Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả thù

Phiên bản Dịch · 2599 chữ

Edit: Nhoktho

Beta: LHương

Sau khi tách ra khỏi nhóm người Vân Thiên Trạch, bọn Như Phong từng bước một tiến đến gần thành Càng Châu, thành Càng Châu nằm ở phía nam, mùa đông cũng không lạnh lắm, đã vài ngày ngồi trong xe ngựa, Như Phong liền không nhịn được nữa nghĩ tại sao không tự mình cưỡi ngựa, cho nên lúc sau ba người bọn họ đã vứt bỏ xe ngựa, toàn bộ đều cưỡi ngựa mà đi.

Nhưng cho dù như vậy, tốc độ cũng nhanh hơn không được bao nhiêu, vì thể chất Túy Nguyệt không tốt lắm, lại không có nội lực, cho nên cách một hai canh giờsẽ phải nghỉ ngơi một chuyến. Hơn nữa, Túy Nguyệt còn mang theo tấm lòng cứu người, lúc dừng chân nàng còn là người bắt mạch.

Kể từ đó, tốc độ tự nhiên không nhanh, cho nên bây giờ, vốn lộ trình chỉ có hai ngày , nhưng đi ba ngày còn chưa tới.

Như Phong có chút không nhịn được, như vậy là quá chậm mà đi như thế không phải phong cách của nàng, hơn nữa tâm lý nàng còn đang đắng đo chuyện khác.

“Sư huynh, là ta không tốt, đều là ta làm liên luỵ các ngươi.” Túy Nguyệt rất áy náy, trên khuôn mặt thanh tú diễm lệ đầy nỗi bất an.

Như Phong cười lắc đầu: “Không có việc gì, các ngươi cứ chậm rãi đi thôi, giúp người bệnh, bị thương là chuyện tốt, chỉ là sư huynh muốn thành sớm một chút do có việc, bây giờ cách Càng Châu lại còn cả quãng đường xa, ta cưỡi ngựa nhanh trở về, sau khi làm xong chuyện ta muốn làm, ta lại trở về gấp cùng các ngươi hội ngộ, sau đó cùng nhau vào thành.”

Hàn Sơn và Túy Nguyệt ngu ngơ, Như Phong lại nói: “Đừng nghĩ nữa, dù sao loại chuyện này nếu cho các ngươi biết thì không tốt, như vậy đi, ngày mai vào lúc này ta liền ở cửa thành chờ các ngươi, có chuyện xảy ra thì chúng ta dùng bồ câu đưa tin liên lạc.” Như Phong nói công đạo một phen, “Hàn Sơn, an toàn của Túy Nguyệt liền giao cho ngươi, ta đi trước.”

Sau khi nói thêm vài câu, Như Phong liền cưỡi lên ngựa, giục ngựa đi.

Hàn Sơn nhìn bóng dáng Như Phong rời đi, quay đầu nhìn Túy Nguyệt bên cạnh, nói: “Sư huynh rốt cuộc có chuyện gì mà muốn trở về sớm vậy?”

Túy Nguyệt cũng không giải đáp mà lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

“Ngươi sao lại không biết chứ? Không phải ngươi với sư huynh là …” Câu nói kế tiếp, Hàn Sơn không nói ra khỏi miệng, nhưng sắc mặt hắn không tốt lắm.

Túy Nguyệt khóe miệng mỉm cười: “Là cái gì của sư huynh?” Trong mắt lại hiện lên một tia tức giận “Ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng!”

Hàn Sơn khôi phục bộ dáng bình thường, sờ sờ cằm, khẽ cười nói: “Không phải là người trong lòng sư huynh sao?”

Túy Nguyệt nhìn khuôn mặt hắn tươi cười, trầm giọng nói: “Ta và sư huynh cũng chỉ có tình cảm huynh muội, những cái khác thì cái gì cũng không có. Ngươi không nên đoán mò, dù sao người trong lòng của sư huynh tuyệt đối sẽ không phải là ta.” Dứt lời liền xoay người đi vào khách sạn.

Tinh thần Hàn Sơn chấn động, đuổi theo sát truy vấn: “Ngươi thật sự không thích sư huynh hả? Vậy trước kia ngươi cùng Túy Trúc như thế nào luôn nhìn sư huynh rồi đỏ mặt?”

Túy Nguyệt tức giận mà trả lời: “Sao ngươi phiền quá vậy hả, ta cùng Túy Trúc nghĩ sao liên quan gì đến ngươi?”

Hàn Sơn dừng lại đứng ở cửa phòng Túy Nguyệt, khóe miệng cong lên sung sướng, chỉ cần sư huynh không thích Túy Nguyệt là tốt rồi, như vậy ta còn có cơ hội.

Trên đoạn đường, Như Phong giục ngựa chạy như điên, rút ngắn đi một nửa thời gian trở về thành Càng Châu. Nàng thừa dịp cửa thành sắp đóng cửa mới đi vào, hơn nữa trên đầu lại đội đấu lạp che mặt hơn phân nửa, bên hông còn dắt một thanh kiếm.

Đấu lạp: (của Như Phong thì vải che ngắn lại dày hơn một tí )

Sau khi vào thành, nàng không về phủ tướng quân, ngược lại tùy tiện đi tìm một phòng trong khách sạn nhỏ trụ lại. Vì trang phục vóc dáng của nàng giống như một người giang hồ, cho nên cũng không ai chú ý tới.

Sau khi Như Phong nghỉ ngơi, thừa dịp bóng đêm, toàn thân màu đen lặng lẽ đi Phi Tiên các, ở phía sân sau bắt được một tên người hầu, dùng vải bố bịt kín cái miệng của hắn, hạ giọng nói: “Đừng hoảng hốt, nói, Bạch Nhất Quân đêm nay có tới nơi này không? Bây giờ ta buông ra ngươi, ngươi dám kêu la, ta liền một đao đâm chết ngươi!” Nói xong tỏ vẻ bặm trợn uy hiếp.

Tên người hầu toàn thân run rẩy, cuống quít gật đầu, Như Phong lúc này mới buông hắn ra, chỉ thấy hắn thấp giọng nói: “Tối hôm qua không có tới, đêm nay cũng vẫn chưa thấy bóng người, ta cũng không biết hắn rốt cuộc tới hay không.”

Như Phong nghe được điều mình muốn, cũng liền buông hắn ra. Sau đó nàng lại dùng phương pháp cũ, sau khi bắt được vài người khác, rốt cục biết Bạch Nhất Quân đêm nay vừa tới, bây giờ đang ở trong phòng tìm hoan lạc.

Vì vậy Như Phong không thể làm gì khác hơn là đứng bên ngoài Phi Thiên Các chờ đợi.

Một mình ngồi trên nóc nhà, không khí ban đêm trong lành nhưng lạnh lẽo, làm cho người rét lạnh, nhìn một mảnh bầu trời đen nhánh, Như Phong sờ sờ xiêm y đơn bạc trên người, bây giờ mới khoảng tám giờ tối, còn khá sớm, phỏng chừng Bạch Nhất Quân không đi ra nhanh như vậy, vì vậy liền có ý định đến tướng quân phủ xem qua một lát.

Sau khi xác định đúng phương hướng, Như Phong thi triển khinh công, chạy vội trên đường, rất mau đã về đến phủ tướng quân.

Như Phong cũng không có ý định đi vào, ở cửa đi qua lại một hồi, quyết định đi lén vào, tránh thị vệ đi tuần đêm trong phủ, leo trên nóc nhà của gia gia xem trộm một chút, cẩn thận mà hé một tấm mái ngói ra, nheo một bên mắt nhìn vào bên trong thì thấy Úy Trì Hòe mười tháng không gặp đang nằm sấp trên án viết cái gì đó, trên người ông khoác một tấm choàng dầy, thỉnh thoảng lại ho khan vài cái.

Như Phong nhìn gia gia tóc đã hoa râm, trong lòng có cảm giác đau lòng, nghĩ ngợi một hồi liền đem mái ngói cẩn thận thả lại chỗ cũ, tiếp theo lại đi xem cha mẹ.

Dưới ánh nến, Lâm Ngọc Lan đang thêu thùa cái gì đó, Úy Trì Tùng thì đang xem sách.

Một lát sau, lúc Như Phong đang tính rời đi, Lâm Ngọc Lan đột nhiên mở miệng: “Ngày mai, Như Phong sẽ trở về rồi?”

Úy Trì Tùng lên tiếng: “Đúng, chậm nhất là sáng ngày mốt sẽ về tới, ôi, người ta chỉ cần năm ngày đã có thể trở về, nàng chế giễu chi bây giờ bảy ngày rồi còn chưa tới, Bạch thiếu gia phủ thượng thư không phải cùng học viện với Như Phong sao? Người ta ngày hôm trước đã về tới, cũng không biết con ta ở trên đường có bị gì không?”

Lâm Ngọc Lan lấy chỉ so qua kim thêu nói: “Không phải, con đã nói cùng sư đệ và sư muội của nàng về đây sao? Nhiều người nên chắc là bị trì hoãn thời gian đi thôi.” Úy Trì Tùng gật đầu: “Ừ, có lẽ là như vậy, Như Phong haiz…”, hắn thở dài một hơi, “Quả thật con của chúng ta quá tốt, quá ưu tú! Nhưng mà nàng dù sao thì……ôi….”

Lâm Ngọc Lan cũng liên tục gật đầu: “Đáng tiếc lại sinh sai giới tính.”

Hai người cùng nhau thở dài.

Như Phong mân mê miệng, một cảnh bên dưới dứt khoát không nhìn nữa, thật là, mình là nữ có cái gì không tốt, đáng giá cho các ngươi thở vắn than dài sao?

Vì vậy trong lòng Như Phong rất bực bội, nhưng vẫn không quên đi đến phòng tỷ tỷ Như Tuyết, ngọn đèn bên trong vẫn còn sáng, Như Phong cẩn thận đáp xuống, lại phát hiện trong phòng chỉ có một mình Như Tuyết, nàng đang vẽ tranh, bên cạnh một người thị nữ nha hoàn cũng không có.

Như Phong ngưng mắt nhìn lại, vì có chút xa cho nên cũng không nhìn rõ nàng vẽ gì, bây giờ cũng đã hoàn tất, Như Tuyết đang đứng trước bàn để thưởng thức, Như Phong vội vàng chạy đến bên đó đúng ngay bên trên bức tranh, nên khoản nhìn rất thuận lợi nhưng khoảng cách cũng không gần, chỉ biết là hình dáng vẽ một nam nhân.

“Sao ai cũng vẽ mình vậy nhỉ?” Trong lòng Như Phong dương dương tự đắc, nhưng rất nhanh liền tự mình bác bỏ, mình chỉ là đệ đệ của nàng, nàng sao có thể nửa đêm canh ba không ngủ được liền đệ để của chính mình? Theo suy luận này thì nhất định bức tranh kia chính là người trong lòng nàng.

Nghĩ vậy, hai mắt Như Phong sáng rực, càng thêm chăm chú nhìn kĩ, nhưng chỉ có thể mơ hồ nhìn được một người trẻ tuổi đầu đội kim quan, người đứng thẳng, tay cầm chiết phiến, ngũ quan không thể nhìn rõ ràng, nhưng rất có khí chất, nói chung Như Phong cảm giác có chút quen quen, giờ phút này nàng thật sự là hận mình không thể tiến vào cái lỗ nhỏ này để xem cho rõ ràng.

Lúc Như Phong đang ngưng thần, đột nhiên truyền đến một giọng nữ nhỏ nhẹ, “Tiểu thư, đêm đã khuya, ngài nên ngủ đi.”

Như Phong thấy Như Tuyết cuống quít lên tiếng, một lát sau mới cuộn bức họa lại, sau đó kéo một cái rương dưới sàng ra, đem bức họa bỏ vào, lúc này mới chậm rãi mà cởi quần áo ngủ.

Như Phong thấy thế, liền đem mái ngói thả lại chỗ cũ, sau khi nhìn thoáng qua một nơi khá âm u trên cây, sau đó cẩn thận mà tránh thị vệ trong phủ, trực tiếp đến Phi Tiên các chờ.

Chậm hai ngày so với dự tính. Thành thật xin lỗi các nàng )

Vừa mới bắt đầu Như Phong còn thích thú, nhưng sau lại liền phát hiện thật sự là đi quá chậm, vì vậy liền bất động thanh sắc mà ở trên ngựa lắc nhẹ thân thể, tránh quả cà chua muốn đập vào huyệt Thái Dương, cười nói: “Hàn Sơn, ngươi lên trước mở đường đi, ta muốn đi nhanh một chút!” Đang nói chuyện, vài mảnh qua quả đâm đầu bay tới, Như Phong lắc mình né tránh, không nghĩ phía sau một cô gái, ném ra một cái quả táo, thiếu chút nữa đập lệch ngân quan trên đầu Như Phong. Nàng vội vàng né rồi lại né, trong lòng âm thầm thở dài, quả tử thật sự là như đạn lạc bay múa đầy trời, nhiệt tình của các cô nương quả thực là quá mức kinh khủng, không, các nàng có phải quá mức đói khát rồi không? Thật sự là “Khó nhất là nhận ân tình của mỹ nhân”, Như Phong bây giờ cuối cùng cùng đã thắm thiết nhận thức được rồi.

Hàn Sơn một bên gắt gao bắt được dây cương, thấp giọng nói: “Sư huynh, ngươi thật lợi hại!” Qua quả cũng đã ném tới trên người hắn, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là xuống ngựa nắm cương ngựa Như Phong, ở phía trước mở đường. Còn Túy Nguyệt thì vẫn theo sát ở sau nhưng dứt khoát không xuống ngựa hành tẩu, cố ý cách Như Phong xa một chút, miễn cho các cô gái này ném chết mình, dù sao mình lại không giống sư huynh cùng Hàn Sơn có võ công hộ thân.

Thật vất vả, Như Phong rốt cục về tới Úy Trì phủ, nhìn xa xa mấy chữ to, Như Phong cùng Hàn Sơn cũng thở dài một hơi. Đợi lát nữa, Túy Nguyệt mới vượt qua đến, đương nhiên trên trán chảy đầy mồ hôi.

Túy Nguyệt lau lau mồ hôi, nói: “Sư huynh, ngươi thật sự rất được hoan nghênh chào đón đó.”

Như Phong có chút cười khổ: “Ta bây giờ mới biết được rất được hoan nghênh cũng không phải là một chuyện tốt, vừa mới nãy thật sự là nửa bước khó đi.”

Hàn Sơn hoài nghi mà nhìn Như Phong: “Sư huynh, ta sao lại cảm giác được ngươi là cố ý vậy?”

Như Phong cười đắc ý, nói: “Bây giờ phỏng chừng toàn bộ thành đều biết Úy Trì Như Phong ta giữa trưa hôm nay mới từ viện trở về rồi.”

Túy Nguyệt cùng Hàn Sơn hồ nghi, nhưng trước mắt có một cái vấn đề để cho bọn họ sốt ruột hơn .

“Sư huynh, nhà của ngươi đã tới rồi, ngươi nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Hàn Sơn hỏi, đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy người nhà sư huynh, không biết bọn họ có nói chuyện được hay không, đại tương quân trong truyền thuyết rất nghiêm khắc rất uy nghiêm có phải rất hung ác hay không ? Thái độ Bọn họ đối với mình cùng Túy Nguyệt là như thế nào?

Như Phong nhìn vẻ mặt hai người bọn họ khẩn trương, lại nhìn đám người đông đúc trước cửa Úy Trì phủ, xoay mình mắt trợn trắng, an ủi nói: “Các ngươi cũng không phải vợ xấu ra mắt cha mẹ chồng, sợ cái gì? Hơn nữa, bọn họ cùng biết sự tồn tại của các ngươi, ta đã sớm viết thư đến nói cho bọn họ rồi, các ngươi cũng là sư đệ sư muội của ta, có cái gì phải sợ nào, hơn nữa ở nhà của sư huynh có cái gì không đúng sao? “

Túy Nguyệt lần nữa lau lau mồ hôi: “Sư huynh, ta vẫn còn hồi hộp, ngươi nói bọn họ có e ngại thân phận nữ nhân giang hồ như chúng ta hay không?”

Như Phong hết chỗ nói rồi: “Sao có thể, nên biết rằng ta cũng được xem như nửa người giang hồ đó, ngại các ngươi chẳng khác nào ngại chính ta sao? Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta nhanh trở về thôi, miễn cho bọn họ chờ đã lâu.” Vừa nói liền dẫn đầu kỵ mã đi.

Đám người Úy Trì Hòe nhìn thấy Như Phong, quả nhiên thật phấn khởi vui mừng, đều hỏi han ân cần, Hàn Sơn và Túy Nguyệt cùng được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.

Bạn đang đọc Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ của Lạc Lạc Nguyệt Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.