Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Haruka Ouroboros.

Tiểu thuyết gốc · 2757 chữ

Xào xạc!

Tiếng sóng biển chậm rãi đánh vào bờ cát trắng. Thỉnh thoảng nó cũng mang theo một số vật thể lạ trôi vào bờ. Nhưng mà lần này nó lại mang theo cả một con người trôi dạt vào.

Người thanh niên trẻ tuổi trên người quân áo đã rách nát tơi tả. Trên người của cậu chằng chịt vết thương không có chỗ nào là lành lặn cả. Khiến người ta chú ý nhất là trên người cậu thanh niên này có một vết cào cực lớn ngay giữa người. Giống như là cậu vừa đã chiến đấu với một sinh vật khổng lồ nào đó vậy.

Không lâu sau đó cậu thanh niên này chậm rãi mở mắt. Điều khiến người ta chú ý là đôi mắt của cậu lại không giống như là của nhân loại. Nó có màu nâu cùng với con ngươi mang hình dáng bầu dục với góc nhọn nhẹ nhàng.

“Đây là đâu....” thanh niên thều thào nói.

Bờ môi khô khốc cho thấy cậu đã rất lâu rồi không ăn uống gì cả cho nên lúc này cậu ta ngay cả nói chuyện cũng khó khăn vô cùng. Bỗng nhiên có một gương mặt đập vào ánh mắt của cậu ta. Chàng trai cố gắng nhìn sang thì thấy đó là một ông lão đầu hói với dáng vẻ thấp bé.

Gương mặt hiền lành mang theo sự lo lắng của ông lão khiến cho cậu thanh niên bỗng nhiên có một cảm giác an toàn và ấm áp đến lạ thường.

“Này, chàng trai trẻ. Cậu không sao chứ? Có nghe lão già ta nói gì không?” ông lão lo lắng hỏi.

Cậu thanh niên biết bản thân nói chuyện rất khó khăn cho nên dùng sức nhẹ gật đầu một cái biểu thị bản thân vẫn còn sống. Ông lão đó thấy một màn này thì thở phào một hơi sau đó liền không nói hai lời mà cõng theo người thanh niên đó rời khỏi bãi biển.

Không biết có phải do mất sức hay không mà cậu thanh niên lần nữa bất tỉnh. Không biết qua bao lâu nữa người thanh niên đó mới dần lấy lại ý thức và mở mắt ra. Lúc này đã không còn trên bãi biển nữa mà là nằm trên một chiếc đệm êm trong nhà.

“Cậu tỉnh lại rồi đó à.” bỗng nhiên một âm thanh vang lên khiến cho người thanh niên giật mình.

Cậu quay qua thì thấy đó là một bà lão đang ngồi một bên nhìn về phía cậu.

“Là bà đã cứu tôi sao?” cậu thanh niên nhỏ giọng hỏi.

“Không phải ta, là lão này.” bà lão vừa nói vừa chỉ về một bên.

Cậu thanh niên quay sang nhìn thì thấy bên cạnh không biết từ lúc nào đã đứng sẵn một ông lão đầu hói với dáng người thấp bé.

“Ông chính là người đã mang tôi đi lúc đó sao?” dường như nhớ ra điều gì đó nên cậu thanh niên hỏi.

“Đúng vậy, lúc đó ta thấy cậu đang nằm bất tĩnh trên bãi biển nên thế là ta liền đem cậu về đây. May mắn là cậu đã qua khỏi cơn nguy hiểm rồi.” ông lão vừa vuốt râu cười nói.

“Vô cùng cám ơn ông đã cứu giúp. Chỉ là bây giờ trên người tôi không có thứ gì có thể đền đáp ông cả.” người thanh niên vô cùng biết ơn nói.

“Không sao không sao, dù sao ta cứu cậu cũng không phải bởi vì muốn cậu đền đáp mà. Vậy nhà cậu ở đâu, để ta thông báo họ đến đón cậu.”

Nghe đến nhà thì ánh mắt của người thanh niên bỗng hơi hạ xuống nhưng sau đó cũng trở lại bình thường. Lập tức cậu liền cười nói:

“Gia đình tôi không còn nữa, họ đều đã bị một kẻ giết rồi. Cho nên bây giờ tôi đang trên đường tuy tìm kẻ đó.”

Nghe vậy thì cả hai ông bà lão đều nhìn về phía cậu trai trẻ với ánh mắt đầy thương cảm. Lúc này ông lão liền nói:

“Tôi tên là Makarov, hiện nay tôi đang là hội trưởng của một hội ma pháp. Nếu như cậu không có nơi nào để đi thì có thể đến đó thử?”

“Hội sao? Đó là nơi như thế nào vậy?” cậu thanh niên hỏi lại.

“Hội là nơi mà mọi người đều xem nhau như một gia đình. Họ sẽ cùng nhau tạo nên những cuộc phiêu lưu, giúp đỡ nhau những lúc khó khăn và cùng nhau chia sẽ những niềm vui. Những người cùng một Hội sẽ luôn bao bọc lẫn nhau. Bởi vì chúng ta là một gia đình.” Makarov mỉm cười nói.

“Một gia đình sao....” thanh niên vừa nói vừa ngắm nhìn hai tay của mình.

Trên đó chằng chịt những vết thương và cậu ta thậm chí còn ngửi được mùi máu thoang thoảng phía trên nó. Sau một lúc cậu liền lắc đầu cười nói:

“Xin lỗi nhưng mà tôi nghĩ những kẻ như tôi không xứng đáng có được một gia đình đâu.”

“Cậu sai rồi.” Makarov lập tức cắt lời sau đó liền nói tiếp.

“Bất kỳ ai hay sinh vật nào trên thế giới này đều sẽ có một gia đình. Ngay cả những tên khủng bố đều có gia đình ở bên họ. Cho nên không cần biết cậu trong quá khứ đã làm điều gì, nhưng mà điều đó không có nghĩa là cậu không thể có một gia đình cho riêng mình. Việc cậu vẫn còn sống đến hiện tại cho thấy cậu đã xứng đáng có được những phước lành từ cuộc sống và tình yêu gia đình chính là phước lành tốt nhất của cuộc sống này. Gia đình cũng không phải là một điều gì đó để cậu đạt được mà gia đình chính là tất cả mọi thứ xung quanh cuộc sống của cậu. Chính vì vậy cậu hãy thử mở lòng ra và sẵn sàng chấp nhận gia đình mới xem như việc cậu đã bắt đầu một cuộc sống mới đi.”

Nghe xong những lời này thì thân thể của cậu thanh niên nhịn không được một run lên.

Lách tách.

Ánh mắt của cậu bắt đầu mờ đi và dần dần đôi má của cậu bắt đầu cảm nhận được những giọt nước lăn qua nó. Đôi tay tràn đầy vết thương được những giọt nước mắt rơi lên cảm giác như được một dòng nước thánh bắt đầu rửa trôi đi những tội lỗi vậy, những mùi tanh từ máu cũng dần dần biến mất mà thay vào đó thứ duy nhất cậu cảm nhận được chỉ là những mùi hương dịu nhẹ và tươi mát từ căn phòng gỗ này cùng với những mùi thảo dược nồng nàn khắp nơi.

Cậu thanh niên lau đi nước mắt sau đó hít sâu một hơi rồi nở nụ cười. Nụ cười này hoàn toàn không phải là giả tạo mà chính là nụ cười chân thành được phát ra từ tận trái tim của mình. Cậu quay về phía Makarov cười nói:

“Xin chào hội trưởng, tôi tên là Haruka, Haruka Ouroboros.”

Makarov nghe vậy thì cũng vô cùng vui vẻ. Sau đó Haruka cũng biết được rằng bà lão đã trị thương cho mình có tên là Porlyusica và cũng là một thành viên của hội chỉ là bà ấy có vẻ như không thích những người khác cho lắm cho nên bà ấy chọn sống một mình ở nơi này. Nhưng Haruka có thể nhìn ra được tuy bà Porlyusica nói rất ghét người khác nhưng mà trong ánh mắt hay lời nói của bà đều không mang theo bất cứ sự căm ghét nào cả.

Y thuật của bà Porlyusica vô cùng tốt có thể nói là thuộc một trong những người có y thuật tốt nhất mà Haruka đã từng gặp qua. Cho nên Haruka chỉ cần nằm điều trị trong 1 tháng thì đã khỏi hoàn toàn. Chỉ là những vết sẹo thì bà Porlyusica không có cách nào loại bỏ được, Haruka cũng không quan tâm đến vấn đề đó bởi vì trên người cậu đã có quá nhiều vết sẹo rồi cho nên nhiều thêm một chút cũng không sao cả.

Một ngày này Haruka đi theo Makarov về hội. Lúc này Haruka mới biết được hội có tên là Fairy Tail. Về ý nghĩa của cái tên này thì Makarov cũng giải thích vô cùng đơn giản.

“Bởi vì không ai biết được liệu Tiên có đuôi hay không cho nên chúng ta mới không ngừng tìm kiếm, không ngừng phiêu lưu và trên con đường đó sẽ có những người đồng hành cùng chúng ta để một ngày nào đó mọi người đều sẽ cùng nhau tìm ra được câu trả lời của mình.”

Nghe xong lời giải thích này thì Haruka càng thêm đối với Fairy Tail chờ mong. Đã lâu lắm rồi Haruka không còn cảm giác của một gia đình nữa cho nên lúc này cậu vô cùng hồi hộp và hưng phấn.

Fairy Tail nằm tại bên trong thị trấn Magnolia. Thị trấn này vô cùng đông đúc hơn nữa người đi đường khi nhìn thấy Makarov đều lên tiếng chào hỏi. Chỉ với điều này cũng cho thấy được Fairy Tail nổi tiếng như thế nào và thân là hội trưởng như Makarov cũng từ đó được mọi người quý mến vô cùng.

Không lâu sau cả hai đi đến trước một tòa nhà to lớn. Phía trên tòa nhà có một tấm bảng ghi hai chữ to lớn FAIRY TAIL. Cùng với đó một hội huy hình một vị tiên bé nhỏ với chiếc đuôi phía sau.

“Đây chính là Fairy Tail sao.” Haruka hưng phấn nói.

“Đúng vậy, và sau này nơi này chính là nhà của cậu.” Makarov mỉm cười sau đó dẫn đầu mở cửa hội ra.

Phanh!!

Một chiếc bàn gỗ bay với tốc độ cực nhanh đập thẳng vào đầu của Makarov trước ánh mắt ngỡ ngàng của Haruka.

“Cái tên đáng chết này!”

“Mày nói ai hả, đỡ đi này.”

“Ây da, tên khốn kiếp này!”

Chỉ thấy bên trong công hội một nhóm người đang đánh nhau điên cuồng, thậm chí họ còn sử dụng tới cả ma pháp nữa. Hình tượng như thế này khác xa với những gì Haruka đã tưởng tượng cho nên trong lúc nhất thời cậu hoàn toàn bị sốc.

“MẤY ĐỨA NHÓC NÀY! CÒN KHÔNG MAU DỪNG TAY LẠI HẢ!” Makarov tức giận la lớn.

Những người trong hội nghe thấy là âm thanh của Makarov thì lập tức chết đứng. Họ đồng loạt nhìn về phía cửa ra vào, khi thấy Makarov một mặt nổi giận thì cảm đám liền lập tức thu tay lại sau đó thành thành thật thật đứng một bên.

“Hừ! Cũng chính vì đám nhóc các ngươi mà tháng này hội đồng bên kia liên tục gửi giấy nộp phạt cho ta đó!” Makarov tức giận nói.

Nhìn một bên liên tục giảng đạo Makarov và một bên thì nhóm thành viên hội đang vô cùng khúm núm nghe dạy dỗ khiến cho Haruka cảm thấy vừa buồn cười vừa ấm áp. Cậu bắt đầu nhớ lại lúc còn nhỏ bản thân cũng bị la mắng như vậy. Cho nên nhìn cảnh này Haruka mới cảm thấy ấm áp vô cùng. Một lúc sau khi Makarov đã mắng mệt mỏi rồi thì mới bắt đầu nói:

“Bây giờ ta muốn giới thiệu thành viên mới với mọi người. Đây là Haruka Ouroboros. Từ ngày hôm nay thì cậu ta chính thức trở thành một thành viên của Fairy Tail.”

“Woa, chúng ta lại thêm người mới nữa sao?”

“Này cậu, cậu tên gì?”

“Cậu có biết đánh nhau không?”

“Sau này ở đây sẽ do tôi bảo kê, ai dám bắt nạt cậu cứ nói với tôi.”

Nhìn mọi người đều vô cùng nhiệt tình khiến cho Haruka càng thêm cảm động. Thế là cậu liền chủ động giới thiệu với mọi người:

“Tôi tên là Haruka Ouroboros, tôi sở hữu ma pháp s...hỗ trợ và cường hóa. Cho nên nếu như sau này trong hội có ai muốn thành lập tổ đội có thể tìm đến tôi thử.”

Nghe vậy thì mọi người liền sáng mắt lên sau đó nhao nhao muốn xem thử ma pháp của Haruka. Haruka cũng không ngần ngại mà định thi triển ma pháp ngay.

Rầm!

Chỉ là lúc này một tiếng động vang lên sau đó một bóng người chậm rãi đi vào. Khi nhìn thấy người này thì những người khác trong hội liền hiện lên một vẻ mặt sợ hãi. Haruka thấy một màn này thì khó hiểu, cậu quay lại nhìn thì lập tức con người co rút vào.

“Irene?!” Haruka hô lên.

Lúc này đi vào là một cô bé, cô bé này mặt một chiếc váy dài màu trắng cùng với phần thân trên là một chiếc áo giáp. Cô bé có mái tóc màu đỏ rực bắt mắt cùng với vẻ ngoài vô cùng xinh xắn. Khi nghe thấy Haruka hô lên thì bên cạnh có một người nói:

“Không phải đâu Haruka, cô bé này tên là Erza.”

Nghe nói như vậy thì Haruka mới chợt nhớ ra là người cậu quen vốn là một người phụ nữ trưởng thành còn cô bé này thì có vẻ mới chỉ mười mấy tuổi mà thôi. Nghĩ đến đây thì Haruka lập tức xin lỗi nói:

“Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”

“Anh là người mới à?” Erza nghe vậy thì hỏi lại.

“Đúng vậy, tôi tên là Haruka, ma pháp loại cường hóa.” Haruka cười nói.

Nhưng mà Haruka càng nhìn càng thấy Erza giống với Irene người ma cậu từng quen biết. Chỉ là Haruka biết Irene đã không còn nữa rồi và cũng không có khả năng xuất hiện ở đây trong hình dạng trẻ như vậy.

“Tôi là Erza Scarlet.” Erza cũng tự giới thiệu.

Sau khi chào hỏi vài câu thì Haruka cũng bắt đầu biểu diễn ma pháp của mình. Người thử nghiệm ma pháp của Haruka chính là một người đàn ông tên Macao Conbolt. Macao là một người sử dụng ma pháp lửa nhưng điều đặc biệt là lửa của anh lại có màu đen trông kỳ dị vô cùng.

“Tôi bắt đầu thi triển ma pháp đây.” Haruka cười nói.

Nghe vậy thì mọi người cũng lui lại một khoảng cách. Erza và Makarov cũng ở bên cạnh đứng xem. Haruka đưa tay ra và trên tay của cậu liền xuất hiện một một ma pháp trận màu trắng.

“Strengthen Magic – Intelligence"

Trên người của Macao liền xuất hiện một ngọn lửa màu đen giống với ma pháp của anh ta nhưng mà sức mạnh lại hoàn toàn vượt xa ma pháp gốc của Macao.

“Bây giờ anh thử thi triển ma pháp của mình thử xem.” Haruka cười nói.

“Tôi có thể cảm nhận được nguồn ma lực cực kỳ dồi dào bên trong cơ thể mình.” Macao hưng phấn nói.

Sau đó anh ta liền hướng về một bên phóng ra ma pháp của mình.

Bùm!!

Nhưng khiến tất cả mọi người bao gồm cả bản thân Macao đều giật mình là thanh vì chỉ phóng ra một ngọn lửa nhỏ như bình thường thì lúc này thứ Macao phóng ra lại như một biển lửa vậy. Nó thiêu đốt toàn bộ các bàn ghế bên trong hội. Sau đó ngọn lửa không hề dừng lại mà lại tiếp tục lan ra và thiêu đốt mọi thứ xung quanh.

“Nguy rồi! Macao nhanh chóng thu lại ma pháp!” lần này là Haruka hét lên.

Macao nhanh chóng lấy lại tinh thần sau đó liền thu hồi ma pháp của mình. Ngọn lửa lập tức biến mất nhưng mà nó đã thiêu rụi hầu hết bàn ghế tại sảnh hội và một số cây cột gỗ xung quanh. Có thể nói là đại sảnh của hội xém tý nữa là đã không còn rồi.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì hít sâu một hơi. Sau đó cả đám liền vô cùng hưng phấn nhìn về phía Haruka khiến cho cậu nhịn không được mà nổi cả da gà.

Bạn đang đọc Liệu Tiên Có Đuôi Hay Không? sáng tác bởi Hedaica193370
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hedaica193370
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.