Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6: Đây Không Phải Chiến Tranh

Tiểu thuyết gốc · 2410 chữ

Người Thái là dân tộc võ dũng, hoặc ít nhất Bạc Thường tự nhận là như vậy. Vì lẽ đó nên hắn luôn cho rằng người Thái bất kể di cư đến đâu cũng phải có vương quốc riêng xứng đáng với vũ lực của bản thân. Anh em người Thái ở Vạn Tượng (LanXang) ở Đại Thành (Ayutthaya) ở Lan Nạp (LanNa) đã chứng minh điều đó.

Năm mười chín tuổi, hắn kế thừa Mường nhỏ của cha làm Phù Nạm (thủ lĩnh) mường Đốc Mai. Năm Bạc Thường hai mươi ba tuổi Cầm Cương hợp mưu với Cầm Nương phất tay kêu gọi người Thái ở Mường Thanh, Mường Khiêm, Mường Luân khởi binh chống lại triều đình người Việt.

Nghe lời hiệu triệu của Cầm Cương, hắn cho rằng thời cơ xây dựng công lao sự nghiệp đã đến, đem theo tám trăm anh em trong Mường đầu nhập Cầm Cương ở Mường Thanh.

Từ ba Mường ban đầu, nghĩa quân chẳng mấy chốc thành năm Mường, bảy Mường v.v. Anh em người Thái ở Vạn Tượng cũng cử binh sang giúp, chỉ trong vòng vài tháng đã tụ hơn sáu vạn chi chúng. Ai nấy đều hừng hực khí thế, vì thành lập vương quốc người Thái ở nơi này dù bỏ mạng lại có xá chi.

Năm đó, dưới làn mưa xuân, Bạc Thường lần đầu tiên trong đời trải qua cảm giác bất lực như vậy. Quân của hắn, mà cũng không phải chỉ mình quân của hắn, tất cả các cánh quân bao gồm cả cánh quân của hắn bị quân Việt từ bốn phương tám hướng vây đánh, chia cắt, siết vòng vây, tiêu diệt.

Cầm Cương đem quân rút lui định đánh du kích nhưng quân Thái đi đâu, trốn chỗ nào cũng bị quân Việt biết được đuổi gấp mà đánh. Đến lúc này thằng ngu cũng biết trong người Thái có Thái gian, không chỉ một tên.

Nước mưa trộn với máu loãng chảy đỏ cả mặt đất Từ Mường Luân đến Mường Lai, từ Mường Khiêm đến Mường Lễ.

Quân Việt làm đi làm lại trò đó như mây trôi nước chảy, từng cánh quân chết thì chết, bỏ chạy thì bỏ chạy, đầu hàng thì đầu hàng.

Chỉ trong hai mươi hai ngày, tướng không thấy mặt quân, quân không nghe lệnh tướng. Hơn sáu vạn đại quân bị quân Việt đánh tan tác.

Hai vạn quân của người anh em Vạn Tượng phần bị giết, phần bỏ chạy, còn hơn tám ngàn người bị bắt, cộng với tù binh các Mường hết thảy hơn hai vạn người bị đeo gông áp tải về xuôi.

Không rõ người Việt bắt trai tráng Thái xuống xuôi làm gì, chỉ biết từ đó đến nay không nghe tin gì của hai vạn người này nữa.

Đến lúc đã chạy thoát, hắn vì không cam lòng mà quay lại, hắn muốn biết kẻ địch có bao nhiêu người mà có thể tấn công tràn ngập như thế.

Xa xa trông về đoàn quân khải hoàn của người Việt, còn khỏe mạnh đâu đó hơn ba vạn người. Hắn biết, quân Việt tổn thất không đáng là bao, tổng số chết và bị thương không quá ba ngàn.

Nghĩa là quân Việt nghiền nát sáu vạn chi chúng chỉ dùng tổng cộng không quá ba vạn năm ngàn người cả lính lẫn dân phu.

Đây không phải chiến tranh, đây là một cuộc tàn sát.

Tâm tàn chí lạnh, Bạc Thường dẫn hơn hai trăm anh em còn lại, đem phụ nữ trẻ em trong Mường chạy về phía nam. Xuyên qua Chiềng Châu, đi gần hai mươi dặm hắn tìm được một thung lũng, có tới ba con đường thông ra ngoài.

Bạc Thường bèn dựng một Chiềng ở đây, gọi là Chiềng Mai (đô thị mới).

Nhờ vũ lực phi thường, lại là người đã trải sự đời, hắn nhanh chóng thu phục ba bản xung quanh, dựng Mường mới ở đây, vẫn gọi là Mường Đốc Mai.

Bạc Thường dựng Mường mới chăm chỉ phát triển, thu nhận lưu dân. Chỉ ba bốn năm hắn đã có trong tay gần bốn trăm dũng sỹ, khôi phục lại phần nào khí tượng Mường Đốc Mai cũ.

Các bản nơi xa như bản Uôn, bản Som, bản Khả, bản Chăng, bản Đỏ v.v. đều có ý muốn thân cận.

Năm kia người Vạn Tượng lại sai tướng Đạo Mông sang dụ dỗ Cầm Nghiễm khởi binh ở Mường La, Nghiễm sai người đến kêu gọi hắn đổ máu để thành lập vương quốc Thái mới, hắn chỉ xì cười khinh miệt.

Năm đó Cầm Cương là khí độ bực nào, trong tay có sáu vạn đại quân mà còn chống không nổi quân Việt. Cầm Nghiễm dựa vào vài ngàn quân ô hợp có thể làm nên trò trống gì ?

Đúng như hắn dự đoán, không ngoài một tháng quân Vạn Tượng cùng quân của Cầm Nghiễm bị đánh tan tác, người Việt buộc tù binh thành xâu đem tế ở Thái Miếu.

...

Đường rừng ban đêm thật là bập bõm, kể cả con đường được cho là lớn nhất tiến vào bản làng của con người cũng vậy. Lê Khôi cưỡi ngựa chậm rãi tiến về bản Phạn Đúc, bên đường thi thoảng thấy mấy cái xác bị cắt cổ, dưới ánh đuốc trong đáy mắt chúng có chút bất ngờ, sợ hãi cùng không cam.

-Ý.

-Dạ.

- Ăn bí đỏ xào thực sự có thể trị bệnh quáng gà sao ?

Từ gần mười năm nay, để giải thích cho những kiến thức từ trên trời rơi xuống của mình, nó đã phải tưởng tượng ra một ông sư phụ truyền dạy y bát cho mình trong mơ.

Theo một nghĩa nào đó, cũng không hẳn là nó nói dối.

- Sư phụ là nói như vậy, ngài ấy nói tinh chất bổ mắt trong bí đỏ cần có dầu mỡ mới có thể hấp thu vào cơ thể.

- Nếu không phải sư phụ dạy dỗ mi trong mơ, bố thật muốn gặp một lần, kỳ nhân đến mức này không được diện kiến thật là đáng tiếc.

- Lão nhân gia ông ta chê người đời quá nhiều tham, sân, si, dễ dàng đi tới vô minh, không có được sự giác ngộ. Từ sau khi con bắt đầu tính toán người khác ngài ấy bỏ đi một năm không còn dạy dỗ gì con nữa, từ năm ngoái tới nay mới gặp mộng trở lại.

- Haiz ... nếu không phải hôm nay người của ta có lợi thế trong bóng tối chưa chắc đã dễ dàng như thế này. Mi phí hoài hơn một năm bỏ lỡ biết bao bản lãnh, thật là đáng tiếc.

- Bố, ngài lại tham rồi. Đoạt được là phúc của ta, không đoạt được ta không có gì oán hận.

- Nhóc con chưa mọc đủ lông mi lại nghĩ thoáng hơn lão già này rồi, đây có lẽ là lý do sư phụ mi quay lại dạy dỗ mi, ha ha ha ...

Lão thúc ngựa tăng tốc chạy về trung tâm bản Phạn Đúc. Trong ngôi nhà sàn to nhất bản, Lê Khôi bước vào, lạnh nhạt nhìn thoáng qua tên trung niên bưu hãn bị trói gô trong góc nhà rồi ngồi trên chiếc ghế xếp. Điều chỉnh tư thế cho thật thỏa mái lão nghiêng người hỏi Lê Ý.

- Mi nói xem, chú mi mới băng chưa được một năm mà bọn chúng đã có can đảm đi nắn gân chúng ta. Không phải rất hài hước sao?

Nó trầm ngâm một lát, nói.

- Năm ngoái, lợi nhuận rượu mạnh các loại, kể cả men lá, rượu nếp, rượu hổ phách v.v. chỉ tính riêng số bán cho Vạn Tượng, Lan Nạp cùng Đại Thành đã thu về sáu vạn lượng bạc, đủ mua gạo nuôi một vạn năm ngàn quân ăn một năm. Số bán sang Đại Minh, Triều Tiên, Đại Hòa thu về hai mươi mốt vạn lượng bạc tiền lãi. Đủ mua gạo nuôi thêm bốn vạn hai ngàn quân một năm. Đây chính là lợi ích, lợi ích khiến Hoàng Đế cũng phải phát rồ.

Lê Khôi than thở.

- Đúng nha, thương hội đâu chỉ bán mỗi rượu!

- Xà phòng thơm, đường tinh, nhục tinh (bột ngọt) tổng cộng ba mươi bảy vạn lượng, trong đó đường tinh đã kiếm được mười tám vạn lượng. Chưa tính lợi nhuận hàng ngoại bán vào trong nước, chỉ tính riêng lợi nhuận hàng hóa chúng ta bán ra nước ngoài đã lãi ~64 vạn lượng bạc. Đem số tiền này đi mua gạo đủ nuôi 16 vạn quân thời chiến ăn một năm.

Lê Khôi hít một hơi khí lạnh.

- Dự kiến tăng trưởng năm sau thì sao ?

- Nếu không có gì thay đổi tháng sáu năm nay thương thuyền của ta sẽ trở về từ Mã Lạt Gia (Malaca), thành công mở tuyến đường thương mại từ Nam Dương sang Thiên Trúc lợi nhuận hằng năm ít nhất tăng năm phần mười.

Nghe đến đấy, Lê Khôi thở một hơi dài, đoạn ánh mắt lão trở nên lập lòe hàn quang.

- Rồng có nghịch lân, đụng vào tất nộ, hôm nay tạm để chúng trả một chút tiền lãi đi. Tiền gốc chầm chậm sẽ tới.

Lão gọi ra ngoài.

- Lê Cẩn!

- Có!

- Trước khi quân ta đến được bản Khò Muồng, ta không muốn Chiềng Mai biết tin tức.

- Gia chủ an tâm, không một trạm gác nào của chúng có thể báo tin về Chiềng Mai.

Lê Khôi gật nhẹ đầu.

- Cao Tiến!

Lão người Mường ít nói bước vào kính cẩn vái.

- Ô ông, Tiến tại!

- Ta không cần tù binh.

- Rõ

Phân phó xong Lê Khôi thú vị liếc tên trung niên bưu hãn mắt long sòng sọc đang thù hận nhìn cha con lão. Lê Ý biết ý đứng dậy chậm rãi đi đến sau lưng hắn.

[Phập...Xoẹt] Tiếng dao găm đâm vào cổ sau đó cứa ngang nghe rợn cả người, Lê Ý buông con dao, ngồi xuống ghế xếp yên lặng một lát rồi nôn một bãi ra sàn nhà.

Lê Khôi liếc qua thằng con hai chân mềm nhũn, lạnh nhạt cười.

- Không sao, giết nhiều sẽ quen!

Ngoài nhà sàn, hơn năm mươi người Thái đang quỳ trước sân lần lượt bị chém đầu, những tiếng cầu xin, khóc lóc dần biến thành lăng mạ, nguyền rủa văng vẳng khắp bản Phạn Đúc.

...

Nằm trên giường từ tối đến giờ Bạc Thường không sao ngủ được, hắn cứ lật qua rồi lại lật lại đến quá giờ sửu.

Từ lúc nghe tai mắt ở bản Chăng báo cho có mấy trăm quân Việt trang bị tinh lương đang hành quân tới gần, tâm trí hắn không lúc nào an ổn nổi.

Hắn biết, đội quân kia tám chín phần mười là lên tìm mình. Cả một chuyến hàng của thương hội Vĩnh Xương bị cướp không có lý nào không có phản ứng gì.

Kể cả khi đạo quân đó đã hành quân qua bản Som, đóng quân tại đối diện bản Uôn hắn cũng chưa an tâm hẳn.

Thời người Minh cai trị, trong nhà họ Lê lúc nào cũng nuôi bảy tám trăm giáp sĩ. Hô một tiếng có mấy ngàn người theo hầu. Huống chi bây giờ thế lực họ Lê đã gấp trăm lần năm xưa.

Họ Lê sai người lên tìm hắn, hắn còn không dám chạy. Tai mắt họ Lê khắp miền sơn cước này đâu đâu cũng có, từ hòn đá gốc cây đều là thám tử. Gần hai ngàn người bỏ trốn dưới mắt bọn chúng sao mà khó khăn.

Vậy nên bây giờ hắn chỉ có thể ở đây cầu khẩn họ Lê không tìm thấy mình. Lại ra lệnh cho tai mắt ở bản Uôn theo dõi doanh trại kia, chung quanh Mường Đốc Mai bố trí thật nhiều trạm gác.

"Đám chó người xuôi, đem con bỏ chợ, đã nói trước là bọn chúng sẽ ngăn cản tên kia điều binh lên tìm đâu, chó đẻ, rặt một đám chó đẻ hết".

Áp lực tâm lý làm kẻ đã trải nhiều sóng gió như Bạc Thường cũng không kiềm được mà văng vài câu bậy bạ.

Bụng đang chửi rủa đám người xuôi bất tín, hắn chợt bật dậy, nghiêng tai nghe ngóng một lúc rồi vội vàng bò xuống giường.

Như nhận ra điều gì, Bạc Thường quay lại vỗ nhẹ thân ảnh đang nằm nghiêng bên trong giường, hắn nói gấp.

- Gia Bình, tỉnh dậy, có chuyện lớn.

Thân ảnh màu mỡ mà mảnh mai kia mù mờ tỉnh lại, dụi mắt rồi choàng áo che đi hai hạt mận đỏ hồng trên rặng núi trắng hùng vĩ.

- Có chuyện gì vậy?

Hắn viết thư đưa cho Cầm Ban rồi vuốt ve gương mặt láng mịn của vợ, giọng không bỏ nói.

- Người Việt đánh đến nơi rồi, Gia Bình chạy về nhà đưa thư cho cậu Bằng, phụ giúp cậu Bằng tập hợp tất cả những người có thể chiến đấu ở Chiềng bắc mặc giáp đeo đao tập hợp. Sau đó Gia Bình cùng cậu Bằng đưa tất cả phụ nữ trẻ em trốn đi. không còn thời gian nữa rồi, đừng hỏi nhiều, đi ngay đi, mình sẽ tập hợp những người ở Chiềng nam chặn chúng lại.

Đoạn hắn hôn lên trán vợ rồi đứng dậy mặc giáp. Cầm Ban nhìn hắn thật sâu, như muốn nhớ kỹ thân ảnh của hắn, hai giọt nước mắt như hai hạt trân châu lăn dài trên má. Nàng không hỏi gì nữa, quay đầu chạy một mạch sang nhà anh trai.

Liếc thấy bóng vợ đã đi rồi hắn ngẩn người nhìn về phía bản Khò Muồng ánh lửa sáng cả một góc trời, tiếng đánh giết dậy đất.

- Không kịp nữa rồi, thế là hết, lại một cuộc tàn sát!

Gương mặt dần tái đi, rất nhanh lại hừng hực một luồng đấu chí.

- Ha ha ha ... cùng lắm thì chết, người Thái anh hùng không có loại hèn nhát. Mường Đốc Mai không có Phù Nạm đầu hàng.

Nói rồi hắn yên tĩnh dắt dao vào bên hông, đeo cung lên lưng bước ra khỏi nhà không chút nào do dự.

Bạn đang đọc Lê DUng sáng tác bởi VictoriaLouise
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VictoriaLouise
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.