưng bây giờ thì Mira lại là người cần có nơi để dựa vào và Haruka muốn trở thành chỗ dựa cho Mira.

Cảm nhận được có người đang nhìn thì Haruka quay đầu về phía cửa vào. Chỉ thấy Erza đang một mặt lo lắng đứng ở đó. Haruka liền hướng về cô ấy gật gật đầu ra hiệu mọi chuyện đã ổn.

Erza thấy vậy thì cũng thở dài một hơi sau đó chậm rãi đi vào trong. Mira nghe thấy có người đi vào thì cũng ngẩng đầu nhìn lại. Nhìn thấy đó là Erza thì Mira cũng không có gì phải che giấu.

“Erza....” Mira nức nở kêu.

Erza đau lòng đi đến ôm lấy Mira sau đó giúp cô lau đi nước mắt.

“Mira...Lisanna đã ra đi, tất cả chúng ta đều đau buồn về điều đó. Nhưng mà hiện nay cậu vẫn còn đang sống. Nước mắt của cậu cũng là điều đau buồn lớn nhất của mọi người. Lisanna sẽ mãi luôn sống ở trong tim của chúng ta, thay vì chúng ta nhớ về nỗi đau thương khi cô ấy ra đi thì sao chúng ta không nhớ về những kỷ niệm đẹp khi cô ấy ở cùng chúng ta.” Erza an ủi nói.

“Đúng vậy Mira, hãy nhớ rằng em sẽ không phải đối mặt với nỗi đau này một mình. Mọi người sẽ luôn ở đây cùng với em. Tôi cũng tin rằng Lisanna cũng sẽ hy vọng em sẽ không mãi đau buồn vì em ấy.” Haruka ở bên cạnh cũng cố gắng an ủi.

..............................................................................................

Lúc này những người khác đều đang ở trong tòa nhà hội và đang làm quen vói Wendy. Lisanna vừa rời đi thì Wendy vừa đến. Có lẽ đây chính là ông trời cố ý an bài để làm diệu nổi buồn cho mọi người.

Bỗng mọi người chú ý về phía cửa hội thì thấy Mira, Erza và Haruka đang đi vào. Lúc này Mira cảm xúc đã ổn định hơn rất nhiều. Có lẽ sự phát tiết vừa rồi đã giúp cô ấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Khi Mira nhìn thấy Wendy đi đến mỉm cười nói:

“Em là Wendy sao?”

“Vâng ạ, em tên là Wendy Marvell, còn đây là Carla. Tụi em vừa mới đến hội ạ.” Wendy vô cùng lễ phép nói.

“Chào mừng em đến với hội. Sau này em hãy xem nơi này như là nhà của mình nhé.” Mira xoa đầu Wendy cười nói.

Không biết vì sao nhìn Wendy thì Mira lại nhớ đến hình ảnh của Lisanna lúc nhỏ. Cảm thấy ánh mắt của mình mờ đi và vì không muốn trẻ con nhìn thấy mình khóc nên Mira liền đứng lên quay người về phía Haruka.

“Em...em làm gì sai sao?” Wendy liền thấp thỏm nói.

“Không sao đâu, chỉ là Mira cảm thấy vui mừng khi em đến mà thôi. Nên em không cần lo lắng đâu, Wendy.” Erza đi đến xoa đầu Wendy rồi cười nói.

Rất nhanh sau đó không khí u buồn trong hội đã được Wendy giúp cho dần trở nên tốt hơn. Nhìn thấy mọi người ai cũng chào đón mình khiến cho cô bé vui vẻ không thôi. Mọi người đều hiểu ý nhau đó là không nói cho Wendy về vụ việc của Lisanna.

Trong lúc mọi người đang trò chuyện cùng với Wendy thì Elfman liền đi đến tìm lấy Haruka.

“Haruka, xin hãy giúp tôi trở nên mạnh hơn.” Elfman vô cùng nghiêm túc nói.

Haruka nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Elfman thì đầu tiên là thở dài sau đó cũng đồng ý.

Bạn đang đọc Liệu Tiên Có Đuôi Hay Không? sáng tác bởi Hedaica193370
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hedaica193370
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.