Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Vô Văn Hóa 2

Tiểu thuyết gốc · 2111 chữ

Chương 26: Kẻ Vô Văn Hóa 2

Khi tôi trở về hàng đứng của mình thì thấy Enma tỏa ra một luồng sát khí đáng sợ đập thẳng về phía tôi.

" À...em có chuyện gì sao Enma ? "

Bước đến thấy khuôn mặt Enma hơi khó chịu nên tôi liền hỏi. Nhìn vào lúc này thì em ấy như thể có ai đó dành mất món đồ chơi yêu quý của bản thân vậy, do mình vô tình làm gì sai sao ta ?

" Không có gì đâu. "

Nói rồi Enma liền quay đi chổ khác để lại tôi đứng thất thần ở đó một lúc. Dù nói là không có gì nhưng khuôn mặt của em lại không nói thế đâu, thôi nào nếu cứ như vậy thì sao anh dám đứng kế em nữa đây. Tôi bất lực nhìn biểu cảm giận dữ của con bé mà không dám hó hé gì thêm, giờ mà nói thêm câu nào nữa chắc con bé lại đấm tôi mất.

Khoảng năm mươi phút sau thì cũng đến lượt chúng tôi điền thông tin, phải công nhận là nó lâu thật đấy chân tôi mỏi với nhứt cả lên rồi.

" Này tôi điền thông tin xong rồi, anh tới đưa mặt mình vô cho máy quét xác nhận đi. "

Trong lúc tôi đang xoa hai cái đầu gối và bắp đùi của mình thì Enma kéo tôi lại đứng trước máy quét.

" Còn có vụ này nữa sao ? Anh cứ nghĩ là ký giấy tôi chứ ? "

Khi quét xong khuôn mặt mình tôi quay qua hỏi con bé trong lúc chờ cái máy xác nhận hoàn thành quét khuôn mặt.

" Khoa học giờ phát triển rồi, ký giấy thì lỡ đâu có ai đó tự ký hay nhờ người khác đi hộ thì sao ? "

" Vậy lỡ như cũng có người nhờ người khác quét hộ ? "

Tôi suy nghĩ một lúc rồi quay qua nói với Enma.

" Không có vụ đó đâu, cái máy này có sẵn thông tin của phụ huynh học sinh và người thân của họ nên không xảy ra nổi đâu. "

Đáng sợ đến thế cơ á ?

Tinh tinh ! *

Trong lúc Enma đang giải thích cho tôi thì cái máy kêu lên hai tiếng báo hiệu đã hoàn thành xong thủ tục điền thông tin.

" Xong rồi về thôi. "

" À ừm. "

Sau khi nhìn lại xác nhận đã hoàn thành Enma liền quay đi ngay tức khắc khiến tôi chả phản ứng kịp gì với hành động của con bé.

Trong lúc đuổi theo Enma tôi có vô tình đi ngang qua cô gái tôi giúp lúc nãy, vào khoảng khắc lướt ngang qua cô bé đó thì hình như tôi cảm nhận được em ấy nhìn tôi thì phải nhưng chắc chỉ là tưởng tượng thôi.

" Chờ anh với Enma. "

Tôi cất tiếng gọi con bé, do vẫn còn đang ở trong khu vực điền thông tin nên tông giọng của tôi không quá to nhưng nó cũng vừa đủ để con bé nghe được.

" Anh chậm quá đấy, nhanh lên. "

Vừa nghe thấy tiếng tôi gọi Enma liền quay mặt lại nói. Đi ra khỏi phòng dịch vụ học sinh chúng tôi liền tiến thẳng đến nhà xe, lần này thì Enma đã chịu đi chung với tôi rồi. Cũng phải thôi vì bình thường con bé đến trường bằng xe đưa đón riêng của trường cơ mà, giờ mà muốn đi thì phải đợi chuyến tiếp theo thêm một tiếng nữa mới có, trưa nắng nóng kiểu này thì ai mà đợi nổi cơ chứ.

" Em đứng đây chờ tí nhé, anh đi ra sau lấy xe đã. "

" Ừm. "

Thấy con bé gật đầu đồng ý tôi liền đi ra phía đằng sau trường để dẫn xe ra, trên đường đi tôi thấy một bóng lưng khá lớn đứng phía trước bãi xe.

" Mày đây rồi, không uổng công tao đứng chờ nãy giờ. "

Hắn ta nói với nụ cười nham nhở trên mặt cùng dáng đứng khoanh tay lại như mấy gã thích thể hiện trên phim ảnh vậy, phải gã này chính là tên vô văn hóa khi nãy.

" Thật cảm động làm sao khi mày đã bỏ thời gian ra chờ tao đấy. "

Với giọng điệu giễu cợt tôi nói thẳng vào mặt hắn.

Nhìn dáng vẻ hiện giờ thì xem ra tên này cũng đã bình phục rồi, cũng phải thôi mình với Enma làm thủ tục được gần cả tiếng rồi mà.

" Lần này mày không thoát được đâu con trai, tao không để mất cảnh giác dễ dàng như lúc nãy nữa đâu. "

Vẫn là nụ cười nham nhở ấy vừa nói hắn từ từ tiến lại gần phía tôi.

" Hỏi một câu, có ai từng nói với mày rằng nụ cười của mày trông rất kinh tởm không ? "

Tôi cũng từ từ lùi lại phía sau khi hắn đang tiến tới.

" Nụ cười của tao thì liên quan quái gì đến mày chứ ! "

Bịch bịch ! *

Hét lên một tiếng thật lớn tên đó lao về phía tôi, nhìn thân hình đồ sộ ấy khi lao đến cứ như một cổ xe tăng vậy.

Vụt ! *

Khi hắn vừa lao đến chỉ còn cách vài centimet tôi liền lách người qua phía bên trái để tránh đòn lao thẳng của hắn, dù sở hữu thân hình đồ sộ nhưng tôi phải công nhận một điều tên này nhanh thật đấy, nếu như tôi không có võ và nhanh nhẹn có lẽ đã trúng đòn đó rồi.

" Cần gì phải nóng nảy vậy chứ, ta nên nói chuyện từ tử với nhau chút có phải hơn không ? "

" Nói chuyện với một kẻ dùng máy chích điện tấn công vào chổ hiểm của mình sao ?! "

Nói rồi khuôn mặt tên đó trở nên đỏ lên vì giận dữ. Xét theo tình hình hiện tại thì xem ra mình không thể câu thời gian để ai đó thấy mà gọi người đến ứng cứu được rồi, phải chiến thôi.

Trong lúc hắn không để ý tôi thò tay xuống dưới nắm lấy một ít cát lên tay, sau đấy quan sát xung quanh xem có gì đó để có thể tiện tay nhặt lên hỗ trợ chiến đấu hay không nhưng chẳng thấy gì hữu dụng cả, chỉ toàn đá với cát. Đá thì làm gì có tác dụng với cái thân hình cứng như sắt của tên đó kia chứ, cát thì còn có tác dụng tí nên xem ra đành phải dựa vào nó rồi.

" Lần này xem mày né kiểu gì thằng khốn !! "

Tiếp tục lao về phía tôi với cái thân hình to lớn ấy tuy nhiên lần này có vẻ như nhanh hắn trước, xem ra hắn thật sự muốn dần tôi ra bã rồi.

" Lại đây nào con trai của bố, bố đang ngồi đây đợi con đến liếm chân này ! "

Tôi hét lên thật lớn và bày ra bộ mặt vô sĩ khiêu khích để hắn lao đến nhanh hơn nữa.

Nào nào tới gần một chút và gần thêm nữa đi.

Bịch bịch !! *

Tiếng bước chân cùng với thân hình như chiếc xe tăng ấy ngày một đến gần thế nhưng tôi chẳng hề thấy sợ hãi mà ngược lại còn thích thú hơn trước, khi thấy được khoảng cách thích hợp tôi liền đưa tay ném thẳng đống cát vào mắt hắn.

" Chết này thằng ngu ! "

Vù ! *

" Ah- Mẹ nó thằng chó vô sỉ mày không có gì khác ngoài chơi bẩn à "

Ngay lúc cát bay thẳng vào mắt tên đó liền lấy tay bịch mắt lại nhưng đã quá trể, giờ đoán một trăm phần trăm rằng nó chẳng thấy được gì vào lúc này nữa đâu.

Tẹch tẹch *

" Hự- "

Khởi động lại máy chích điện một lần nữa tôi liền cắm thẳng vào hạ bộ của tên đó và hắn ngã gục xuống ngay lập tức, tôi thật lòng chẳng muốn đâu nhưng ai bảo gây hấn với tôi cơ chứ.

" Trong một trận chiến thì chiến thắng là tất cả, ngu thì chết thôi nhóc à. "

Sau đó tôi liền đến chổ chiếc xe đạp của mình rồi dắt nó ra, khi dắt ngang qua tên đó tôi có nhìn lại hắn và thầm hy vọng rằng không gặp lại nhau lần nào nữa. Ra đến bên ngoài tôi thấy Enma đứng đợi ở trước cổng trông con bé có vẻ khá sốt ruột thì phải.

" Anh ra rồi đây, xin lỗi đã bắt em đợi nhé. "

Vừa ra đến chổ em ấy tôi liền nói lời xin lỗi, dù gì thì ai lại để con gái đợi như này chứ.

" Anh làm gì mà lâu vậy hả ? "

" À có chút chuyện ấy mà ha ha. "

Giải thích với kiểu này chắc bị ăn đấm nữa quá.

" Làm như tôi tin ấy nhưng thôi tôi cũng chẳng buồn bận tâm, đi về thôi. "

Nói rồi con bé leo lên xe tôi ngồi với dáng vẻ bực bội. Thông cảm đi giờ anh mà nói ra chắc em lại giảng dạy cho anh về chuyện đó hậu quả của việc lo chuyện bao đồng đấy. Ngồi lên xe tôi bắt đầu đạp về phía trước, trên đường về Enma vẫn cứ tiếp tục im lặng chẳng nói gì dù cho tôi có cố bắt chuyện, xem ra lần này em ấy có vẻ sẽ giận khá lâu đây, thật là phụ nữ đúng là khó hiểu mà.

Về đến nhà Enma liền xuống xe và đi ngay vào trong, nhìn kiểu gì thì cũng giống như muốn rời khỏi tôi càng sớm càng tốt thế nhỉ.

" À hôm nay dì Licya bận nên không về nhà nấu cơm được, em muốn ăn gì không để anh đi mua luôn cho. "

Nghe tôi nói thế Enma liền dừng lại ngay khi chuẩn bị đóng cửa, nhìn con bé gấp gáp như thế sao mà tôi thấy có chút đau lòng vậy ta.

"Gà rán. "

" Hể. "

" Tôi muốn ăn gà rán ! "

Rầm ! *

Nói xong con bé liền đóng cửa lại.

Có cần phải đóng cửa lớn thế không nhỉ, ủa mà con bé muốn ăn gà rán sao ?

Giờ này ra ngoài đó thì biết khi nào mới về đây, mà thôi kệ đi em ấy muốn ăn thì tôi cũng nên đi mua vậy. Suy nghĩ một lúc tôi quyết định lên đường mua gà gán cho Enma, phải nói rằng nơi bán gà rán gần nhất cũng cách chổ tôi ba mươi phút đi xe đạp đấy chứ chẳng đùa đâu.

" Mệt chết đi được, chắc con bé muốn trả thù vụ mình bắt con bé đợi đây mà. "

Đạp được tầm mười phút tôi dần cảm thấy thấm mệt rồi, xem ra chuyến này cực hơn tôi nghĩ. Sau khi vừa đạp xe vừa thở hổn hển dưới cái trời nắng nóng ba mươi độ thì cuối cùng tôi cũng đã đến nơi, chổ bán gà rán mà tôi định mua chính là khu trung tâm giải trí thành phố nơi tôi sống.

" Ha- ha- tới nơi- ha rồi- "

Vừa bước xuống xe tôi không còn đủ hơi sức để nói chuyện nữa, đạp xe tận ba mươi phút giữa trưa nắng thế này chỉ để mua gà rán cho cô em kế có ai như tôi không cơ chứ, cơ thể thì đẫm mồ hôi còn chân mỏi rã rời cả rồi.

Đứng nghỉ một lúc thì tôi mới có sức để bắt đầu đi vào bên trong. Khi vào được bên trong quán thì tôi tiến ngay đến khu ẩm thực phía bên phải, nơi đây khá là rộng lớn vì thế nếu như bạn không nhớ vị trí nơi mà bạn muốn đến thì tốt nhất nên hỏi bảo vệ hay đọc bản chỉ dẫn đặt ở ngay cửa ra vào đi nếu không thì một trăm phần trăm bạn sẽ bị lạc đường đấy.

" Hửm ? Hình như đó là.... "

Đi được vài bước thì tôi gặp người bóng dáng của người đó.

Bạn đang đọc Liệu Sự Tồn Tại Của Tôi Là Sai Lầm ? sáng tác bởi Redsu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Redsu
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.