Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Phong Bối Hậu

Phiên bản Dịch · 4098 chữ

Hoa sơ khai phu phụ là y thuật đích thị cực kỳ cao siêu, ba người bọn Lãnh Tinh Oánh đã thoát khỏi hiểm nguy, Ngọc Điệp được đưa đến phòng của Tứ Cẩu để dưỡng thương, bởi vì nàng muốn Tứ Cẩu một mình bồi tiếp nàng, nữ nhân dạng này luôn luôn hy vọng rằng sẽ được nhìn thấy nam nhân của mình ở kề cận.

Lãnh Tinh Oánh cùng với Xuân Điệp được sắp xếp nghỉ ngơi cùng một gian, lúc này Hy Bình và mọi người đều ở đó. Đỗ Thanh Phong đang ngồi kế bồi tiếp Lãnh Tinh Oánh, Hy Bình thì ôm chặt Xuân Điệp vào lòng, trên mặt không có lấy một tia cảm xúc, mà ở đó lại chất chứa ngàn vạn nỗi bi thương, cả năm nữ nhân đều vong mạng khiến cho hắn vô cùng phẫn nộ. Mặc dù sáu nữ nhân này có cuộc sống khá bừa bãi, nhưng họ lại là những người mà hắn gặp lần đầu tiên khi bước chân ra giang hồ và cả 6 người đều là giải khai Cửu Dương chi kiếp của hắn, bây giờ tất cả chỉ còn lại mỗi mình Xuân Điệp - Điều này làm sao hắn có thể quên cho được. Nếu Lôi Phượng là người đầu tiên có tình cảm đối với hắn thì Xuân Điệp lại là người đầu tiên có được nhục thể của hắn, là Xuân Điệp đã làm cho hắn phải nói lời cáo biệt với cuộc đời xử nam vậy. Không gì có thể biểu hiện hết được tình cảm của hắn đối với Xuân Điệp, hắn có thể khẳng định, Xuân Điệp vĩnh viễn là “Đệ nhất nữ nhân” trong suốt cuộc đời này của hắn.

Vưu Túy nói: “Hy Bình, nàng ấy đã khỏe chưa?”

Hy Bình nói: “Nhạc phụ nói rằng chỉ cần tĩnh dưỡng mười ngày là sức khỏe có thể hoàn toàn bình phục, ta muốn để nàng và nàng ấy được ở cùng nhau.”

Vưu Túy gật gù, nói: “Ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

Xuân Điệp nét mặt vẫn còn nhợt nhạt, ẩn chứa trong đó ngập tràn tình cảm đối với Hy Bình nói: “Hy Bình, Tại sao chàng không ở cùng với ta?”

Hy Bình nói: “Vưu nhân là nữ nhân của ta, nàng ấy và Nhu Vân sẽ ở cùng với nàng. Hiện tại nàng đang thọ thương, sẽ không hay chút nào khi ta và nàng ở cùng nhau. Nàng đã biết rằng con người của ta thực rất bạo lực mà, ta sợ nàng sẽ không thể chịu đựng được ta sự quá khích của ta đâu, thiết nghĩ lúc này không nên ở cùng nhau, đợi khi nàng được chữa trị hoàn toàn khỏe mạnh thì hai ta sẽ lại tương hảo cùng nhau. Thực ra ta sẽ thường xuyên đến thăm nàng mà, nàng và họ ở cùng với nhau, thì cũng như là ở cùng với ta vậy, nàng và họ đều là nữ nhân của ta cả thôi, đúng không?”

Nhu Vân khe khẽ phản đối : “Nhu Vân nào phải nữ nhân của ngươi chứ.”

Hy Bình quay lại nhìn Nhu Vân, thì đột nhiên nàng bất giác cúi đầu, Hy Bình nói: “Sao nàng im lặng như vậy, nói lại lần nữa xem nào?”

Nhu Vân không nói lời nào, nắm lấy tay của Độc Cô Thi và Đỗ Quyên chạy như bay ra khỏi phòng, điệu bộ vô cùng khả ái.

“Nàng ấy nói rằng nàng không phải là nữ nhân của ngươi, rõ chưa nào?”. Mộng Hương trả lời Hy Bình thay Nhu Vân.

“Mộng rắm thối, ta có hỏi ngươi đâu cơ chứ, ngươi bất tất phải nhiều chuyện như vậy hả?”

Mộng Hương giận dữ nói: “Hoàng Hy Bình, ta thách ngươi gọi ta là Mộng rắm thối lần nữa đấy, ta đánh vỡ mõm của ngươi.”

“Ngươi dám sao?” Dã Mân Côi và Vưu Túy đồng thanh.

Mộng Hương trừng mắt nhìn Hy Bình đầy nộ khí, xoay người nói: “Bão Nguyệt, chúng ta đi.”

Triệu Tử Uy nói liền một câu: “Hy Bình, ta đi đây.”. Sau đó đuổi theo sát Mộng Hương.

Hoa Tiểu Ba thở dài: “Uy ca xứng đáng là Uy ca, quả thực là uy mãnh, biết rõ rằng không có lấy một tia hi vọng thế mà vẫn cứ yêu.”

Triệu Tử Hào lắc đầu: “Đại Hải, A Long, chúng ta ra ngoài thu xếp thôi! Không thể tưởng được rằng Dương Long Quân lại là người Đông Dương (Nhật Bản), nhìn vào lúc nào cũng đằng đằng sát khí a.

Sau khi ba người đi khỏi, Hoàng Dương phu phụ và Hoa Sơ Khai phu phụ cũng đi ra ngoài, đến Đại sảnh gặp Độc Cô Phách cùng nhau thương lượng.

Hy Bình thấy chúng nhân đi khỏi, bế Xuân Điệp lên, nói: “Nhạc phụ và nhạc mẫu, ta phải đưa Tiểu Điệp đến phòng của Vưu nhân, sẽ gặp lại sau.”

Sau khi bọn ba người Hy Bình đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại vài người là Đỗ Thanh Phong, Vương Ngọc Phân, Độc Cô Tuyết cùng với Lãnh Tinh Oánh. Đỗ Thanh Phong đối diện với ba nữ nhân thì chẳng biết nói gì thêm, cả ba người này đều có với ông một người con gái, nhưng ông chỉ yêu có Vương Ngọc Phân và Độc Cô Tuyết, đối với Lãnh Tinh Oánh lại chỉ là cảm giác hổ thẹn và tiếc nuối mà thôi, hiện giờ khi Lãnh Tinh Oánh đang thụ thương, thì còn thêm một phần phẫn nộ và cảm thương, nhưng tự nhiên ông chẳng biết làm thế nào để an ủi được Lãnh Tinh Oánh vậy - như quả có Băng Băng tại đây, thì thể nào nữ nhân này cũng có thể an ủi được mẫu thân của nàng.

Lãnh Tinh Oánh nói: “Ngài là lãnh đạo của Tứ Đại Võ Lâm Thế Gia, hiển nhiên phải có nhiều việc để giải quyết, hãy đi lo việc của mình đi! Ta muốn đàm đạo cùng với họ.”

Biểu hiện của Đỗ Thanh Phong lúc này cực kì bối rối, kì thực ông đã muốn bỏ đi từ lâu rồi, chính bởi vì do nàng thụ thương mà lại là mẹ của đứa con gái của ông nữa nên ông mới phải ở lại để chăm sóc mà thôi. Lúc này nghe Lãnh Tinh Oánh nói như vậy ông căn bản chẳng có gì để phản đối vả lại hai phu nhân thì cũng gật đầu đồng ý, quay đầu bước ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại - nói rằng ông ta hồ đồ, kì thực ông ta lại rất sáng suốt, tam nữ tại một nơi, nếu không nhanh chân chạy mất thì hậu quả thật là khó lường, bởi cùng một lúc ông chẳng thể làm vừa lòng tất cả được, khi đó tất sẽ có một nữ nhân ăn phải giấm, cuối cùng ông ta chính là người lãnh mọi hậu quả thôi.

Ba nữ nhân nhất thời không có gì để nói, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cứ thế một lúc lâu. Phải nói rằng Đỗ Thanh Phong rất diễm phúc khi có được ba nữ nhân này, Lãnh Tinh Oánh là xinh đẹp nhất, Độc Cô Tuyết và Vương Ngọc Phân kế tiếp, tuy nhiên, nếu xét một cách cẩn thận thì mỗi người có một vẻ đẹp khác nhau. Lãnh Tinh Oánh như một bông hoa dại đang kì nở rộ, Độc Cô Tuyết thì như áng mây lững lờ trôi trên bầu trời trong xanh, Vương Ngọc Phân lại giống như đóa tuyết liên thanh bạch giữa cao nguyên vậy.

Lãnh Tinh Oánh mỉm cười nói với Độc Cô Tuyết: “Đã hơn 20 năm rồi không gặp lại, trông ngươi vẫn trẻ trung xưa.”

Độc Cô Tuyết rất tự nhiên điềm đạm nói: “Vẻ mĩ lệ, kiều diễm của ngươi cũng chẳng hể giảm đi.”

Lãnh Tinh Oánh nói: “Ta nhớ rằng ngươi đã đột nhiên xuất hiện vào lúc đó, cho Đỗ Thanh Phong hai bạt tai rồi bỏ đi, có phải ngươi đã rời bỏ hắn ngay lúc đó không?”

Độc Cô Tuyết gật gù. Lãnh Tinh Oánh tiếp tục nói: “Ngươi đã đi ngay sau đó, kì thực ta cũng chẳng biết gì về hắn, đó chỉ là tuân theo lệnh của Thi Viễn mà thôi, để cho hắn chiếm được tiện nghi vậy. Nữ nhân như ngươi rất hay ghen, ta cũng chỉ có bấy nhiêu đó để nói thôi.”

Độc Cô Tuyết đáp: “Ta sẵn sàng tha thứ cho hắn.”

Lãnh Tinh Oánh nói: “Ta thấy được rằng, tuy rằng ngươi sẽ không trở về với hắn, mặc dù ta đã có với hắn một đứa con gái, nhưng ta cũng chẳng bao giờ là nữ nhân của hắn, hắn không hề yêu ta, và cũng chẳng hề yêu hắn, ngươi xem như vậy có nực cười hay không cơ chứ?”

Vương Ngọc Phân nói: “Nhân thế này thực là quá trêu ngươi con người a! Hai vị tỷ tỷ, chúng ta đều là những người có số mệnh bất hạnh như nhau cả thôi.”

Lãnh Tinh Oánh nói: “Các người hãy ngồi lên giường với ta này! Trước đây ta cực kỳ căm ghét Đỗ Thanh Phong, nhưng từ sau khi sinh hạ Băng Băng thì cảm giác ấy cũng phai nhạt dần, kì thật đôi khi nghĩ lại đối xử với hắn như vậy cũng không đúng, các người hiểu chứ! Băng Băng chính là một đại mĩ nhân, giả như không có sự hội ngộ oan trái đó, thì ta đã chẳng có được Băng Băng rồi, phải không nào?”

Vương Ngọc Phân nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, thì sinh hạ ra một đứa con gái xinh đẹp là chuyện đương nhiên rồi, chỉ là lại để đi lại với tên hỗn đản đó, thực chẳng xứng gì hết.”

A ha, nữ nhân Vương Ngọc Phân này, đúng là chưa đụng phải Hi, nhược bằng để Hy Bình nghe thấy, thì thật là hắn sẽ phải làm cho bà ta ấy thổ huyết mà chết mất.

Lãnh Tinh Oánh kinh ngạc nói: “Ngươi muốn ám chỉ Hy Bình?”

Vương Ngọc Phân khẳng khái nói: “Không tên đó thì ai vào đây cơ chứ?”

Lãnh Tinh Oánh nhướng đôi mi lên, nói: “Có vẻ như ngươi không thích hắn lắm?”

Vương Ngọc Phân nói thẳng thừng lí do của mình: “Hắn đích thị là một tên hỗn đản thương phong bại tục.”

“Vậy sao?” Lãnh Tinh Oánh không đồng ý, nói: “Ta nghĩ rằng hắn thực sự rất đáng yêu đấy, mặc dù không nên nói ra những lời đó vào lúc này, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã rất muốn tương hảo cùng hắn rồi, hắn đích thị là nam nhân để giao hoan lí tưởng nhất.”

Lãnh Tinh Oánh cuối cùng vẫn là Lãnh Tinh Oánh, bản chất không thể cải biến được, hoang dâm vô độ, dâm đãng không ai sánh kịp, nếu không có thương tích trên thân mình, thì dù cho Hồ Điệp Phái có bị diệt vong đi chăng nữa thì trong tâm linh của bà cũng chẳng hề mảy may thương cảm, lúc này đây trong tâm trí của bà chỉ còn phải làm sao để được thỏa mãn về cái chuyện ấy cùng Hy Bình mà thôi.

Vương Ngọc Phân mở to cặp mắt lá liễu kinh ngạc nhìn Lãnh Tinh Oánh, bà ta không thể tưởng được rằng Lãnh Tinh Oánh lại có thể nói ra những lời như vậy. Phải biết rằng Hy Bình là con rể của Lãnh Tinh Oánh, vậy mà Lãnh Tinh Oánh lại có thể nói ra rằng mình muốn cùng lên giường với nữ tế cho được? Bà ấy bất giác nhìn sang Độc Cô Tuyết, thì nhận ra Độc Cô Tuyết rất thản nhiên, lúc đó bà ấy mới nghĩ rằng: Độc Cô Tuyết cũng cùng một giuộc với tên hỗn đản đó! Ôi! Hai nhạc mẫu đại nhân này, lại cùng yêu nữ tế của mình, lại còn tưởng tượng ra cảnh cùng với chàng nữ tế ở trên giường nữa chứ, Thật đáng thương thay!

Lãnh Tinh Oánh nói với Độc Cô Tuyết: “Ngươi không cảm thấy kinh ngạc, có lẽ ngươi cũng cùng có một ý nghĩ dâm loạn như ta?”

Độc Cô Tuyết bình tĩnh nói: “Nếu muốn nói rằng đây là điều bất ngờ hay dâm loạn, ta thực lòng cho rằng ngươi không hề có ý nghĩ như vậy, hài tử đang trong bụng của ta là của Hy Bình đấy.”

Bây giờ thì lại tới lượt Lãnh Tinh Oánh kinh ngạc, bà nói: “ ngươi đang nói đùa đấy à?”

Vương Ngọc Phân nói: “Hi vọng chỉ là nói đùa thôi, thật đáng tiếc là ngươi đã nói như vậy, cả hai ngươi - Ôi! Ta thật chẳng còn lời gì để nói với hai ngươi nữa.”

Độc Cô Tuyết và Lãnh Tinh Oánh đồng thời im lặng nhìn Vương Ngọc Phân, Lãnh Tinh Oánh nói: “Ngọc Phân, bằng kinh nghiệm của chính ta, ta có thể nhận thấy ngươi không hề được thỏa mãn trong một thời gian dài rồi, chuyện gì đã xảy ra vậy? Mặc dầu Đỗ Thanh Phong không được mạng mẽ cho lắm, nhưng để thỏa mãn một lúc từ một đến hai nữ nhân, thì ta nghĩ rằng hắn dư sức để làm được điều đó chứ.”

Trên mặt Vương Ngọc Phân thoáng hồng, Lãnh Tinh Oánh nói không sai, nếu là Đỗ Thanh Phong trước kia, thì chắc chắn sẽ làm thỏa mãn được bà, nhưng giờ đây thì….. Ôi! Bà ấy chỉ còn biết thở dài mà thôi.

Độc Cô Tuyết cũng ngao ngán nói: “Thanh Phong hiện tại không được tốt cho mấy.”

Trên mặt Lãnh Tinh Oánh hiện lên thần tình minh bạch: Nguyên lai là như vậy.

“Độc Cô Tuyết, nghe nói giữa người với Hy Bình có vấn đề phải không?” Lãnh Tinh Oánh đối với những chuyện này thì cực kì hứng thú.

“Quá khen.” Nghe nói không thể bằng với được trực tiếp kể lại, Độc Cô Tuyết bắt đầu kể lại mọi chuyện xảy ra giữa mình với Hy Bình.

Sau khi Lãnh Tinh Oánh đã tỏ tường mọi chuyện, không hề để ý xem Vương Ngọc Phân coi Hy Bình hỗn đản như thế nào, đáp lại: “Quả là lãng mạn vô cùng, Ta hi vọng một ngày nào đó cũng được Hy Bình cường gian như vậy.”

Vương Ngọc Phân há hốc miệng nói: “Tỷ tỷ, như vậy là không hợp với luân thường đạo lí đâu.”

Lãnh Tinh Oánh mỉm cười nói: “Cái gì mà không hợp với luân thường đạo lí chứ, trên giang hồ ta đã quan hệ với nam nhân nhiều vô số kể, ai mà không biết tiếng xấu của Hồ Điệp Phu Nhân này chứ, nếu có bị nữ tế cưỡng gian thì đã sao nào? Hắn mà không muốn cưỡng gian ta, thì ta cũng muốn hắn phải cường gian ta, để rồi sau đó hắn sẽ giúp ta đi báo thù, khi đó ta với hắn sẽ cùng nhau cưỡi mây đạp gió, thật là vui sướng biết bao! Điều này ta cũng đã có chuẩn bị để nói với Băng Băng rồi, ta nghĩ Băng Băng cũng chẳng buồn phiền gì đâu, thế gian này, ta chẳng cần người khác xem ta như thế nào. Lãnh Tinh Oánh này xuất thân đã là một con người dâm đãng nổi danh rồi, thì ta còn phải để ý đến những điều khác là gì cơ chứ.”

Vương Ngọc Phân không còn lời gì để phản bác lại: “Hồ Điệp Phu Nhân trên giang hồ đích thị là đỉnh đỉnh đại danh “Dâm Đãng!” Như vậy thì bà ấy còn có thể phản bác điều gì nữa đây?

Lãnh Tinh Oánh tiếp tục nói: “Độc Cô Tuyết, nói thật lòng, Hy Bình là nam nhân đáng sợ nhất mà ta từng thấy, ngươi nói xem tư vị khi cùng hắn phẩm thường tương hảo như thế nào?”

Vương Ngọc Phân đỏ mặt: Lãnh Tinh Oánh này quả nhiên dâm dật!

Độc Cô Tuyết nói: “Ngươi cứ thử thì biết! Ta chắc chắn khẳng định, sau khi ngươi thử với hắn rồi, thì bất cứ người đàn ông nào sau này trong suốt cuộc đời của ngươi sẽ trở thành vô vị cả, tất nhiên là ngươi đã có kinh nghiệm cùng vô số nam nhân, nhưng khi ngươi tương hảo cùng hắn sẽ thấy một điều hoàn toàn khác xa, hắn là tuyệt vời nhất, đương nhiên, ta chỉ muốn ám chỉ đến phương diện tình dục mà thôi.”

Vương Ngọc Phân nổi điên, giận dữ nói: “Tất cả mọi sự việc đương nhiên là trở thành giản đơn, nhưng cả hai ngươi không nhận thấy rằng đã đi quá đà rồi sao?”

Độc Cô Tuyết nói: “Cái gì mà đi quá đà chứ, không phải đây chỉ là tưởng tượng thôi sao?”

“Chính thế!” Lãnh Tinh Oánh hùa theo nói: “Cuộc đời này của ta không có lấy một lần được thành hôn chân chính, vả lại nếu có thành hôn với hắn thì cũng chẳng cũng có chuyện xảy ra cả, lão nương cũng chẳng quá già, hắn yêu thích con gái của ta, nên hắn cũng chẳng dại gì mà không làm hài lòng ta, không phải sao?”

Vương Ngọc Phân lớn tiếng quát: “Hai ngươi không màng gì tới Đỗ Thanh Phong sao?”

Độc Cô Tuyết và Lãnh Tinh Oánh nhất thời rúng động, Lãnh Tinh Oánh nói: “Kết thúc tại đây đi! chuyện này để sau hẵng nói lại! Bây giờ thứ nhất lão nương phải dưỡng thương cho tốt đã, thứ hai lão nương phải đi báo cừu, Biện Mệnh Tam Lang và tất cả môn nhân đều không thể chết một cách vô ích như vậy được.”

Nét sắc sảo hiện lên khuôn mặt của Vương Ngọc Phân, nói: “Xin lỗi, ta đã quá kích động, kì thật tất cả đều là nữ nhân, ta có thể hiểu được cho mọi người, đích thị là nan giải a.”

Độc Cô Tuyết vỗ vai Vương Ngọc Phân, ta thán: “Có phải ngươi và Thanh Phong đều nói như vậy?”

Vương Ngọc Phân đột nhiên đỏ mặt, nguyên lai tối qua bà ấy và Đỗ Thanh Phong có nói chuyện với nhau về Độc Cô Tuyết, không chỉ riêng Đỗ Thanh Phong không đau buồn và căm phẫn nhưng cũng phải tán thành mối quan hệ mờ ám giữa Độc Cô Tuyết và Hy Bình. Đương nhiên rằng rõ ràng Độc Cô Tuyết vẫn là thê tử của Đỗ Thanh Phong.

Sau hồi lâu suy nghĩ thì Đỗ Thanh Phong đã nói với bà ấy như thế này: “Ngọc Phân, ta đã nói với nàng, để cho nàng đi tìm kiếm những nam nhân khác, kì thật nam nhân khác không nhất định phải là hoàn hảo, như Hy Bình chẳng hạn, theo cảm nhận của mình thì ta có thể khẳng định rằng, có lẽ hắn rất tệ hại, nhưng hắn cũng rất tuấn mĩ và cường tráng, có lẽ nàng nên học hỏi A Tuyết đi.

Lúc bấy giờ Vương Ngọc Phân nghe thấy những lời đó thì nổi cơn thịnh nộ, đối với Đỗ Thanh Phong mà nói thì bà ấy không thể làm những chuyện táng tận lương tâm như vậy được, lúc này khi được Độc Cô Tuyết hỏi đến thì bà ấy mới cười cười đáp lại: “Đúng thế.”

Độc Cô Tuyết nói: “Thanh Phong đã nói như thế nào vậy?”

Vương Ngọc Phân do dự một hồi mới nói: “Chàng không muốn người khác biết giữa ngươi và Hy Bình có vấn đề, ngoài chuyện đó ra thì tất cả những chuyện khác chàng không muốn quản tới.”

Độc Cô Tuyết trầm mặc hết nửa ngày mới thở dài nói: “Thật khổ cho chàng.”

Vương Ngọc Phân nói: “Điều quan trọng nhất, nếu như đã biết như vậy, ngươi sẽ xử lí như thế nào? Còn những người khác thì phải nói như thế nào đây, có thể chấp nhận được chuyện này hay không?”

“Có thể!” Lãnh Tinh Oánh nói một cách chắc chắn: “Băng Băng của ta có thể chấp nhận, nghĩ thử xem nào? Mẫu thân và nhi nữ đều cùng nhau chung thuyền với một trượng phu, thật là phi thường phải không nào? Trên thế gian này cũng đã từng xảy ra những chuyện như thế, khi trượng phu chết đi, nam tử sẽ thu nạp mẫu thân làm thiếp, ngươi cũng nên biết đến chuyện đó?”

Vương Ngọc Phân nói: “Ta thực tình chưa hề biết đến cái tập tục loại này bao giờ.”

Lãnh Tinh Oánh nói: “Điều này thật không phải, ta chẳng phải là thê tử của Đỗ Thanh Phong. chỉ cần nữ nhi của ta không có ý kiến, thì ta sẽ tìm đủ mọi cách để thâu phục tên nữ tế đó. Ngọc Phân, thiết nghĩ ngươi cũng nên dụ dỗ hắn đi, khi đó hương vị của yêu đương sẽ tuyệt vời đấy, tuyệt đến không gì có thể tả cho hết được đâu!” Trên mặt hiển lộ những nét vô cùng dâm đãng, phảng phất như đang cùng với Hy Bình đông tây chinh chiến.

“Ngươi nói quá nhiều lời thừa, không nói với ngươi nữa, ngươi với ta không thích hợp với nhau, các ngươi hai người muốn thế nào thì thế ấy, đừng gây rắc rối cho Thanh Phong là được rồi, thế gian này, ta chỉ yêu mỗi Thanh Phong thôi.”

Cả hai nữ nhân nhìn theo bóng hình của bà ấy đang dần đi xa, Lãnh Tinh Oánh nói: “Có phải chúng ta đã đi quá xa rồi không?”

Độc Cô Tuyết buồn bã nói: “Có lẽ! Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó! Những chuyện không nên xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, đứa trẻ đã nhanh chóng được sinh ra, ngươi bảo ta phải giải quyết chuyện đó như thế nào đây?”

Lãnh Tinh Oánh nói: “Hỏi như thế nào cho đúng đây! Thế ngươi có yêu thích Hy Bình không?”

Độc Cô Tuyết trầm ngâm nói: “Nhược bằng khônng yêu, thì tại sao ta lại để hài tử này được sinh ra chứ? Rất yêu là đằng khác nữa kìa! Nữ nhân nguyện ý vì nam nhân mà sinh hài tử thì như vậy chính là mãi mãi yêu người đó rồi. Có lẽ ta cũng yêu cả Thanh Phong nữa, chỉ là đã đến lúc phải rời bỏ chàng, với Thanh Phong chỉ còn lại những kí ức tốt đẹp mà thôi, những kí ức đó ta sẽ mãi mãi không quên. Nhưng khi con tim của nữ nhân cảm thấy cô đơn nhất, thì chính hắn đã mang lại cho ta một làn sóng tình cảm mới mẻ dâng trào, hắn thực sự là một nam nhân rất cường tráng, hắn phải làm cho nữ nhân trên khắp thế gian này không một ai có thể cự tuyệt được hắn. Trong khi ta đang thụ thương, thì ngẫu nhiên hắn đến và hóa giải vết thương đó cho ta. Ta không muốn đối xử bất công với Thanh Phong, chỉ là bởi vì ta đã không còn tình cảm gì với chàng nữa rồi. Chắc là ngươi cũng rõ điều này, nam nhân thì có thể quay lại nhưng nữ nhân một khi đã ra đi thì tuyệt đối không bao giờ trở lại nữa.”

Lãnh Tinh Oánh bắt đầu nhìn Độc Cô Tuyết một lúc rất lâu mới nói: “Hãy đỡ ta dậy nào, ta muốn tĩnh dưỡng cùng một phòng với Xuân Điệp, Đỗ Thanh Phong không có khả năng làm cho ngươi vui vẻ, chỉ là sau này tại căn phòng đó ta đã minh bạch được ngươi cũng đã hiểu nữ nhân không thể quay đầu, chỉ có thể tiến về phía trước mà thôi. Bản thân ta là một nữ nhân mà bị tất cả chúng nhân thóa mạ, chính thế ta không sợ bị chúng nhân thóa mạ thêm. Ngươi nói xem có đúng như vậy không?”

Độc Cô Tuyết gật đầu, nói: “Tiểu vô lại đó cũng không hề sợ.”

Bạn đang đọc Liệp Diễm Giang Hồ Mộng của Trần Khổ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 176

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.