Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10: Trung Thành

Tiểu thuyết gốc · 1981 chữ

Bọn Cao Tùng, Quách Luân vừa rời khỏi quân trướng, Lê Khôi nói.

- Cho quân hạ trại nghỉ ngơi nốt đêm nay, sáng mai hành quân về Cẩm Giang.

Lê Điền gật đầu ra hiệu đã biết, Lê Ý ở bên cạnh không nhịn được liền hỏi.

- Bố, vì sao lại thưởng cho đám Quan Lang này hậu hĩnh thế ?

Lê Khôi đạm mạc nhìn Lê Ý, chậm rãi.

- Bởi vì thiên hạ không có cơm trưa miễn phí. Bọn Quan Lang kia vì một lời của ta mà hưng sư động chúng, trèo đèo lội suối đi đánh Bạc Thường. Công sức của bọn hắn, tức là bữa trưa. Vào quán ăn trưa thì phải trả tiền, đây là thiên kinh địa nghĩa. Thế gian này chẳng lẽ có quán bán cơm không thu tiền sao?

Lê Ý khó hiểu hỏi.

- Chứ không phải bọn chúng quy phục họ Lê ta sao ?

- Quy phục ? Ha ha ha ...

Lê Khôi cười ha hả, cười một hơi cả phút đồng hồ, cười ra cả nước mắt.

- Mi là người có danh vọng trong làng, có thể dựa vào danh tiếng vuốt mặt ăn một bữa, hai bữa, chẳng lẽ có thể ăn đến bữa thứ ba sao ?

Lê Khôi đưa tay lên thấm giọt nước mắt.

- Lấy một ví dụ khác, ngày nhỏ bố từng hứa hẹn với mi, khi nào mi có thể bắn cung mười phát trúng cả mười vào bia, mỗi thêm một trượng tầm xa, bố sẽ cho mi ba quan tiền tiêu vặt, đúng chứ ?

Nó gật đầu.

- Những năm đó, bố đã nuốt lời lần nào chưa?

Lê Ý lắc đầu.

Lê Khôi lại hỏi.

- Nếu như những năm đó bố nuốt lời không cho tiền thì sao?

Nó trầm ngâm một lát, nói.

- Con sẽ sinh ra khúc mắc với bố, sẽ thầm oán giận, tập bắn cung sẽ tiêu cực biếng nhác.

Lê khôi vỗ tay cười.

- Cho nên? ‌

Trong mắt nó lóe lên một vòng giảo hoạt lại âm tàn.

- Đối với đám Quan Lang kia mà nói, con là ai không quan trọng, con có cái gì cũng không quan trọng, uy vọng của con lớn đến mức nào càng không quan trọng.

Nó nghiến răng nhả từng chữ một.

- CON CÓ THỂ CHO CHÚNG NÓ CÁI GÌ MỚI LÀ QUAN TRỌNG. Chỉ cần con cho đủ, bảo chúng tự cắt cổ mình chúng cũng sẽ không do dự hạ đao.

Lê Khôi cười thỏa mái nói.

- Ý, nhớ kỹ, chỉ có loại thiểu năng mới dùng thứ hư vô mờ mịt như mặt mũi, uy vọng để điều khiển người khác. Chỉ có lợi ích ... lợi ích mới là sợi dây bền chắc nhất trên cổ bất cứ con chó nào. Hiểu ?

Lê Ý dựa lưng vào ghế, híp mắt cười.

- Hiểu, chỉ cần nắm vững sợi dây lợi ích, chúng sẽ trung thành với con hơn cả cha mẹ chúng.

Hai cha con nhìn nhau cười mị mị, Lê Điền, Lê Chiêm, Lê Cẩn đứng cúi đầu chắp tay không một chút phản ứng như không nghe thấy gì.

...

Bọn Cao Tiến, Cao Tung, Cao Tùng mặt mày hồng nhuận bước ra khỏi trướng, ngay cả Quách Luân vẻ mặt cũng có chút hài lòng.

Nói đùa cái gì, chỉ đem đám nhi lang đi dạo một vòng không phải đánh trận nào đã kiếm được một trăm tạ muối, ba trăm cân sắt tốt, ba trăm bánh xà phòng thơm.

So với Chiềng Lâu chưa bằng một phần năm, nhưng hắn có thể oán hận được hay sao, người ta là đao thật cung thật bỏ mười tám mạng người, hai mươi mốt người bị thương kiếm về.

Giá muối Đại Việt tuy không cao như nhà Minh nhưng trung bình cũng từ hai đến ba quan một tạ. Hơn trăm tạ muối kia buôn rẻ cũng có hai ba trăm quan.

Cộng với ba trăm cân sắt, sắt ở Đại Việt khan hiếm hơn nhà Minh, nhà Minh giá sắt từ hai tiền rưỡi đến ba tiền một cân, bán sang Đại Việt giá thấp cũng từ năm đến sáu tiền một cân. Có thời kỳ lên mười đến mười hai tiền một cân.

Ba trăm cân sắt này bỏ rẻ cũng được trăm năm mươi quan, gặp thời hai ba trăm quan chứ chẳng chơi.

Tháng sau hắn dẫn người xuống Chiềng Lâu lấy là được, hàng đều có giấy tờ xuất xứ, bán đi đâu cũng được không lo bị khép tội buôn lậu.

Đầu năm nay buôn lậu muối sắt chính là tử tội. Buôn muối sắt thậm chí hấp dẫn đến mức nhà Tống, nhà Minh đều dùng quyền buôn muối làm điều kiện để các thương hội vận chuyển lương thực lên biên giới cho biên quân.

Đi theo lão đại ăn ngon uống sướng, lần sau chỉ cần Lê Khôi ho tức là Quách Luân hắn bị lao phổi. Kẻ nào đắc tội với Lê Khôi chính là gây thù đoạt vợ giết cha với Quách Luân hắn.

...

Mặt trời lại treo cao, hôm nay hẳn là một ngày tươi đẹp với hơn một ngàn "chiến lợi phẩm" đi, vì đêm qua Quách Luân sai người đem qua một nhóm lương thực, thế là chúng miễn cưỡng có thể còn sống, Lê Ý có thể không giết bớt chiến lợi phẩm mà đem chúng về.

Số lương thực này Quách Luân vốn chuẩn bị để đánh trong bảy ngày.

- BẢY NGÀY, con mẹ nó thằng mặt giặc đó cho rằng ta mất đến bảy ngày để dẹp một cái ổ thổ phỉ. Bốn năm trước ta đánh tan sáu vạn quân Cầm Cương mới hết có hai mươi hai ngày. Là sáu vạn đại quân trong HAI MƯƠI HAI NGÀY đấy. Thằng chó đẻ ...

Đó là nguyên văn lời Lê Khôi nói khi nghe Lê Điền giải thích lý do vì sao Quách Luân có thể chuyển lương qua cho hắn nuôi chiến lợi phẩm.

Trung thực mà nói, Quách Luân có hơi vô tri thật.

Quay lại vấn đề chiến lợi phẩm, trong lúc cố tìm ra một cái cớ để không phải giết bọn chúng, Lê Ý chợt nhớ ra sắp tới Cẩm Giang sẽ xây dựng xưởng diêm, thế là hắn có chỗ an trí đám mất chồng mất cha này.

Lê Ý cười nhạt, giết người ? Giết mấy trăm phụ nữ trẻ em trong khi có thể không giết ? Nó còn chưa khát máu đến mức độ đó. Đám chiến lợi phẩm này chính là một đám lao động miễn phí chỉ cần cho ăn cho ở. Đó chính là bao nhiêu lợi ích cho khu (tiền) công nghiệp Cẩm Giang.

Cái gì ? Thả chúng đi ? Thả chúng đi rồi Lê Ý biết ăn nói thế nào với hai mươi hai hũ tro cốt lính Nam Xương bỏ mạng, mười chín lính Nam Xương bị thương, bảy mươi tám người của thương đội số sáu Vĩnh Xương bị loạn tiễn bắn chết. Làm sao dọa được đám khỉ ở Đông Kinh.

Cho chúng một cơ hội sống sót đã là sự nhân từ lớn nhất của nó rồi, hừ!

Vừa tự khen mình nhân từ, Lê Ý vừa nghểnh cổ lên nhìn trời. Mẹ nó, đất Hải Tây tháng năm trời như đổ lửa, người người phải chịu nỗi khổ không sao thoát ra được. Đám quân Nam Xương đã cởi hết quần áo ngoài, đóng khố trên thân chỉ độc giáp da với mũ sắt.

Nó vào lều tránh nắng, kiểm tra vết thương của toàn bộ mười chín tên Nam Xương quân bị thương.

- Vết thương không sưng tấy, cơ bản là tốt. Ba người anh em tàn chi có thể về Cẩm Giang hoặc Ngọc Sơn an dưỡng, sau này làm bảo vệ ở đó luôn cũng được. Cứ nói là chỉ lệnh của mỗ.

Nó ra khỏi lều thương binh lại rảo bước vào trong trướng của Lê Khôi, trời nóng thế này mà lão vẫn nai nịt gọn gàng, trong giao lĩnh ngoài bố diện giáp chả thiếu món nào.

Lê Ý xách ấm nước chè mát rượi vào rót một cốc đầy cho Lê Khôi nói.

- Đại tướng quân ngài uống đi, thứ này chỉ có mấy tên thương binh cùng với ngài được uống thôi đấy.

Lão Khôi ngửa cổ uống cạn sạch, thở một hơi thỏa mãn, tò mò nhìn thằng quý tử.

- Mùa hè này mi kiếm đâu ra nước mát vậy ? Làm phép ra à ? Nếu sư phụ mi có dạy tiên thuật thì nhớ dạy lão già ta với. Bố cũng muốn phi thiên độn địa.

Nhìn lão già đã đang tò mò, nó chạy về lều của mình, lật đật bê ra một cái chậu trông có vẻ sâu lòng bằng đất nung, mặt trên phủ một miếng vải bông. Lật vải bông lên thấy cái chậu có hai lớp, lớp ngoài đường kính chừng một thước, lớp trong đường kính chừng bảy tám tấc cách nhau một tầng cát ướt.

Trong chậu đang có một ấm nước chè cùng vài thứ hoa quả lặt vặt, Lê Khôi sờ vào mát rượi.

- Cái này gọi là chậu làm mát (Zeer Pot) chỉ cần tưới ướt cát, bỏ đồ vào rồi đậy lại bằng vải bông, để ở nơi không có nắng thì đồ bên trong sẽ được làm mát. Chỉ dùng được từ tháng tư đến tháng chín ở Hải Tây vào đến Thuận Hóa. Ra Kinh Lộ không dùng được. Bố đừng hỏi lý do, sư phụ lão nhân gia ông ta nói thế, hỏi con cũng không biết.

- Haiz, sư phụ mi chính là thần tiên, nếu chịu dạy dỗ mi thêm vài năm nữa họ Lê ta thiên thu vạn tái lại có gì khó.

Hai thân ảnh ngồi trong trướng nhìn núi xanh trời cao uống nước chè ăn kẹo mạch nha.

Đột nhiên Lê Ý cảm giác mình ngồi không vững, cây cối trước mặt như đang biểu tình.

"Chết mẹ, say nước chè rồi."

Hai tay chống xuống đất nó chợt hiểu không phải mình bị say nước chè mà là động đất.

- Địa long chuyển mình.

Lê Khôi thì thào.

Lê Ý chạy ra khỏi trướng thấy khắp dải bờ sông một màu hỗn loạn. Bọn chiến lợi phẩm đàn bà trẻ em ôm nhau khóc, đám trai tráng hai mắt liếc nhìn nhau rồi lợi dụng hỗn loạn di chuyển lại gần trướng bồng của Lê Khôi.

Lê Ý xoay mình lên ngựa, vừa chạy vừa hét.

- Địa long chuyển mình, tránh ra khỏi vách đá, tránh ra khỏi cây già, nhanh chân lên.

Trước mặt nó chợt có một tên tù binh người Thái vừa chạy đến gần vừa rút ở đâu con dao đâm tới.

Con ngựa của nó bị giật mình chồm lên, không hiểu sao nó lúc này bình tĩnh đến lạ, nghiêng người, rút đao, chém. Đầu tên tù binh lăn lông lốc dưới đất.

Lê Điền vội chạy tới kiểm tra, thấy Lê Ý không sao liền chỉ vào năm sáu tên đang di chuyển tới gần hét.

- Bắt sạch lũ tù binh lại, có kẻ muốn đâm công tử Ý. Khống chế hết chúng lại.

Quân Nam Xương vội vàng bao vây đoàn người, gô cổ từng tên trong số vừa định hành thích ra khỏi nhóm rồi buộc lại như buộc ếch.

Lê Điền đích thân xách đao chặt liền một mạch sáu cái đầu, máu tanh lênh láng đỏ cả một bãi đất.

Lê Ý chỉ ngồi yên trên ngựa, nhìn đôi mắt tên tù binh đến chết vẫn không cam lòng, thì thào nói.

- Trung thành sao, có lẽ còn có một loại khác đi!

Bạn đang đọc Lê DUng sáng tác bởi VictoriaLouise
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VictoriaLouise
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.